4
Tôi lại trở về thế giới ấy.
Nhưng không thể nói được gì, cũng chẳng chạm vào được bất cứ thứ gì.
Tôi lơ lửng, như thể tồn tại dưới dạng linh hồn.
Hoàng cung vẫn giống như trước đây.
Nhưng cảm giác trống trải và cô quạnh hơn rất nhiều.
Nơi tôi đứng dường như là tẩm cung của Yến Độ.
Không xa đó là hắn.
Trong thế giới này, mới chỉ hơn một tháng trôi qua, nhưng hắn dường như đã tiều tụy đi nhiều.
Cằm hắn mọc lên những sợi râu xanh nhạt, mí mắt cũng thâm đen.
Hắn gục xuống trước một thứ hình chữ nhật, miệng lẩm bẩm điều gì đó mà tôi không nghe rõ.
Tôi thực sự tò mò.
Chậm rãi trôi đến gần hơn, cúi đầu nhìn xuống.
Chỉ trong chốc lát.
Toàn thân tôi như sững lại.
Đó là một chiếc quan tài băng khổng lồ.
Thiết kế tinh xảo, nhưng lại vô cùng lạnh lẽo.
Cơ thể của tôi nằm chính giữa.
Xung quanh bày những loại dược liệu gì đó không rõ, dường như có thể ngăn ngừa sự phân hủy.
Khiến cho cơ thể ấy trông vẫn như mới vừa qua đời.
Trên mặt còn giữ một chút nụ cười nhạt, đầy vẻ mỉa mai.
Yến Độ đưa tay ra.
Nhẹ nhàng vuốt qua má tôi.
Từ đôi mắt, đến sống mũi, rồi đến khóe môi.
Vì khoảng cách gần, tôi cuối cùng cũng nghe rõ những gì hắn nói.
“Không sao đâu, A Ân.”
“Ngươi từng nói sẽ không bao giờ rời bỏ ta mà.”
“Dù ngươi có chết đi, ta cũng sẽ tìm cách đưa ngươi trở lại, được không?”
“???”
Tên này điên rồi sao?
Tôi xoa xoa trán, không thể tin nổi mà nhìn hắn.
Chết rồi thì là chết, làm gì có chuyện sống lại… dù Yến Độ có giàu khắp tứ hải, lẽ nào có thể thay đổi cả trời đất?
Nhưng rất nhanh.
Tôi đã biết hắn đang làm gì rồi.
Một tên nội thị cung kính bước vào.
Hắn quỳ xuống khấu đầu.
“Bệ hạ.”
“Giờ lành đã đến, lễ tế của thuật sư bên kia.”
“Đã kết thúc.”
5
Sau một khoảng lặng ngắn, Yến Độ chậm rãi đứng dậy.
Trên khuôn mặt hắn thoáng qua biểu cảm thất vọng và cô đơn, nhưng rất nhanh đã che giấu được.
“Quả nhiên là lũ bịp bợm giang hồ.”
“Nhưng không sao.”
Hắn kéo nhẹ khóe miệng, như để trấn an, chỉnh lại mái tóc lộn xộn trên thi thể của tôi.
Động tác của hắn tinh tế đến mức khiến tôi rùng mình.
“Ta nhất định sẽ tìm được người thực sự có thể hồi sinh nàng.”
Nói xong câu đó, Yến Độ liền bước nhanh ra ngoài.
Linh hồn tôi như bị kéo theo, loạng choạng bám theo hắn.
Chỉ đến lúc này, tôi mới thực sự hiểu rõ.
Hắn sau khi tôi chết, đã điên cuồng đến mức nào.
Bên ngoài đại điện, trên một mảnh đất trống trải, la liệt những phù chú tôi không hiểu.
Hai bên dựng lên những cờ kinh dùng để chiêu hồn dẫn linh.
Một thuật sư đứng ở giữa.
Y phục rộng thùng thình màu trắng, tay cầm những lá bùa với hoa văn kỳ lạ.
Nhìn thấy Yến Độ một mình bước ra, sắc mặt của hắn lập tức tái nhợt.
Hắn dường như hiểu ra rằng việc chiêu hồn hồi sinh đã thất bại.
Miệng lẩm bẩm, lắc đầu.
