Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Không Tìm Thấy Nàng- Full Chương 2: Không Tìm Thấy Nàng

Chương 2: Không Tìm Thấy Nàng

8:56 chiều – 19/05/2024

Ma ma bên cạnh thấy ta không ổn, lập tức kéo ta dậy, gần như là lôi ta về nhà.

Sau đó ta lại đi tìm, đáng tiếc là mười tám viên phật châu, ta chỉ tìm về được mười hai viên.

Ta làm mất đồ vật duy nhất mà ân nhân cứu mạng đã tặng cho ta, mẫu thân thấy ta vô cùng đau lòng, tìm người làm cho ta sáu viên phật châu khác, nhìn qua không khác biệt lắm.

Nhìn qua thật sự rất giống, người ngoài nhìn vào sẽ không thấy có gì khác nhau, chỉ có ta, liếc mắt là có thể nhận ra sự khác biệt dù là rất nhỏ.

Những chuyện này, vốn dĩ ta định đợi tới đêm động phòng hoa chúc kể cho Tạ Thận Chi nghe.

Đáng tiếc, đó chỉ là trước đây.

4.

Mẫu thân nghe nói ta đổi ý, hoảng sợ trượt tay đánh rơi tách trà.

“Sao con có thể gả cho hắn, đại lang của nhà họ Tạ, hắn… hắn sao có thể xứng với con?”

Không trách mẫu thân phản ứng như thế.

Đại lang của nhà họ Tạ, Tạ Vọng Chi, nổi tiếng là người độc ác tàn nhẫn.

Hắn là chỉ huy sứ của Cẩm Y Vệ, là quan thân cận của hoàng đế, được quyền điều tra và truy bắt, cai quản ngục t ù.

Mà ngục t ù, là một nơi còn đáng sợ hơn cả c h ế t.

Người bị Cẩm Y Vệ theo dõi, kiểu gì cũng bị lột xuống một lớp da, không ai có thể nguyên vẹn mà bước ra từ trong đó.

Những trọng thần trong triều cũng phải kiêng nể Tạ Vọng Chi ba phần.

Tạ Vọng Chi nhiều năm như vậy rồi cũng không có thành thân. Từng có nữ tử muốn làm ướt quần áo của hắn, lấy cớ đến gần, nhưng mà còn chưa kịp đến gần đã bị hắn chém đứt cánh tay.

Toàn bộ kinh thành chưa từng thấy hắn để ý đến cô nương nhà nào, cũng chưa từng ra vào chốn phong nguyệt. Bên ngoài đồn rằng đại lang của Tạ gia cơ bản là không gần nữ sắc.

Huống hồ, Tạ Vọng Chi tuy là con trai trưởng, nhưng lại là con của thiếp thất. Hắn lớn hơn ta mười tuổi, vào cái tuổi mà ta còn đang học chữ, hắn đã rong ruổi phá án, bắt người khắp kinh thành. Do đó, ngay từ đầu mối hôn sự này, không có ai sẽ nghĩ đến hắn cả.

Mẫu thân không quan tâm điều gì khác, bà chỉ nhìn chằm chằm vào mắt ta:

“Vân Nhi, con nói thật với mẫu thân, có phải Tạ tam lang kia nói gì với con không? Mấy năm qua, những chuyện con làm mẫu thân đều thấy cả, nếu như Tạ tam lang kia làm gì con, mẫu thân tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nó.”

Ta trở tay nắm lấy tay mẫu thân: “Tạ Thận Chi không có nói gì với con hết, là con tự mình nghĩ thông suốt. Hắn đúng là có ơn cứu mạng với con, nhưng đáng tiếc chúng con có duyên nhưng không có nợ, lòng hắn không đặt ở chỗ con. Con nếu cứ cố chấp gả cho hắn, sau này khó tránh khỏi việc phu thê bằng mặt không bằng lòng. Huống chi…”

Ta quay lại nhìn phụ thân.

