Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Không Tìm Thấy Nàng- Full Chương 1: Không Tìm Thấy Nàng

Chương 1: Không Tìm Thấy Nàng

8:55 chiều – 19/05/2024

1.
Tạ Thận Chi đem lòng yêu cô nương nhà họ Thôi bán hoành thánh ở cổng thành.

Nàng ấy đến một cái tên cũng không có, bởi vì là con thứ ba trong gia đình nên mọi người đều gọi nàng ấy là Thôi Tam Nương.

Nhà nàng có hai người huynh trưởng không ra gì, ở bên ngoài đánh bạc nợ tiền người ta, cũng không biết đã trốn đi đâu rồi nên thường xuyên có người đến sạp hàng của Thôi Tam Nương gây rối.

Nàng nhiễm phong hàn, lại thường bị những người đòi nợ dây dưa, suýt nữa đã c h ế t trong trận một tuyết lớn.

Tạ Thận Chi giúp nhà họ Thôi trả hết số nợ bên ngoài.

Cũng tìm cho hai huynh trưởng nhà nàng một công việc tốt.

Chàng đã cứu người trong lòng chàng ra khỏi vũng bùn lầy, chỉ quên mất mỗi mình ta.

Sự việc này ồn ào đến mức cả kinh thành đều xôn xao, người người đều bàn tán về chuyện tình cảm này của tam lang nhà họ Tạ. Đích nữ nhà họ Tô trở thành trò cười cho cả kinh thành, mẫu thân ta giận dữ, muốn phụ thân tâu lên trước mặt thánh thượng, hủy bỏ mối hôn sự này.

Phụ thân gọi ta vào thư phòng, nhưng chỉ lẳng lặng viết chữ, không nói một lời.

Ta hiểu được ý của phụ thân.

Nhà họ Thôi và nhà họ Tạ liên hôn là một chuyện tốt, chỉ bởi vì một nữ nhân mà hủy hôn, không đáng.

Huống hồ hôn sự này do chính thái hậu chỉ định vào tiệc mừng thọ năm đó, nếu như bây giờ nháo nhào đến trước mặt hoàng thượng thì không khỏi quá khó coi.

Phụ thân viết, là một chữ “Nhẫn”.

Ta nói với phụ thân, ta sẽ tự mình đến gặp Tạ tam lang một chuyến.

Phụ thân gật đầu, đặt bút xuống, quay người cầm lấy một cuốn sách trên giá sách lật xem.

Nhưng vào lúc sắp bước ra khỏi phòng, ta vẫn có chút không cam lòng, ta không nhịn nữa mà dò hỏi phụ thân:

“Trên đầu chữ “nhẫn” có một chữ “đ a o”. Nếu sau khi thành thân mà Tạ Thận Chi đối xử với con không tốt thì phải làm thế nào?”

Phụ thân chậm rãi ngẩng đầu lên khỏi án thư, trong mắt toàn là lạnh lẽo, ẩn chứa một vẻ lạnh lùng khát m á u.

Ông gắn từng chữ một nói: “Con gái nhà họ Tô không có ai dám ức hiếp. Con cứ việc yên tâm.”

2.

Ngay từ đầu không một ai nghĩ tới Tạ Thận Chi sẽ yêu một cô nương bình dân mở một sạp hàng cả.

Tam lang của nhà họ Tạ thường xuyên bận rộn công vụ, mãi đến giờ giới nghiêm mới quay trở về thành.

Hắn không thích làm phiền hạ nhân trong phủ đêm đã khuya mà còn phải nhóm lửa nấu bếp nên thường hay tùy tiện ăn một chén hoành thánh ở cổng thành rồi mới về.

Không biết bắt đầu từ khi nào, việc ăn một chén hoành thánh ở đây đã trở thành một thói quen của Tạ Thận Chi.

Bỗng nhiên một ngày, hắn không thấy sạp hoành thánh nữa.

Lúc đầu, Tạ Thận Chi cũng không để ý việc này, nhưng hắn đợi cả tháng sau cũng không thấy sạp hoành thánh mở cửa trở lại, bèn phái người đi điều tra.

Thật ra cũng không khó điều tra, những người ở xung quanh đây đều biết, tùy tiện hỏi một người là biết rồi.

Tam lang của nhà họ Tạ từ trước đến nay luôn cao cao tại thượng, lần đầu tiên chăm chú lắng nghe câu chuyện về cuộc đời của một cô nương.

Hắn chìa đôi tay của mình ra, kéo nàng khỏi vũng lầy.

