9
Trước khi tôi gặp chuyện, lần cuối cùng tôi và Hà An gặp nhau thế nào?
Hình như hai chúng tôi đã cãi nhau.
Có lẽ chỉ vì một chuyện vô cùng nhỏ nhặt, tôi cũng không còn nhớ rõ nữa.
Tôi tức giận nhắn tin đòi tuyệt giao với anh ấ.
Anh nói đi, có phải anh đặc biệt ghét tôi không?】
【Từ giờ đừng gặp nhau nữa!】
Cuối cùng anh ấy chỉ trả lời đúng một chữ.
【Ừ.】
Dù sao thì từ nhỏ đến lớn chúng tôi đã cãi nhau không biết bao nhiêu lần, chuyện này chẳng có gì lạ cả.
Nhưng ai mà biết được.
Chỉ vài ngày sau, anh ấy ra nước ngoài mở rộng công việc, còn tôi thì gặp tai nạn xe hơi.
Rồi bị hệ thống kéo vào một thế giới khác.
Những chuyện xảy ra sau đó đều là do bạn thân và những người khác kể lại cho tôi nghe.
10
Đó là khoảng hai năm trước.
Hà An đã biết tin Trình Ân Ân gặp chuyện khi đang họp tại châu Âu.
Lúc đó, một số lão già trong ban giám đốc đang trình bày những ý kiến vô vị.
Anh cảm thấy có chút buồn ngủ.
Liền lấy điện thoại ra.
Định tìm xem quanh đó có món tráng miệng hoặc đồ ăn vặt gì ngon không.
Trình Ân Ân vốn luôn thích những thứ này.
Sau mỗi trận cãi vã, mang những thứ này đến dỗ cô là tốt nhất.
Nhưng vừa mới đặt hàng xong.
Trong nhóm chat chung bỗng hiện lên một tin nhắn.
“Trình Ân Ân gặp chuyện rồi!!!”
“Gặp tai nạn xe, nghe nói sống chết chưa rõ!”
Hà An ngay lập tức ngồi lên máy bay tư nhân về nước trong đêm.
Anh liên tục tự nhủ, không sao đâu, không sao đâu.
Nhưng khi thực sự đến bệnh viện.
Anh thấy cha mẹ của Trình Ân Ân.
Hai người họ trông như già đi rất nhiều chỉ sau một đêm.
Nhất là cha của Trình Ân Ân, người vốn là một kẻ quyết đoán nơi thương trường, giờ đây lại trông vô cùng bất lực.
Bác sĩ bước ra từ phòng phẫu thuật.
Tháo khẩu trang.
Giọng điệu lạnh lùng.
“Cô ấy không còn ý thức nữa.”
“Các chỉ số cơ thể đều bình thường, có khả năng sẽ trở thành người thực vật.”
Hà An ngồi suốt cả đêm trên hành lang bệnh viện.
Tâm trí hoàn toàn mơ hồ.
Ngón tay anh liên tục bấm bật lửa.
Ngọn lửa chập chờn đốt nóng đầu ngón tay anh.
Người thực vật ư.
Anh nghĩ.
Không sao đâu.
Dù không có ý thức thì đã sao.
Hà gia, Trình gia, chẳng phải đều là những gia tộc hào môn đỉnh cao sao?
Anh sẽ tìm được đủ các bác sĩ giỏi nhất—
Sẽ giúp cô tỉnh lại.
Đã có một thời gian.
Anh thực sự đã liên lạc với không ít bác sĩ ngoại khoa và não khoa danh tiếng quốc tế.
Nhưng không có một trường hợp nào thành công.
Một học giả hàng đầu, được coi là bậc thầy trong lĩnh vực này, thậm chí còn thẳng thừng nói với Hà An.
“Trường hợp của cô ấy không thể nào cứu chữa được.”
“Y học không thể giải thích, anh đừng nuôi hy vọng nữa.”
Lần đó.
Anh nhốt mình trong phòng làm việc suốt cả đêm.
Bên ngoài trời mưa như trút nước.
Anh nghĩ, thôi vậy.
Dù sao tất cả các bác sĩ đều nói Trình Ân không thể tỉnh lại.
Thế thì anh đành cầu xin thần linh.
Anh sẽ đến từng ngôi miếu mà khấn vái, chắc chắn sẽ có một vị thần nghe thấy lời cầu nguyện của anh chăng.
Lúc đó trong giới đồn rằng anh đã phát điên.
Vị tiểu Hà tổng vốn không tin trời đất, không tin quỷ thần, cuối cùng lại bắt đầu mê tín huyền học.
Cho đến một ngày.
Khi anh đi công tác.
Đi ngang qua một ngôi làng hẻo lánh, một người dẫn đường của nhà đầu tư cùng đi bỗng nói.
“Ở đây có một ngôi đền rất kỳ lạ.”
“Nghe nói chủ nhân của ngôi đền đó từ mấy ngàn năm trước là một thuật sư chiêu hồn, có thể hồi sinh người chết.”
“Rất lợi hại.”
“Nhà các anh nếu có ai bị bệnh, thử đến khấn vái xem, có khi lại hiệu nghiệm.”
Hà An thực sự đã đi tìm đến đó.
Nằm trên đỉnh núi, ngôi đền không lớn, trông có phần cũ kỹ, hầu như đều được dân làng quanh đó tu sửa.
Không có phương tiện giao thông.
Chỉ có những bậc thang đá.
Hàng ngàn bậc thang như thế.
Người dân thấy Hà An đến cũng không tỏ ra ngạc nhiên.
Chỉ nhướng mày, giới thiệu rằng.
“Là đến để cầu phúc cho người nhà phải không?”