“Huống chi, con thành thân với Tạ Vọng Chi, đối với Tô gia chúng ta cũng là một món lợi lớn.”

Có lẽ là do ánh mắt ta quá mức kiên định, sau một hồi lâu im lặng, phụ thân mới chậm chạp hỏi: “Con quyết định rồi?”

“Con đã quyết định, sẽ không đổi ý.”

Vốn còn tưởng rằng chuyện hôn sự này còn phải trì hoãn thêm một thời gian, nhưng thái hậu đột nhiên bệnh nặng, hoàng thượng vì muốn làm cho thái hậu vui lòng, nhớ tới một mối hôn sự thái hậu đã ban lúc còn trẻ, sau khi hạ triều, hoàng thượng đặc biệt nhắc lại chuyện này với phụ thân ta và lão thái gia của nhà họ Tạ.

Nửa tháng sau, nhà họ Tạ đem sính lễ đưa đến cửa nhà họ Tô.

Sính lễ của nhà họ Tạ lần này vô cùng nhiều, tận sáu mươi bốn rương, sảnh ngoài không chứa hết, thậm chí phải mang bớt vào sân sau.

Những nha hoàn trong viện ta vô cùng vui mừng.

“Sáu mươi bốn rương là tiêu chuẩn cao nhất, tiểu thư, cô gia thật sự là vô cùng để ý đến người.”

Ta nhìn một màu đỏ rực khắp trong nhà, ngoài sân, trong lòng ta hiểu rõ, Tạ Vọng Chi và ta không quá thân quen, nhưng mà hôn sự này là do hoàng thất ban hôn, không thể không cho chút mặt mũi.

Chỉ là ta có chút tò mò, không biết Tạ Thận Chi đã nói với đại ca hắn như thế nào.

Ngày thành thân được định vào ba tháng sau.

Ta cũng không hề gặp qua tam lang của nhà họ Tạ nữa.

Nghe nói hai huynh trưởng nhà Thôi Tam Nương vẫn chứng nào tật nấy, đi ra ngoài đánh bạc, còn lấy danh nghĩa của Tạ Thận Chi, sòng bạc cũng không gây khó dễ cho bọn họ, gióng trống khua chiêng mà đem giấy nợ đưa tới, đặt trong miệng hai con sư tử bằng đá trước cửa Tạ phủ.

Chuyện này rốt cuộc kết thúc như thế nào ta cũng không rõ lắm, chỉ biết là tiệm mỳ của Thôi Tam Nương không thấy mở cửa nữa.

Tạ Thận Chi tìm cho nàng một cái biệt viện khác để ở, một ngày ba bữa đều có người hầu hạ.

Ta vừa nghe đã cảm thấy không ổn.

Ta chỉ gặp Thôi Tam Nương có một lần, nhưng mà việc đầu tiên nàng ấy nói với ta chính là chuyện cửa hàng này là nàng ấy mượn tiền để mở.

Nàng ấy rõ ràng cũng là một người tâm cao khí ngạo, rất là để ý những lời đồn đãi nói nàng câu dẫn, dựa dẫm vào tam lang của nhà họ Tạ.

Muốn nàng ngoan ngoãn làm chim hoàng yến như những lời đồn đó, e rằng nàng và Tạ tam lang sẽ bắt đầu rạn nứt.

Đáng tiếc, những chuyện này cũng không liên quan gì đến ta.

Ta tự tay thêu áo cưới.

Tiết trời dần dần ấm lên, ta và tiểu thư nhà Tống quốc công từ nhỏ đã quen biết, sắp đến sinh nhật của nàng rồi, nàng hẹn ta đến cửa hàng trang sức ở Nam Thành để chọn vài món đồ.

Không chỉ có mẫu thân, Tống Nhược Tích cũng tò mò về việc ta quay ngoắt lại gả cho Tạ Vọng Chi.

