2
Mặt trời vừa lên, cái hương vị lạnh lẽo ngột ngạt trong không khí đã tan đi đôi chút.
Ta đeo chiếc bông tai cuối cùng, thoa một chút hương ngọc lan lên cổ tay và xương quai xanh của mình, rồi chậm rãi mở cửa phòng, chuẩn bị đi lấy cây đàn tỳ bà mà ta đã gửi ở nhạc phường để bảo dưỡng.
Không ngờ vừa mở cửa, ta liền va phải một lồng ngực ấm áp.
Cố Liên Chi giả vờ kêu đau một tiếng, hắn ta ôm lấy ngực mình làm ra vẻ như đang rất đau.
Ta không nói nên lời, một thế tử của Ninh Vương gia cảnh tốt đẹp như vậy, lại ngày ngày đến lầu xanh, đối xử tốt với ta đủ điều, thực sự coi ta là thế thân ánh trăng sáng của hắn sao?
Nhưng ta cũng không quan tâm, một người mà tất cả các cô gái trong kinh thành đều theo đuổi lại si tình với ta như vậy, dù thế nào ta cũng không thiệt thòi.
Hơn nữa, những ngày này, vàng bạc châu báu nhiều như nước chảy vào phòng ta, chất đầy như núi, ta có dùng mấy đời cũng không hết, cần gì phải từ chối tiền bạc làm gì.
Ta đặc biệt tìm bức tranh của ánh trăng sáng ấy để xem, và phát hiện ra nàng ấy chẳng có chút nào giống ta, nhận sắc cũng không bằng khuôn mặt đẹp mê hồn của ta.
Khiến ta không khỏi có chút hụt hẫng.
Ban đầu ta còn muốn xem, để học theo cách trang điểm của nàng ta, biết đâu có thể khiến Cố Liên Chi si mê ta đến mức không thể rời xa.
Dù vậy, Cố Liên Chi vẫn rất kiên định vui vẻ theo sát ta như hình với bóng.
Đôi khi trong thời tiết lạnh giá hắn sẽ mang đến một túi quả nóng hổi cho ta, khuôn mặt và ngón tay hắn đều đỏ ửng, ôm một bát trà nóng nhìn ta cười ngốc nghếch; hoặc là cắt vài cuộn vải lụa mềm mại sáng bóng gửi đến để ta may áo, khiến cho mọi người ngưỡng mộ ta; càng khiến người ta kinh ngạc là khi ta bị ốm, hắn ta sẽ ngày đêm chăm sóc thuốc thang, khi ta không muốn gặp hắn nữa, hắn ta sẽ liền đứng trước cửa phòng ta, không rời nửa bước.
Mọi người đều chế nhạo, nói ta sắp từ gà rừng thành phượng hoàng rồi.
Với sự si tình và yêu thích của Cố Liên Chi dành cho ta, việc chuộc thân ta rồi đưa về nhà làm thiếp chỉ là chuyện sớm muộn.
Thậm chí có người còn trêu đùa, nói rằng quả nhiên là cô hoa khôi phong thái xuất chốn trong lầu xanh, có thể khiến cho vị thế tử của Ninh Vương, người đã từng u sầu vì ánh trăng sáng, bừng lên sinh khí.
Thực tế chứng minh, họ đều đã sai.
Cố Liên Chi đứng trước mặt ta với ánh mắt sáng rực, cắm một cây trâm khắc hình hoa quế vào tóc ta, động tình nói muốn cưới ta, hỏi ta có đồng ý không.
Là tám kiệu lớn, mười dặm kiệu đỏ cưới hỏi đường đường chính chính, chứ không phải lén lút từ cửa sau vào nhà làm thiếp.
Động tĩnh lớn như vậy để cưới một cô nương lầu xanh, trước nay là chưa từng có.
Ngay cả người bình thường cũng khó mà làm được, huống chi là Cố Liên Chi, người có gia thế và diện mạo xuất chúng, là giấc mơ của tất cả các cô nương trong kinh thành.
Người nào không đồng ý chắc chắn là kẻ ngốc.
Ta nhìn vào ánh mắt trông đợi của hắn ta, đẩy cây trâm vào tóc thêm một chút, khi đó hắn ta nở nụ cười, muốn ôm ta vào lòng.
Ta cười và lắc đầu.
Cô nương lầu xanh từ chối lời cầu hôn của thế tử Ninh Vương.
