Ta giật thót.
Từ sau khi ta bị trọng thương ba năm trước trên chiến trường, công lực của ta đã mất đi phần lớn, đến mức bây giờ ngay cả khi có người ở gần cũng không phát hiện được.
Ta quay lại, A Cửu đã kịp kéo áo lại, khuôn mặt yêu kiều bày ra vẻ mặt bất khuất, giọng nói lạnh lùng như tiên nữ bị vấy bẩn bởi trần thế.
A Cửu: “Hầu gia, ngài hãy từ bỏ ý định đi. Từ thân đến tâm, bây giờ ta chỉ thuộc về tướng quân mà thôi.”
Ta: “…”
Chết tiệt, ngươi đổi mặt nhanh quá vậy!
Lục Hành đau đớn trách móc: “A Khôn, làm nam nhân, đại trượng phu không nên ép buộc nữ tử.”
Ta cố gắng giải thích.
Lục Hành với vẻ mặt quyết tâm: “Nếu ngươi nhất quyết muốn làm vậy, ít nhất cũng phải báo trước với ta, để ta sẽ canh cửa giúp ngươi.”
Ta: “…”
Lục Hành háo hức: “Xem người có vẻ không làm nổi, có cần ta giúp ngươi giữ chặt nàng ta không?”
Ta: “…”
18
Ta không nên trông đợi bất cứ điều gì từ đám nam nhân trong thế gian này.
19
Lục Hành theo ta về phòng.
Hắn hỏi ta: “Ngươi thực sự thích nữ nhân kia sao?”
Ta ậm ừ: “Dù sao cũng là mẹ của đứa con đầu tiên của ta.”
Lục Hành bất ngờ tiến sát lại gần: “Ta cảm thấy nữ nhân đó có gì không ổn.”
Lông mày và ánh mắt của Lục Hành thật đẹp, đặc biệt là khi hắn trở nên nghiêm túc, đôi mắt sâu thẳm như muốn hút lấy linh hồn người khác.
Ta bắt đầu lắp bắp: “Sao… sao cơ?”
Lục Hành: “Người phụ nữ này nhìn qua là biết một kẻ chuyên chơi đùa tình cảm, gặp ai yêu người nấy. A Khôn, ngươi quá đơn thuần, không chịu nổi khổ đau tình yêu đâu, để ta lo cho!”
Ta tát một phát vào mặt hắn: “Cút về phòng của ngươi đi!”
Lục Hành cười đùa, vòng tay ôm lấy cổ ta, rồi kéo ta ngã xuống giường cùng hắn.
“Không đâu, chúng ta ngủ cùng nhau đi.”
“Cút!”
“Ta phải trông chừng ngươi, không thể để ngươi nửa đêm đi tìm con hồ ly tinh đó nữa.”
“Cút cút cút!”
“A Khôn, ngươi tốt như vậy, chỉ có người tốt nhất trên đời mới xứng với ngươi. Nàng ta không xứng.”
Ta muốn hỏi, vậy ngươi nghĩ ai xứng?
Lục Hành: “A Khôn, ngươi có phải lén tập luyện cơ ngực không?”
Ta một cước đạp hắn xuống giường.
20
Thời gian ta gặp A Cửu chuyển sang ban ngày.
A Cửu rất không hài lòng, hắn khăng khăng rằng gián điệp chính tông đều giao tiếp vào ban đêm.
Hắn cảm thấy kiểu gặp mặt ban ngày này rất không chuyên nghiệp.
Ta đành an ủi: “Cố chịu đựng đi, dạo này Lục Hành theo dõi sát quá, ta chỉ có thể chờ khi hắn ra ngoài mới đến tìm ngươi.”
Khoan đã, cảm giác này sao giống như ngoại tình chờ thê tử ra ngoài để hẹn hò vậy!
A Cửu: “Hắn không phát hiện ra gì chứ?”
Ta: “Không, không, hắn chỉ nói ngươi là con hồ ly tinh.”
A Cửu nổi giận: “Phì, ta thấy hắn mới là con hồ ly tinh!”
21
A Cửu: “Tối nay đến phòng ta.”
Lục Hành: “Tối nay ta ngủ cùng ngươi.”
22
Ta lâm vào thế khó xử, cuộc sống thế này thật không cách nào sống nổi nữa.
Ta phản kháng số phận: “Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, chi bằng tối nay chúng ta ba người ngủ chung luôn!”
Hai người bọn họ kinh ngạc nhìn ta.
Ta quyết liệt buông lời: “Mất một trong hai ngươi, ta đều sẽ đau lòng. Trẻ con mới chọn, người lớn ta đây chọn hết!”