Đích nữ nhà họ Tô nghị thân với đại lang nhà họ Tạ, mặc dù cũng đều là người nhà họ Tạ cả thôi, nhưng trước đó trên phố đều nghe đồn, người mà nhà họ Tô vừa ý và lựa chọn vẫn luôn là tam lang của nhà họ Tạ.

Suốt cả quãng đường, Tống Nhược tích cứ năm lần bảy lượt muốn nói lại thôi, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm lên trên người ta, ta thấy nàng nhẫn nhịn cũng vất vả, không nhịn được nói: “Cô hỏi đi.”

Quả nhiên, nàng hỏi đến vấn đề kia.

Ta nên trả lời như thế nào đây.

Nói Tạ Thận Chi không yêu ta, nếu ta gả qua, cũng chỉ tự làm khổ chính mình thôi.

Hay là nói, Tạ Vọng Chi có quyền lực lớn trong triều, ta gả cho hắn sẽ có lợi hơn cho nhà họ Tô.

Nghĩ tới nghĩ lui, ta mới trái lương tâm mà nói: “Cũng không dám giấu diếm, ta ngưỡng mộ đại lang nhà họ Tạ đã lâu.”

Mỗi khi Cẩm Y Vệ phá án, một đoàn người và ngựa chạy nhanh qua, luôn có một người đi đầu, dưới thân cưỡi một con ngựa đen, khoác lên mình bộ Phi Ngư phục thêu hoa văn sặc sỡ, bên hông giắt một thanh Tú Xuân đao, gương mặt lạnh lùng, thần sắc hờ hững.

Tình cờ hắn đi ngang qua.

Ta ngập ngừng không nói nữa, tim đập lỡ một nhịp.

Tống Nhược Tích có vẻ như không nhìn rõ người vừa mới phi nước đại chạy qua là ai mà để lại một đống bụi bặm, nàng che mũi miệng lại ho khan hai tiếng, nhỏ giọng oán trách: “Đang yên đang lành gặp phải đám người diêm vương sống này, chắc là muốn đi đâu đó xét nhà nữa đây.”

Dừng một chút, nàng lại nhớ đến đề tài lúc nãy, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm ta:

“Cô ngưỡng mộ đại lang nhà họ Tạ đã lâu ư? Sao ta lại không biết chuyện này? Chuyện xảy ra khi nào thế?”

Ta ngước mắt lên nhìn trời, đầu óc trống rỗng mà bịa ra vài lời nói dối:

“Trong yến hội trung thu của hoàng hậu nương nương vào năm ngoái.”

“Hả, đại lang nhà họ Tạ có đi sao? Sao ta nhớ là đại lang nhà họ Tạ chưa bao giờ tham dự vào những bữa tiệc như thế này?”

Ta khô khốc khẳng định: “Có, chắc là cô đã quên rồi.”

5.

Đầu tháng tư, ta thành thân với đại lang nhà họ Tạ.

Hôn lễ vô cùng long trọng, nếu nói ta không thấy nuối tiếc thì chính là nói dối.

Dù sao ta cũng đã tưởng tượng về ngày này nhiều năm như vậy, lúc mẫu thân chải tóc cho ta có chút ngẩn ngơ. Liệu có tồn tại một thế giới khác không? Ở thế giới đó, không có Thôi Tam Nương xuất hiện, chỉ có ta và Tạ Thận Chi bên nhau đến bạc đầu.

Tiếng pháo đinh tai nhức óc, khói bay mù mịt, tiếng người náo nhiệt.

Lúc lên kiệu hoa ta nhìn không được rõ, một chân không cẩn thận vấp vào cạnh cửa, suýt chút thì ngã. Bên ngoài có một đôi tay cực nhanh vươn tới đỡ được ta.

Ta nhìn người bên cạnh mình, cách một lớp khăn khăn trùm đầu, chỉ nhìn thấy được một bóng dáng mờ mờ.