Ngay lập tức làm chấn động toàn thành, trở thành đề tài bàn tán khắp các ngõ phố, tên tuổi của ta cũng ngày càng nổi tiếng, liên tiếp từ chối các công tử nhà quyền quý, vẫn có thể yên ổn ở lại lầu xanh được yêu thích, thật đúng là kỳ tích.
Mọi người đều nghĩ sau khi bị từ chối, thế tử Ninh Vương chắc chắn sẽ nổi giận đùng đùng, hoặc là cưỡng ép hoặc là trừng phạt ta.
Nhưng dưới sự mong đợi của mọi người, Cố Liên Chi chỉ như không có chuyện gì xảy ra, ngày này qua ngày khác chăm sóc ta, vui vẻ không chán.
Có lẽ là nhờ ánh sáng của ánh trăng sáng kia.
Chỉ là một thiên kim tiểu thư quý tộc giống như ta, cũng không biết là may mắn của ta hay là bất hạnh của nàng ấy.
Ánh trăng sáng mà Cố Liên Chi yêu thương là một thiên kim tiểu thư dịu dàng hiền thục, tên Hà Vãn Nùng.
Hai người có thể nói là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi, khi tình cảm đang nồng đậm, ánh trăng sáng ấy lại gặp phải họa, gia đình tan nát ngay trước ngày thành hôn.
Nói đến đây, đều tại phụ thân của Hà Vãn Nùng, một Thái phó của thái tử mà lại cùng một lũ quan lại tham ô thông đồng, mới dẫn đến họa diệt gia tộc như thế này.
Có tình mà không thể nên duyên là điều thường tình.
May là nàng ấy đã chết, ta mới có thể yên tâm hưởng thụ sự sủng ái này.
Nếu nàng ấy còn sống, với thân phận của ta còn không xứng xách giày cho nàng ấy, càng không có khả năng có mối duyên này với Cố Liên Chi.
3
Vừa qua năm mới, khắp kinh thành đều tràn ngập niềm vui, ngàn nhà vạn hộ đều đoàn viên.
Lầu xanh cũng náo nhiệt như thế, tiếng cười đùa không ngớt, ta cũng như các cô nương trong lầu, xoay quanh trong vòng tay của các loại đàn ông, ca hát vui chơi.
Ta nhìn cảnh sắc quyến rũ dưới lầu, đè nén nỗi buồn vô hạn trong lòng, chuẩn bị xuống lầu làm những việc nên làm như họ.
Vừa bước xuống hai bậc thang, đột nhiên từ phía sau một bàn tay đưa ra, nắm chặt lấy ta, lực tay không lớn, như sợ làm đau ta nhưng vẫn cố ý giữ lại chút lực.
Hương thơm trầm quen thuộc thoang thoảng, không cần quay đầu, ta cũng biết người đến là ai.
Cố Liên Chi nhìn ta, mắt hắn cười, dịu dàng như gió xuân, khiến người dù lòng dạ sắt đá cũng không thể chống đỡ nổi.
Hắn ta tốn không ít bạc, mới khiến mụ tú bà chịu mở miệng, thành công đưa ta ra ngoài.
Ta nghĩ hắn ta sẽ đưa ta đến tửu lâu quán trà, khoe khoang với bạn bè một chút, người từ lầu xanh bị đưa ra ngoài đều như vậy, không ai ngoại lệ.
Nhưng hắn ta lại nắm lấy tay ta, cẩn thận đỡ ta xuống xe ngựa, đứng trước một mảnh đất hoang.
Ta nhíu mày, không vui lườm hắn ta một cái.
Hắn ta cũng không giận, chỉ cười, lại nắm lấy tay ta, mười ngón đan xen, chậm rãi dắt ta đi về phía trước.
Không biết đi bao lâu, hắn ta mới chịu dừng lại.
Ta ngẩng đầu, thấy một cây hoa quế đầy những bông hoa vàng rực.
Dưới ánh trăng trong trẻo,cây hoa quế lẻ loi đứng bên cạnh một cái giếng khô, nhưng tràn đầy sức sống.
Trời lạnh như vậy, lại có hoa quế nở!
Ta không giấu được sự ngạc nhiên, buông tay hắn ta bước lên vài bước, đưa tay định hái một bông hoa.
Đến gần mới phát hiện, những bông hoa quế ấy, thực ra là làm từ vàng lá, có lẽ đã được ngâm trong tinh dầu hoa quế trước đó, nên mới tỏa ra hương thơm thoang thoảng, giống như thật.