“Chúng tôi cũng không biết đây là tông phái gì, nhưng nghe nói khá linh nghiệm.”
“Nếu thành tâm, một bước ba lạy qua ba ngàn bậc, sẽ có điềm báo giáng xuống.”
Thuật sư?
Hà An lần đầu nghe đến danh xưng chiêu hồn sư như vậy.
Nhưng anh vẫn quỳ lạy trong ngôi đền cũ kỹ ấy.
Suốt một ngày một đêm.
Anh gần như kiệt sức.
Anh ngồi chờ bên ngoài đền.
Xung quanh im lặng vô cùng.
Gió thổi qua, khiến cánh cửa kêu lên rì rào.
Một vật bỗng rơi từ trên bệ thờ xuống.
Đó là một chuỗi tràng hạt màu nâu.
11
Tôi im lặng rất lâu.
Bạn thân tôi vừa nhấm nháp hạt dưa, vừa lẩm bẩm.
“Nghe nói chuỗi tràng hạt đó là đặc sản địa phương, chỉ những người thành tâm cầu nguyện mới được nhận.”
Giọng cô ấy đầy vẻ tò mò.
“Quả nhiên là.”
“Hà An từ đó trở về chưa bao lâu, cậu đã thực sự tỉnh lại rồi.”
“…”
Toi à một tiếng.
Không phải vì cái tên “thuật sư chiêu hồn” này.
Tôi đã nghe đến nghề này ở thế giới kia rồi.
Thực ra, nửa tin nửa ngờ.
Dù gì tôi cũng chưa từng tận mắt thấy ai thực sự sống lại từ cõi chết…
Điều khiến tôi kinh ngạc, chính là Hà An.
Anh ấy vậy mà sau khi tôi gặp tai nạn, đã làm bao nhiêu việc như thế.
Giúp chăm sóc cha mẹ tôi, quản lý công việc kinh doanh của Trình gia.
Tìm bác sĩ, nhờ cậy chuyên gia, thậm chí còn cầu thần bái phật…
Điều này không giống phong cách của anh ấy chút nào.
Tôi nắm chặt tay lại.
Bỗng dưng cảm thấy trái tim có chút đau nhói.
Như thể có thứ gì đó đè nặng lên lồng ngực, khiến tôi khó thở.
Tôi cầm điện thoại lên.
Tìm lại khung chat với Hà An.
Vuốt lên một cái, tôi có thể nhanh chóng nhìn thấy câu nói giận dỗi trong lần cãi nhau trước.
【Cứ thế đi.】
【Từ giờ đừng gặp nhau nữa!】
Tôi xoa xoa mắt.
Ngón tay vô tình bấm vào nút gọi video.
Chưa kịp để tôi tắt đi.
Đầu dây bên kia đã kết nối.
Giọng Hà An vang lên.
“Sao thế?”
Một lúc sau, cả hai chúng ta đều không nói gì.
Vẫn là Hà An phá vỡ sự im lặng trước.
Anh ấy nói: “Trình Ân Ân, tôi chưa bao giờ ghét cậu.”
Tôi cười.
“Tôi cũng vậy.”
Cả hai chúng tôi đều là loại người khẩu thị tâm phi, lớn lên cùng nhau, đấu khẩu quen rồi, không ai dám mở lời trước.
Bạn thân kéo lấy tay tôi.
“Vậy thì, nếu hai người không ghét nhau.”
“Thì thử ở bên nhau xem sao.”
12
Tôi và Hà An bắt đầu hẹn hò.
Việc này, trưởng bối cả hai bên đều rất vui mừng.
Hai nhà vốn môn đăng hộ đối.
Biết rõ lai lịch của nhau.
Nhất là trong khoảng thời gian tôi hôn mê, anh ấy luôn lo toan đủ việc, cha mẹ tôi sớm đã coi Hà An như một nửa là con trai.
Rất nhiều cuộc hôn nhân hào môn đều vì lợi ích mà gắn kết.
Còn tôi và Hà An, như thế này đã được xem là khá tốt rồi.
Thanh mai trúc mã, hai đứa cùng nhau lớn lên vô tư.
Nếu không có vấn đề gì, có lẽ khoảng một năm nữa chúng tôi sẽ đính hôn.
Trong thời gian này.
Tôi bắt đầu hòa nhập lại với giới hào môn.
Học lại kiến thức thương nghiệp đã bỏ lỡ, tham gia các cuộc họp của công ty, dự những buổi gặp gỡ bạn bè…
Lịch trình vô cùng dày đặc.
Đến nỗi tôi dần dần quên đi.
Quên mất quãng thời gian nhục nhã và khó khăn khi bị ép phải chinh phục Yến Độ…
Cho đến một đêm nọ.
Tôi cùng Hà An tham dự một buổi tiệc rượu thương mại, tối hôm ấy anh ấy đưa tôi về.
Khi đến trước cửa biệt thự của tôi, anh ấy không rời đi.
Bất ngờ ho khan hai tiếng.
Dưới ánh đèn đường chiếu xuống, vành tai anh ấy hơi ửng đỏ.
“Trình Ân Ân.”
Anh ấy đột ngột đưa tay ra, nắm lấy tay tôi.
“Anh…”
Hà An dường như muốn nói: “Trình Ân Ân, anh thích em, còn em thì sao?”
Nhưng tôi lại không nghe rõ.
Cũng chẳng nhìn rõ nữa.
Tai tôi ù lên.
Một giọng nói khác vang lên trong đầu.
Là Yến Độ.
Hắn không ngừng gọi tên ta.
“Trình Ân Ân.”
“Trình Ân Ân.”
“Ngươi muốn bỏ mặc ta ở đây, không cần ta nữa sao?”