Ta thấp giọng cảm ơn hắn, bốn phía quá ồn ào, cũng không biết hắn có nghe thấy không.

Tạ Vọng Chi là con của thiếp thất, mẫu thân hắn đã qua đời, trong tất cả huynh đệ thì hắn là người lớn tuổi nhất, lại đảm nhận chức vụ quan trọng ở trong triều, từ lâu đã không ở trong Tạ phủ nữa, mà ở trong một biệt viện khác.

Nhưng nếu đã thành thân, cũng không thể không về nhà họ Tạ để giới thiệu với gia chủ và họ hàng thân thích, cũng đồng thời để con dâu mới dâng trà cho lão thái gia nhà họ Tạ.

Khăn trùm đầu được một cây gậy bằng ngọc vén lên, đầu tiên là một đôi môi mỏng, rồi đến cái mũi cao cao, ta ngước mắt lên, bất ngờ chạm phải ánh mắt của Tạ Vọng Chi.

Thật ra ta đã nhìn thấy hắn rất nhiều lần, đa số hắn đều đi rất vội vàng, bên hông giắt một thanh đao, ta chỉ có thể thoáng liếc qua một chút, đây chính là lần đầu tiên ta có thể nhìn kỹ hắn ở khoảng cách gần như vậy.

Tạ Thận Chi lãnh đạm.

Còn vị đại lang của nhà họ Tạ này, tuy cũng giống hắn đến ba phần nhưng mặt mũi lại sắc bén hơn nhiều. Có lẽ là do đã làm ở Cẩm y vệ nhiều năm, tắm m á u quá nhiều.

Xung quanh có rất nhiều người nháo nhào, ta vô cớ đỏ mặt, e lệ cười với Tạ Vong Chi, hắn ngẩn ngơ, sau đó cũng chậm rãi cười lại với ta, lệ khí giữa hai hàng may như dần dần tan biến.

Hôn lễ này quá long trọng, người đến nháo động phòng cũng nhiều, ta nghe thấy có tiếng người hút một ngụm không khí, cảm thán tân nương quá đẹp.

Nàng là đích nữ nhà họ Tô, từ nhỏ được nâng niu trong lòng bàn tay, dù là tướng mạo hay khí chất cũng không thua kém gì các công chúa trong hoàng thất. Hôm nay là ngày đại hôn, đương nhiên trở thành người lộng lẫy, chói mắt nhất ở đây rồi.

Tạ Vọng Chi dắt ta đi chào hỏi từng người trong nhà họ Tạ, ta đi phía sau hắn chừng nửa bước, hắn quay đầu lại là có thể nhìn thấy ta.

Một hồi lâu sau ta mới nhìn thấy Tạ Thận Chi.

Tam lang nhà họ Tạ, cho dù đứng ở giữa đám đông cũng toát ra vẻ dịu dàng như ngọc, liếc mắt là có thể nhận ra.

Những người đang náo nhiệt xung quanh ngay lập tức im bặt.

Chuyện giữa ta và Tạ Thận Chi đã lan truyền rộng rãi trong Kinh Thành, mọi người đều đang nhìn ta, cho rằng ta sẽ mất bình tĩnh.

Bọn họ cũng quá xem thường ta rồi.

Dù sao đi nữa, sau hôm nay, ta và Tạ Vọng Chi sẽ là người một nhà, sao có thể khiến cho bọn họ chê cười dù chỉ là một chút.

Ta mỉm cười nhẹ nhàng, chào hỏi Tạ Thận Chi, lễ nghĩa chu toàn, giống như là lần đầu gặp gỡ.

“Tam đệ.”

Sắc mặt Tạ Thận Chi cũng không tốt lắm, không hề có ý cười, nhưng mà ngẫm kỹ, hắn cũng không phải là một người thích cười cho lắm.

Hắn gọi ta: “Đại tẩu.”

