Vị hôn phu của ta là thế tử của Ninh Vương, một người có gia thế và diện mạo đều xuất chúng, là giấc mơ của tất cả các cô nương trong kinh thành.
Chàng ấy yêu ta rất nhiều, sính lễ chàng ấy đem đến chất thành núi, xếp đầy cả ba con phố dọc theo các ngõ hẻm.
Chàng ấy nói muốn cưới ta làm thê tử, muốn ta trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trong kinh thành này.
Nhưng điều đó làm ta không hài lòng.
Ta cười và đồng ý với lời cầu thân của chàng ấy, rồi quay lại mặc áo tân nương, trở thành tiểu thiếp của phụ thân chàng.
1
“Đã làm công việc này thì không được có tình cảm.”
Nhìn người đàn ông đứng ngoài cửa trong gió tuyết, ta cười khẩy.
Những người xung quanh tò mò nhìn ta, dùng âm lượng không nhỏ bàn tán.
Họ đều nói ta, một cô nương lầu xanh hèn mọn như vậy, lại không biết điều, đối với một công tử gia đình quyền quý, có diện mạo và phẩm hạnh hoàn hảo như vậy mà lại thờ ơ lãnh đạm.
Người khác thì cảm thán cho sự si tình của hắn ta, lắc đầu than thở, hoặc thì những cô nương giống như ta, âm thầm ngưỡng mộ ta ở trong lòng.
Tóm lại, đều là thương hại hắn ta và chửi mắng ta.
Một công tử quyền quý như vậy hạ mình vì một cô nương lầu xanh, sẵn lòng đứng trong gió tuyết chỉ để có một đêm ân ái, quả là si tình đến cực điểm.
Không biết bao nhiêu cô nương mơ ước có được một người đàn ông trân trọng mình như vậy.
Chỉ có ta là không biết điều, từ chối người đàn ông này.
Ta cứ thế nhìn hắn ta đứng trong tuyết, không chút động lòng.
Ta uống cạn ly trà nóng, quay người đi lên lầu, loại tình cảm sâu đậm này, đối với ta không có chút hấp dẫn nào.
Vừa quay người, một bàn tay đã nắm chặt cổ tay ta, đôi tay ấy dùng lực mạnh mẽ ấn chặt ta lại, ta không vui quay đầu nhìn người đó, trong mắt tràn đầy lửa giận, ta đối diện với đôi mắt sáng rực ấy.
Là một vị công tử trẻ tuổi, áo choàng đen tôn lên vẻ ngoài trẻ trung, vừa nhìn đã biết là bảo bối được nuôi dưỡng trong một gia đình có điều kiện, không biết đến nỗi khổ của người đời.
Ta nhìn vào đôi mắt giận dữ của người đó trong một khoảnh khắc, ta nở nụ cười.
Ta đảo tay ôm lấy cổ người đó, thân mình mềm mại dựa vào lòng hắn ta, dùng tay làm dây, quấn lấy dây áo của hắn, cực kỳ dịu dàng và quyến rũ.
Người đối diện lập tức buông tay ra, toàn thân cứng đờ đứng yên tại chỗ, một lúc sau người đó mới lắp bắp nói, ta không nên vô tình như vậy đối với người si tình với ta.
Ta khẽ mở miệng, không giấu được sự ngạc nhiên và chế giễu.
Nếu mấy ngày nay ta không phát hiện hắn ta lén lút theo dõi ta, có lẽ ta đã tin điều này rồi.
Cái tư thế lưỡng lự do dự ấy, nó khác hẳn những tên công tử ăn chơi tìm thú vui ở đây, nó sáng sủa thẳng thắn hơn nhiều.
“Người có thê tử đẹp, thiếp đẹp vây quanh, ra ngoài sẽ có xe ngựa hương hoa tháp tùng, người quyền quý như vậy, và ta, loại người tự hạ thấp mình, bán rẻ lòng tự trọng để sống, vốn dĩ là khác biệt như trời với đất, chỉ là chơi đùa cho vui rồi tan, đâu có gì gọi là si tình?”
Ta nhẹ nhàng vuốt ve mặt hắn ta, ghé sát tai thổi nhẹ một hơi, ngay lập tức khuôn mặt hắn ta đỏ bừng như đã uống mấy cân rượu.