Nàng ấy chỉ là cô chủ của một sạp hoành thánh, ta nghĩ nàng ấy sẽ không thể đàm luận kinh phật với Tạ Thận Chi, cũng không thể cùng hắn rong ruổi trên lưng ngựa.

Nhưng mỗi khi Tạ Thận Chi trở về vào đêm khuya gió tuyết, trong phòng sẽ luôn có một ngọn đèn còn sáng, bên trong có một nữ tử tóc búi thấp, đứng trước bếp lửa nấu cho hắn một bữa khuya nóng hổi.

Nhìn thế nào cũng thấy đó thật là một cảnh tượng ấm áp.

Tạ tam lang, Thôi Tam Nương.

Hai người họ đến cả tên cũng rất xứng đôi.

Ta đi gặp Tạ Thận Chi.

Hắn dường như rất bận, ta đợi suốt hai canh giờ cũng chỉ đợi được gã sai vặt đến nói một câu: “Đại nhân nhà chúng ta vẫn còn đang tiếp khách, hay là hôm khác Tô tiểu thư quay lại nhé.”

Ta cũng không phải là người bám riết không buông, thấy trời vẫn còn sớm liền bảo xa phu đánh xe đến chỗ Thôi Tam Nương xem một chút.

Sạp hoành thánh ở cổng thành sớm đã đóng cửa rồi, Tạ Thận Chi mở một cửa tiệm mới cho Thôi Tam Nương.

Cửa tiệm đó không nằm ở đoạn đường sầm uất nhất trong kinh thành, ngược lại nằm ở đầu một con hẻm có vẻ hẻo lánh.

Với tiền bạc và quyền thế của Tạ gia thì nuôi một con chim hoàng yến rất dễ dàng. Nhưng chim hoàng yến lại không thích hợp với việc lộ mặt buôn bán ở chốn đông người.

Tạ Thận Chi hứa rằng sẽ để nàng tiếp tục làm những chuyện nàng muốn làm nhưng lại chọn một đoạn đường vắng vẻ như thế này, quả là tốn không ít tâm tư.

Cửa hàng không lớn nhưng rất sạch sẽ.

Lúc ta đến đó đã quá giờ cơm, trong cửa tiệm không còn mấy người.

Thôi Tam Nương bây giờ không bán hoành thánh nữa, trước cửa tiệm treo biển bán mì sợi.

Món hoành thánh ở cổng thành kia về sau chắc chỉ có tam lang nhà họ Tạ mới được ăn.

Ta ngồi trên xe ngựa, xuyên qua bức mành xe nhìn cô nương đang nhào bột làm mì ở xa xa.

Khoảng cách quá xa nên ta không thể nhìn thấy rõ vẻ mặt của nàng ấy, chỉ nhìn thấy nàng buộc chiếc dây buộc tóc màu đỏ rực, tay áo xắn cao đến khuỷu tay, động tác rất nhanh nhẹn.

Không giống như trong tưởng tượng của ta.

Ta đã nghe qua chuyện cuộc đời của Thôi Tam Nương, vốn tưởng rằng nàng phải có dáng vẻ hiền lành dịu dàng.

Ngõ nhỏ yên tĩnh, xe ngựa của Tô gia quá nổi bật, Thôi Tam Nương dĩ nhiên cũng nhìn thấy ta, đi đến đằng trước xe ngựa.

“Xin hỏi, người ngồi trên xe có phải là đại tiểu thư nhà họ Tô?”

“Có chuyện gì?”

Người đứng bên ngoài nói: “Ta từng nghe Tạ công tử nhắc đến tiểu thư, cửa tiệm này là Tạ công tử cho ta mượn tiền để mở, chờ ta kiếm được tiền, ta sẽ trả lại cho chàng.”

Ta nghịch nghịch chuỗi phật châu đã mang trên tay nhiều năm, còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy tiếng vó ngựa gấp gáp đuổi đến ở đằng sau.

Tạ Thận Chi “đang bận tiếp khách” ghì chặt dây cương, vẻ mặt lạnh lẽo, cảnh giác đem Thôi Tam Nương chắn ở sau lưng, vội vàng nói:

“Tô tiểu thư, có chuyện gì cứ cứ với Tạ mỗ là được, cô hà cớ gì phải làm khó cô nương nhà người ta, cô đây là có ý gì?”

Ta ngẩn người, hơi hé miệng, sau một lúc lâu mới hỏi xa phu: “Ta có làm khó nàng ấy sao?”