Tạ Vọng Chi không biết đã nắm lấy tay ta từ khi nào, ta cũng dùng sức nắm lại tay hắn.

Ta và tam lang nhà họ Tạ, từ nay về sau, không còn liên quan gì đến nhau.

6.

Cuộc sống sau hôn nhân của ta và Tạ Vọng Chi khá bình thường.

Hắn bề bộn công vụ, không thường xuyên ở nhà.

Những chuyện lớn nhỏ trong phủ đều giao cho ta xử lý, có một số chuyện ta không rõ lắm, đi hỏi ý hắn, hắn chỉ nói ta cứ theo ý mình mà làm là được rồi.

Thật ra thời gian Tạ Vọng Chi về nhà cũng rất ít, ta tiện tay gieo xuống đất mấy mầm hướng dương, khi hắn trở về, đã trổ thành một vườn hoa hướng dương màu vàng nhạt, phấp phới hò reo trong gió, tràn đầy sức sống vươn lên đứng vững giữa ngày xuân.

Có một lần hắn ra ngoài làm việc, khi về nhà tặng cho ta một cái túi gấm nhỏ, bên trong là hạt giống hắn mua về từ khắp nơi. Khí hậu ở kinh thành không giống với những nơi khác, ta cũng không dám chắc là có thể trồng được, chỉ có thể cố hết sức mà nuôi dưỡng chúng. Cả một mùa xuân trôi qua, mảnh vườn bắt đầu nhú ra một vài bông con. Ta dựng một cái giàn bằng tre, cứ như vậy đến mùa xuân năm sau, trên giàn tre đó sẽ quấn đầy hoa khiên ngưu.

Bọn ta cũng không có viên phòng.

Không biết có phải là lời đồn trong kinh thành là thật hay không, hắn không gần nữ sắc thật.

Nhưng mà ta vẫn luôn có một nỗi lo lắng khác.

Chuyện của ta và tam lang nhà họ Tạ, hắn không thể nào không biết. Ta nói mình đã buông bỏ rồi, nhưng người khác cũng chỉ tin có mấy phần.

Nhưng mà loại chuyện này, Tạ Vọng Chi không nói, ta cũng không thể chủ động mở miệng được.

Tạ Vọng Chi là một người có tính cảnh giác rất cao, những thứ liên quan trực tiếp đến hắn, hắn đều không thích cho người khác động vào.

Có một lần hắn phải rời kinh xử lý công vụ, ở ngoại ô mười dặm có một trạm dịch, mặc dù đi cũng không mấy ngày, nhưng vẫn phải chuẩn bị một bọc hành lý.

Ta đứng bên cạnh nhìn hắn gói ghém quần áo, cuối cùng cũng không nhịn nổi đi tìm một cây dù đưa cho hắn, nói: “Chàng mang theo đi, hai ngày nữa chắc sẽ có mưa.”

Hắn ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn ta, sau đó nhận lấy cây dù kia.

Quả nhiên, hai ngày sau trời bỗng nhiên mưa to, Tạ Vọng Chi làm việc xong trở về, có vài thuộc hạ của hắn bị mưa xối ướt nhẹp, đành phải trú tạm trong một hộ dân.

“Sao nàng biết là trời sẽ mưa?”

Ta cười tủm tìm nhìn hắn:

“Chàng đoán xem?”

Tạ Vọng Chi nhìn về phía ta, ánh mắt có chút tò mò nghiên cứu.

Đêm đó, lúc ta tắm gội, nước trong bồn tắm nóng quá, ta bảo nha hoàn pha thêm một ít nước lạnh.

Bóng dáng của Tạ Vọng Chi phản chiếu lên tấm bình phong.

“Trên người nàng còn có vết thương cũ, nên dùng nhiều nước ấm để đuổi cái lạnh trong người đi.”

Ta chưa bao giờ tắm rửa khi có nam nhân, vô cùng hoảng sợ ngồi xổm xuống dưới thùng nước.