23
Giờ thì ta thật sự là trái phải đều khó xử rồi.
24
Người Ninh quốc chúng ta thật sự chơi rất táo bạo.
Tin đồn lan ra ngoài, dân gian khen ngợi tình huynh đệ của ta và Lục Hành.
Đến cả hoàng thượng cũng không nhịn được mà tán thưởng: “Các ngươi thực sự không định làm người nữa sao?”
25
Lục Hành từ trước tới nay luôn có thói ngủ không tốt, rõ ràng ta nằm ở giữa, nhưng nửa đêm tỉnh dậy, ta sẽ thấy hắn cứ chồm lên, chiếm trọn vị trí trung tâm.
A Cửu thì lại rất ngoan, hai tay đặt trước ngực, ngủ yên tĩnh như một xác sống.
Giữa mơ màng, ta cảm giác có ai đó lén lút lại gần.
Dưới ánh trăng, ta nhìn thấy rõ ràng.
Ồ, ở đâu ra tiểu hồ ly tinh vậy?
26
Suýt quên mất, ta còn có một đứa con trai.
Tiểu hồ ly cuộn mình bên cạnh ta, giơ đôi tay nhỏ nắm lấy vạt áo của ta.
Ta nghĩ một lúc, rồi kéo lại vạt áo của mình.
Nó lại nắm lấy.
Ta lại kéo về.
…
Đến lần nó kéo tiếp theo, ta liền xé luôn vạt áo.
Tiểu hồ ly giận dỗi, nắm chặt tay lại, xoay người quay lưng về phía ta.
27
Ta gặp lại tiểu hồ ly trong vườn.
Nó khoanh tay sau lưng, gương mặt lạnh lùng, như thể khinh thường sự nhàn rỗi của ta.
Ta quả thực đang nhàn rỗi.
Từ khi ta rút lui khỏi chiến trường ba năm trước, hoàng thượng bảo ta dưỡng thương, ngay cả triều sớm cũng không cần đi nữa.
Tiểu hồ ly: “Ngươi không cần ra ngoài kiếm tiền sao?”
Ta thở dài: “Không kiếm được tiền, e rằng nương con các ngươi ta cũng không nuôi nổi.”
Tiểu hồ ly cứng rắn nói: “Không sợ.”
Nói rồi, nó đứng tấn, hô lớn một tiếng, ngón tay chỉ thẳng về phía trước.
28
Chẳng có gì xảy ra.
29
Tiểu hồ ly đỏ mặt tía tai: “Làm lại!”
Trong khoảnh khắc ta liếc nhìn, A Cửu đang vén váy chạy hối hả về phía này.
Tiểu hồ ly lại giơ ngón tay, từ ống tay áo của A Cửu phát ra một luồng sáng lạnh lẽo, cây mà cậu bé chỉ vào liền gãy đôi.
Tiểu hồ ly bình thản: “Thật không giấu ngươi, ta là một thiên tài đó.”
Ta: “…” “Vừa rồi ta nhìn không rõ, ngươi có thể làm lại lần nữa không?”
Tiểu hồ ly thi triển lại tuyệt chiêu.
Ta chỉ liên tục: “Cái này.”
“Cái này.”
“Cái kia.”
…
A Cửu thở hổn hển lao đến: “Đủ rồi!”
30
Ta và Tiểu hồ ly đều có chút tiếc nuối.
Tiểu hồ ly: “Ta là thiên tài.”
“Ồ.”
Tiểu hồ ly nhấn mạnh: “Ta thực sự là thiên tài.”
Ta gật đầu: “Ta thấy rồi.”
Tiểu hồ ly nghẹn ngào, rồi miễn cưỡng nói: “Ta rất có ích.”
“Vậy sao?”
Tiểu hồ ly hậm hực, phất tay áo rời đi trong tức giận.
Ta vô tội nhìn A Cửu: “Ngươi dạy dỗ trẻ con kiểu gì vậy?”
A Cửu đá ta một cái, rồi cũng hậm hực bỏ đi.
31
Tiểu hồ ly không chỉ nóng tính mà còn rất kén ăn. Nó gắp hết tất cả các loại rau xanh ra ngoài, ta liếc nhìn nó một cái nhưng không quan tâm.
Lục Hành lại đổ hết số rau mà nó khổ sở nhặt ra vào bát của nó.
Tiểu hồ ly trừng mắt nhìn Lục Hành.
Lục Hành dọa: “Không ăn hết, tối nay ngươi không được lên giường.”