Xa phu đáp: “Đương nhiên là không, từ lúc tiểu thư tới đây cũng chưa hề nói câu nào.”

Ta lại hỏi cô nương áo đỏ xắn đến khuỷu tay đó: “Ta có làm khó cô sao?”

Nàng giống như là bị dọa đến, nắm lấy ống tay áo của Tạ Thận Chi, nhỏ giọng nói: “Công tử, chàng đang làm gì thế? Chàng hiểu lầm Tô tiểu thư rồi.”

Sắc mặt Tạ Thận Chi dần dần trắng bệch, chậm rãi có chút xấu hổ.

Ta biết Tạ Thận Chi đang lo lắng điều gì.

Tô gia có quyền có thế, cho dù là ta có giữa đường đánh c h ế t Thôi Tam Nương cũng không một ai dám truy cứu.

Nhưng Tô Mộ Vân ta cũng có tôn nghiêm và kiêu ngạo của chính mình.

Ta chẳng qua chỉ là muốn đến nhìn một chút, xem bản thân ta rốt cuộc đã bại bởi một cô nương như thế nào.

“Thật xin lỗi, Tam Nương không giống như Tô tiểu thư, là do Tạ mỗ nhất thời kích động, mạo phạm Tô tiểu thư.”

Ta đợi hắn ở Tạ phủ suốt hai canh giờ, mà Thôi Tam Nương vừa gặp chuyện hắn đã lập tức đuổi tới.

Mặt trời cũng dần ngả về tây, sau lưng Tạ Thận Chi, một vầng dương rực rỡ từ từ lặn xuống.

Trong khoảnh khắc đó, ta bỗng nhiên nghĩ đến cảnh tượng mấy chục năm về sau.

Ta sẽ bị mắc kẹt ở giữa Tạ Thận Chi và một nữ nhân khác, chỉ bởi vì ta xuất thân cao quý, cho nên ta làm gì cũng thành sai.

Nói chuyện lớn tiếng tức là vênh váo hung hăng.

Không nói lời nào tức là ỷ thế hiếp người.

Ngồi nhìn Thôi Tam Nương tức là đang xem thường nàng.

Đứng nhìn Thôi Tam Nương tức là đang giáo huấn nàng.

Ta bị nhốt trong hậu trạch, ngày qua ngày ngóng trông một phu quân vốn không yêu mình sẽ hồi tâm chuyển ý.

Ta bỗng nhiên cảm thấy không thú vị.

Tám năm qua ta một mực yêu Tạ Thận Chi cũng thật vô vị.

Ta từng quỳ gối trước phật dập đầu ba ngàn lần, cũng từng vì Tạ Thận Chi mà thuần phục những con ngựa hung dữ.

Ta đã vô số lần tưởng tượng về cuộc sống sau này của ta và Tạ Thận Chi.

Hai chúng ta có gia thế ngang nhau, có sở thích như nhau, có cả hôn ước mà đương kim thái hậu đã ban.

Cuối cùng vẫn không xứng đôi.

Cuối cùng ta cũng không thắng nổi một Tạ Thận Chi không yêu ta.

Ta nghĩ, chính là lúc này đây, ta đã từ bỏ Tạ Thận Chi.

Ta cắn chặt răng, ngăn không cho giọt lệ trong mắt rơi xuống, bởi vì quá dùng sức nên âm thanh có chút mỏi mệt:

“Tạ công tử, nhà họ Tạ và nhà họ Tô có hôn ước, chuyện này chàng có biết không?”

“Đương nhiên là biết, nhưng mà việc này còn phải chờ trưởng bối…”

Ta bình tĩnh cắt ngang lời hắn:

“Nhị lang của nhà họ Tạ đã lập gia đình, nữ nhi của nhà họ Tô sẽ không làm thiếp.”

“Do đó, hãy nói với lão phu nhân nhà chàng.”

Trên mặt ta vẫn nhẹ nhàng mỉm cười, nhưng bàn tay giấu dưới ống tay áo không khỏi run rẩy.

Ta ngồi thẳng lưng hết mức, nói với Tạ Thận Chi một câu sau cùng:

“Hôn ước không thể hủy bỏ, để đại ca của chàng thay thế đi.”

3.

Ta đã thích Tạ Thận Chi nhiều năm rồi.

Lần đầu tiên ta gặp hắn ta chỉ mới sáu, bảy tuổi.

Lúc đó, ta theo mẫu thân đi dâng hương ở Kim Sơn Tự, mẫu thân ngồi ở sân trước nghe đại sư giảng kinh, ta ngồi một mình nhàm chán nên len lén ra sân sau chơi.