“Không thể nào?”
“Đây là thuật chiêu hồn mà ta học từ sư phụ… sao lại vô dụng được?”
“Ta đã làm từng bước một, rõ ràng phải có tác dụng hồi sinh mới đúng!”
“Trừ phi, trừ phi…”
Hắn không ngừng lặp đi lặp lại.
Lải nhải không thôi.
Có lẽ đã khiến Yến Độ cảm thấy phiền phức.
Giây tiếp theo.
Hắn bất ngờ rút kiếm ra, đâm thẳng vào ngực thuật sư.
Máu phun ra ào ạt.
Tôi lấy tay bịt miệng, hét lên một tiếng chói tai.
Dù tôi biết rõ Yến Độ đã đi đến vị trí này nhờ vào sự lạnh lùng và vô tình.
Nhưng không ngờ hắn lại tàn nhẫn đến mức này.
Bốn bề im lặng không một tiếng động.
Những lời mắng chửi của tôi, ngoài bản thân ra, chẳng ai nghe được.
Yến Độ thong thả rút kiếm ra.
Hắn dùng khăn tay lau sạch vết máu, lạnh lùng nói.
“Một tháng trời.”
“Ngươi đã nhận lấy vạn lượng hoàng kim tiền thưởng, nhưng lại lãng phí của ta trọn vẹn một tháng.”
“Đã không làm được… thì đáng chết.”
Vô số lá bùa rơi xuống, bay lả tả khắp nơi.
Cầm tiền của người, phải làm tròn việc cho người.
Chỉ là tội nghiệp thuật sư chiêu hồn, có lẽ chính hắn cũng không ngờ rằng, tân hoàng đế lại tuyệt tình đến vậy.
Hắn ngã ngửa ra đất.
Trước khi chết, bỗng như có một tia hồi quang phản chiếu, hắn phun ra một ngụm máu.
Yếu ớt thều thào một câu.
“Ta hiểu rồi.”
“Trừ phi, trừ phi hồn phách của nàng không thuộc về thế giới này… nên mới không thể quay về thân xác.”
6
Tôi dường như đã phần nào hiểu ra.
Thuật sư này cũng không phải hoàn toàn vô dụng.
Chính pháp thuật của hắn đã triệu hồi ý thức của tôi trở lại.
Theo cái chết của hắn.
Pháp thuật kết thúc.
Linh hồn tôi cũng bắt đầu tan biến.
Tôi thấy Yến Độ cầm kiếm, ngơ ngác đứng đó một lúc.
Hắn dường như cũng không có cảm xúc gì đặc biệt sau cái chết của thuật sư.
Có một tên thị vệ bước tới hỏi hắn nên xử lý thế nào.
Hắn khẽ gật đầu.
“Chôn đi.”
Rồi hắn quay người, bước về tẩm điện.
Lần này, tôi không theo sau nữa.
Âm thanh xung quanh dần dần lắng xuống, mọi thứ trở nên mơ hồ…
Ngay cả bản thân tôi dường như cũng đang chìm vào trong không khí này.
Tan chảy.
Biến mất.
Từ từ tan biến.
7
Không biết đã bao lâu trôi qua.
Khi tôi mở mắt lần nữa.
Lại một lần nữa trở về thế giới thực.
Tai tôi ù lên.
Dường như có ai đó đang kéo lấy mặt tôi.
Là cô bạn thân của tôi.
Cô ấy thấy tôi tỉnh lại, hét lên một tiếng kinh hãi, rồi lắp bắp mãi không nói được gì…
Cuối cùng cũng thốt ra một câu.
“Trình Ân Ân.”
“Cậu định hù chết tớ đấy à!”
“Uống rượu đang vui vẻ, bỗng nhiên ngất xỉu, gọi thế nào cũng không tỉnh…”
“Tớ còn tưởng rằng cậu bị mấy mỹ nam kia hại đến kiệt sức mà chết rồi!”
Thật ồn ào.
Nhưng lại khiến tôi bật cười.
Thậm chí nước mắt cũng chảy ra.
Khi hoá thành linh hồn, có một khoảnh khắc, tôi thực sự đã nghĩ mình sẽ bị mắc kẹt bên cạnh Yến Độ cả đời.