Tiểu hồ ly mắt rưng rưng, ngậm ngùi ăn rau.
Ta cười lớn.
Lục Hành lại đổ đống cà rốt mà ta đã nhặt ra vào bát ta.
Ta trừng mắt nhìn hắn, chờ xem Lục Hành có thể nói lời nào để đe dọa ta.
Lục Hành suy nghĩ một lúc, rồi đạp mạnh vào chân ta.
“Đau! A—”
Lục Hành nhân cơ hội đổ cả đống cà rốt vào miệng ta.
32
Lục Hành, đồ khốn nạn!
33
A Cửu phàn nàn: “Quả nhiên không phải con ruột, nên chẳng biết thương.”
Ta: “Ngươi biết cha đứa trẻ là ai không?”
“Ta đương nhiên biết!”
Ta chăm chú lắng nghe.
A Cửu hừ lạnh: “Nhưng ta không nói cho ngươi biết đâu!”
Không moi được tin, ta có chút thất vọng.
34
Thế gian rốt cuộc không dung thứ cho cái tổ hợp ba dài một ngắn này của chúng ta.
Hoàng thượng gọi ta và Lục Hành vào, rồi lại mắng cho một trận tơi bời.
“Rốt cuộc các ngươi còn định làm loạn đến khi nào?”
Lục Hành nắm lấy tay ta: “Ngươi nếu không rời, ta sẽ không bỏ.”
Ta giật giật khóe mắt: “Ta nhất định sẽ cùng ngươi sống chết có nhau.”
Lục Hành: “Huynh đệ tốt, một đời một kiếp!”
Hoàng đế giật ngọc bội bên hông ném tới.
Lục Hành nhanh tay bắt lấy, mặt mày rạng rỡ: “Tạ ơn bệ hạ ban thưởng!”
Ta không hài lòng: “Bệ hạ, ngài không thể thiên vị như vậy.”
Hoàng thượng tức giận lại ném tới cho ta một chiếc nhẫn ngọc.
Ta hài lòng rồi.
Phải nói đến chuyện chia đều ân huệ, thì đúng là hoàng thượng của chúng ta.
35
Hoàng thượng: “Sứ đoàn Yến quốc đã vào kinh. Lần này ngoài việc đàm phán hòa bình, họ còn muốn kết thân, mang theo Hương Hà công chúa. Hương Hà công chúa đích thân chỉ định muốn gả cho Lục Hành.”
Ta không nhịn được liếc nhìn Lục Hành.
Lục Hành: “Công chúa này khẩu vị cũng khá nặng nhỉ. Đúng lúc chúng ta đang thiếu một người để đánh mạt chược, hoan nghênh nàng gia nhập đại gia đình này.”
Hoàng thượng giận dữ: “Lục Hành, ngươi biết ý trẫm là gì mà.”
Lục Hành ngoáy tai: “Thần biết chứ, nhưng huynh đệ ta nhu nhược yếu đuối, làm sao thần có thể bỏ mặc huynh ấy”
Lúc ấy, thái giám truyền báo, dẫn Hương Hà công chúa vào điện.
Lục Hành chỉ liếc nhìn một cái, lời vừa định nói đã khựng lại, nắm chặt tay ta, thành khẩn nói: “Huynh đệ, sau này không có ta, huynh nhất định phải tự chăm sóc bản thân cho tốt.”
36
A Cửu: “Tên cẩu Lão Lục đâu rồi?”
Ta: “Theo đuổi tình yêu rồi.”
A Cửu: “Tốt quá!”
37
Tiểu hồ ly: “Thúc thúc xấu tính đâu rồi?”
Ta: “Đi xây mộ phần cho tình yêu rồi.”
Tiểu hồ ly: “Tốt quá!”
38
Ta: “Tốt quá!”
Cái gọi là một đời huynh đệ, đi chết đi.
39
Hương Hà công chúa mềm yếu, không thể tự chăm lo, Lục Hành – vị phò mã được định sẵn của nàng – tự nguyện dọn khỏi hầu phủ của ta, chuyển vào ở trong sứ quán, ngày đêm túc trực bảo vệ, ăn cùng, chơi cùng, ngủ cùng, mười hai canh giờ không rời một bước, thật là hết lòng.
Ta đã từng gặp Hương Hà công chúa, nàng tuy đẹp, nhưng vẫn không sánh được vẻ quyến rũ của A Cửu khi giả nữ nhân.
Ta nhìn chằm chằm vào A Cửu, A Cửu tức giận chửi mắng: “Nhìn lão tử làm gì?”
Ta: “Vô dụng.”