Nước quá nóng, ta hít sâu một hơi, thấy không ổn lập tức đứng lên.

Trong lúc hoảng loạn, ta dường như nghe thấy tiếng Tạ Vọng Chi cười khẽ, ngẩng đầu lên xem, phía chỗ bình phong đó trống rỗng, hắn đã đi rồi.

Từ đêm đó trở đi, ta mỗi đêm đều tắm nước nóng, chỉ là không có bỏng rát như lần đầu.

Vào cuối tháng chín, Tạ Vọng Chi bị thương nặng.

Hắn được thuộc hạ cõng trở về, lão thái y trong cung đến khám, bảo rằng đâm sâu hai tấc nữa là trúng phổi rồi, may mà Tạ đại nhân mạng lớn.

Mùi m á u tươi trong phòng quá nồng, ta dời hai chậu hoa nhài đến đặt ở cạnh cửa sổ, bởi vì sợ hắn sốt lúc giữa đêm, ta canh chừng bên người hắn cả một đêm.

Lúc Tạ Vọng Chi tỉnh lại, trong phòng thoang thoảng hương thơm của hoa nhài, tia nắng ban mai đầu tiên chiếu vào góc chăn, một màu vàng nhàn nhạt, khiến cho lòng người bỗng dưng ấm áp.

Ta chú ý đến những chi tiết ngày bởi vì ta đang ngẩn người.

Ta thức trắng suốt hai đêm, đầu óc quay cuồng choáng váng, hoàn toàn không ý thức được Tạ Vọng Chi đã tỉnh lại.

Thậm chí ta còn mơ mơ màng màng mà chào hắn buổi sáng.

Ngốc thật sự.

Hắn cũng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn ta.

Phải qua chừng nửa khắc ta mới phản ứng lại, tay chân luống cuống rót cho hắn chén nước, hỏi thăm xem hắn thấy trong người thế nào.

Tạ Vọng Chi gọi tên ta.

“A Vân, nàng tiều tụy đi nhiều.”

Thái y nói Tạ Vọng Chi phải tĩnh dưỡng cho tốt, trước khi vết thương lành lại, không được xuống đất đi lại, càng không được tức giận.

Có lẽ nhiều năm rồi hắn chưa từng có một kỳ nghỉ dài như vậy, thuộc hạ cũng không dám tùy tiện đến làm phiền hắn, mỗi ngày đều chỉ chọn ra những chuyện quan trọng đến bẩm báo, gói gọn trong hai trang giấy ngắn ngủn, xem một chút là xong.

Lúc nhàn rỗi, hắn thường tựa người vào nơi nào đó nhìn ta xem sổ sách, quản lý nhà cửa.

Có một hôm, có lẽ là do quá nhàm chán, trong lúc uống trà, hắn hỏi ta: “Trước kia lúc nàng bị gãy chân, nàng nằm ở trên giường thường làm gì?”

Ta nghĩ nghĩ rồi trả lời: “Đọc kinh phật.”

Tạ Vọng Chi nghiêng người nói: “Vậy nàng đọc đoạn đó cho ta nghe đi.”

Ta đọc một đoạn trong kinh Quan Âm.

Đọc xong Tạ Vọng Chi hỏi ta: “Nàng rất thích lễ phật sao?”

Ta ăn ngay nói thật: “Không thích, ta luôn cảm thấy nó rất khô khan, chỉ là nhiều năm đều như vậy, thành thói quen rồi.”

Nói đến đây, ta nhân cơ hội đề cập đến Tạ Thận Chi.

Vui cũng là một ngày, buồn cũng là một ngày. Tóm lại, ta muốn cùng đại lang nhà họ Tạ chung sống lâu dài, cũng không muốn vì những chuyện này mà trở nên xa lạ.

Lần đầu tiên ta nói về Tam đệ của hắn