Tôi ôm lấy mặt của cô ấy.
Hôn lên một cái.
Cuối cùng cũng đã trở về rồi!
Tôi gãi gãi mũi.
Nhưng những chuyện như hệ thống, xuyên không, thực sự khó mà giải thích được trong chốc lát.
Tôi quyết định để sau sẽ kể, giờ tạm đổi chủ đề cái đã.
Tôi nhìn quanh một lượt.
Vẫn là căn phòng bệnh mà tôi vừa mới xuất viện.
Ôi trời.
Mới đó mà lại phải nhập viện nữa rồi.
Tôi ho khẽ hai tiếng, ôm lấy cánh tay bạn thân.
“Vậy là cậu đưa tớ đến đây sao?”
“BB, tớ biết, vẫn là cậu tốt với tớ nhất!”
“Tớ phải báo đáp cậu thế nào đây, hay là lấy thân báo đáp nhé.”
Xung quanh bỗng trở nên im ắng.
Bạn thân tôi cúi mắt, nhìn tôi chằm chằm cả nửa phút.
“Cậu ngất nặng như một con heo vậy.”
“Là Hà An bế cậu lên đấy.”
“Cậu thử nghĩ xem, hay là lấy cậu ta thì hơn đấy Trình Ân Ân.”
Cũng đúng lúc ấy, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Có người bước vào.
8
Là Hà An.
Cổ tay phải của annh ấy đeo một chuỗi tràng hạt màu nâu.
Khoác trên người chiếc áo choàng đen, trông anh ấy phong trần, mệt mỏi.
Phía sau anh ấy còn có hai, ba bác sĩ mặc áo blouse trắng.
Vẻ mặt đầy vẻ gấp gáp và lo lắng.
Cho đến khi nhìn thấy tôi.
Khoác áo ngoài, nửa nằm trên giường, tay với lấy hộp thạch trên tủ, còn nghịch ngợm trò chuyện với người bên cạnh.
Anh ấy dừng bước lại.
“Trình Ân Ân.”
Tôi nghe giọng anh ấy run rẩy khi thốt ra tên của tôi.
“Tốt tốt tốt.”
“Em còn biết đường mà tỉnh lại sao.”
Tính ra, tôi và Hà An thật sự đã rất lâu không gặp nhau rồi.
Tôi đã chinh phục Yến Độ suốt năm năm.
Thế giới thực ước chừng chỉ mới trôi qua hai năm.
Thời gian giữa hai bên không hoàn toàn cân bằng.
Nghe nói anh ấy quản lý công ty rất tốt, đã trở thành một tiểu Hà tổng nổi danh trong giới.
Khác hẳn với đám thiếu gia con nhà giàu vô công rỗi nghề như chúng tôi.
Quả nhiên.
Khi anh ấy bước vào.
Bầu không khí lập tức trở nên trầm lắng.
Có lẽ có chút ngột ngạt.
Cô bạn thân của tôi, kẻ chẳng sợ trời, chẳng sợ đất, bắt đầu tìm chuyện.
Cô ấy xoa xoa cằm.
Liếc nhìn Hà An.
“Tiểu Hà tổng.”
“Anh có biết vừa nãy Ân Ân nói gì không?”
“Cậu ấy nói muốn gả cho anh đấy.”
“…”
Trời ơi.
Tôi muốn giết người.
Tôi bật dậy khỏi giường, nhanh chóng đưa tay bịt miệng cô ấy.
Tô phát hiện ra, mặc dù linh hồn của mình đã qua lại giữa hai thế giới.
Nhưng thân thể tôi hồi phục cũng khá nhanh nhẹn.
“Không được nói bậy!”
“Anh ta ghét tôi như vậy, chúng tôi là kẻ thù không đội trời chung!”
Mọi người lập tức quay sang nhìn Hà An.
Anh ấy dường như đang rút điếu thuốc.
Nhưng nhớ ra đây là phòng bệnh, anh ấy liền đặt bật lửa xuống.
Nghe thấy tôi nói, anh ấy đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào tôi.
Một lúc sau, anh ấy đứng dậy, bước ra ngoài.
“Trình Ân Ân.”
“Em thật sự là một kẻ ngốc mà.”