Khi ta quay người lên lầu, hắn ta mới như người tỉnh mộng, hắn vội vàng nói với ta một câu.
“ Nàng rất giống một người, một người ta đã tìm rất lâu rất lâu, ngày nhớ đêm mong.”
Ta quay đầu, ánh mắt hắn ta nhìn ta không còn là sự bối rối như vừa rồi, ánh mắt ấy chân thành nhìn ta, lại như nhìn xuyên qua ta để thấy một người khác, viền mắt hắn đỏ lên.
Thật là khiến người khác nhìn vào đau lòng.
Ta cởi áo trong mỏng của mình, ném vào mặt hắn ta, chống khuỷu tay lên lan can phủ đầy lụa là, trêu chọc hỏi hắn ta, chẳng lẽ cô nương đó cũng có dáng vẻ quyến rũ như ta sao?
Hắn ta ngây ra một lúc, rồi không nói gì thêm.
Ta cười đi lên lầu, cái kiểu muốn thu hút sự chú ý của các cô nương như thế này còn không bằng người vừa rồi đứng ở trong tuyết.
Ta vừa gỡ trâm cài đầu, ngoài cửa đã có tiếng gõ cửa gấp gáp, vài tiếng cười vang lên làm ta biết ngay đó là ai.
Tú bà thấy ta mở cửa, nhìn ta một cái, liền đẩy ta vào phòng, nhặt mấy chiếc trâm ngọc sáng chói cắm lên tóc ta, miệng vui mừng nói không nên lời, bảo ta lát nữa hầu hạ vị khách quý này cho tốt.
Ta gạt tay bà ấy ra, chỉ vào ánh đèn le lói ngoài cửa sổ, theo thỏa thuận, lúc này ta đã có thể đóng cửa nghỉ ngơi rồi.
Tú bà cười bồi, vừa mềm mỏng vừa cứng rắn, cố ép ta vào phòng vị khách quý này.
Ngọn nến lung lay, hương trầm thoang thoảng, không khí quấn quýt ám muội lan tỏa giữa những dải lụa mỏng manh lay động theo gió, khiến người ta không thể chống cự, dễ dàng rơi vào bể tình.
Ôm đàn tỳ bà, ta cực kỳ không muốn bước vào sau bình phong, cúi mình hành lễ, bắt đầu gảy dây đàn.
Kết thúc xong một khúc nhạc, người ngoài bình phong im lặng không nói gì, như là không nghe thấy.
Ngoài cửa là tiếng nhạc êm ái vọng vào, càng làm nổi bật sự tĩnh lặng bên trong phòng.
Cuối cùng ta không chịu nổi, muốn hỏi vị khách quý này rốt cuộc muốn làm gì, đặc biệt gọi ta đến, lại không nói năng gì, là định đùa giỡn ta sao?
Bước ra khỏi bình phong, một người đàn ông đang cúi đầu uống trà, áo choàng đen dưới ánh nến càng thêm phần sinh khí.
Là hắn ta.
Ta lạnh lùng cười, ôm đàn tỳ bà ngồi xuống ghế đối diện, cung kính nói, “Thế tử quả là si tình, nhưng ta không muốn làm thế thân.”
Nói xong ta liền hối hận ngay.
Ninh Vương quyền lực đang thịnh, có thể nói là một tay che trời, trong kinh thành này, ngoài người ngồi trên long ỷ, ai thấy Ninh Vương cũng phải cúi thấp đầu.
Không ai dám chọc, không ai có thể chọc vào.
Vị thế tử này của Ninh Vương, chắc chắn cũng không phải là người dễ đối phó, thế mà ta nhất thời nhanh miệng không suy nghĩ, nói ra lời mỉa mai này.
Ta đang tính toán làm sao để có thể vãn hồi, người đối diện bỗng đặt chén trà xuống, mỉm cười với ta.
Đàn ông trên đời này quả thật không khác nhau là mấy, một người nhà đã có vợ thiếp đông đúc cũng muốn đến chỗ ta cầu thân, người kia thì tướng mạo đạo mạo, một mặt nhớ nhung người đã chết từ lâu, u sầu nhiều năm, mặt khác ngồi đây cười với ta, vui vẻ với một cô nương lầu xanh như ta.