Ta mải mê hái hoa sen trong hồ, không cẩn thận trượt chân xuống nước, có một tiểu hòa thượng đã cứu ta.

Khi ấy, cả người ta ướt sũng, trên vớ dính đầy bùn lầy, còn đánh rơi cả một chiếc giày, vô cùng hoảng sợ.

Kỳ lạ là, hắn rỏ ràng mặc quần áo hòa thượng nhưng lại buộc tóc, chắc là một đệ tử chưa xuất gia. Quần áo của hắn cũng ướt nhẹp, dính sát vào người, trông vô cùng chật vật.

Tiểu hòa thượng đem chuỗi phật châu trên tay hắn đeo lên tay ta, dùng khăn lau sạch bùn đất trên mặt ta, nhẹ giọng bảo ta đừng sợ.

Ma ma của mẫu thân tới tìm ta thấy thế thì vô cùng hoảng sợ, vội vàng nói một câu cảm ơn rồi bế ta ra ngoài.

Sau đó, mẫu thân của ta hỏi thăm vài lần mới biết được người cứu ta là tam lang của nhà họ Tạ.

Tam lang của nhà họ Tạ khi sinh ra trên trời bỗng có hiện tượng lạ, có một nhà sư đi ngang qua nói vào năm mười chín tuổi hắn sẽ gặp một kiếp nạn lớn trong đời.

Nhà họ Tạ vốn cũng không cho là thật, nhưng có một số chuyện nhà sư đó nói đã trở thành sự thật.

Lão phu nhân của nhà họ Tạ hoảng sợ, đưa đứa trẻ Tạ Thận Chi này đến chùa, cầu xin các cao tăng giúp họ nuôi nấng hắn, còn xin các cao tăng chỉ điểm, truyền thụ cho hắn một thân võ nghệ, chỉ mong hắn có thể gặp dữ hóa lành.

Ta vốn dĩ cũng không tin những thứ này.

Nhưng sau này, vào bảy tuổi năm đó, ta lại bắt đầu xem kinh phật.

Có lẽ là vì tam lang nhà họ Tạ.

Làm sao mà ca ca dịu dàng đã tốt bụng cứu ta đó có thể c h ế t ở kiếp nạn lớn năm mười chín tuổi được.

Ở độ tuổi mà các tiểu thư nhà khác đang thả diều, chơi bắt bướm, ta ngày ngày nhốt mình trong phật đường.

Ta dập đầu trước phật ba ngàn lần, chỉ cầu cho tam lang nhà họ Tạ một đời thuận buồm xuôi gió.

Năm Tạ Thận Chi mười hai tuổi, hắn được Tạ gia đón về, cũng vào ngày đó, thái hậu hạ chỉ tứ hôn cho hai nhà Tạ – Tô.

Mẫu thân không vui, nữ nhi của mình đã bị giam cầm cả đời.

Không ngờ rằng, ta lại vô cùng vui mừng.

Nữ nhân trên thế gian này, được mấy ai có thể gả cho người mình thương.

Mà ta lại may mắn đến thế.

Tạ Thận Chi học võ, hắn từng nói rằng, đợi sau khi hắn thực hiện hoài bão của mình, thiên hạ thái bình, hắn muốn cùng người trong lòng cưỡi ngựa ngao du khắp núi sông.

Hắn mong rằng thê tử của mình sẽ biết cưỡi ngựa.

Thật ra nữ nhi của nhà họ Tô cũng không cần học những thứ này.

Trong kinh thành này, cũng sẽ không có được mấy quý nữ muốn học.

Vết chai trên tay ta là do siết chặt dây cương mà ra, vết bầm trên đùi ta là do bụng ngựa ma sát mà thành.

Ta vì muốn học cưỡi ngựa, thậm chí ngã gãy cả chân.

Nghe nói hắn thích cô nương tính tình mạnh mẽ, ta đành cố nhịn xuống không rơi nước mắt, nhưng mà ma ma chăm sóc ta nước mắt đã rơi đầy cả rổ.

Chuỗi phật châu Tạ Thận Chi đưa cho ta thật ra đã đứt một lần.

Thật xui xẻo, đứt trong một hội chùa nọ, dòng người tấp nập.

Ta khom lưng mò mẫm trong dòng người đông đúc, một thân váy trắng của ta bị xô xát đến mức không còn phân biệt được màu sắc, tay bị dẫm lên mấy lần, rách cả da