Tướng quân ra trận trở về, lại còn mang theo một người phụ nữ đang mang thai, tay dắt theo một cậu bé trông chừng năm tuổi.
Đứa con trong bụng nàng là con của tướng quân.
Còn cậu bé nàng dắt theo, là con của ta.
Mọi người khen ngợi, nói rằng ta và tướng quân quả thật là huynh đệ tốt, cùng lớn lên từ nhỏ, tình nghĩa bền chặt, đến thê tử cũng có thể dùng chung.
Ta thật muốn chửi thề một trận.
1
Ta chỉ hận không thể cởi bỏ quần áo để chứng minh sự trong sạch của mình.
Nhưng ta không thể làm vậy.
Lừa gạt hoàng thượng là tội khi quân, có thể dẫn đến tru di cửu tộc.
2
Nói ra thì tất cả đều là tại người cha đã khuất sớm của ta. Ông ấy đã cố gắng nửa đời người mà vẫn không sinh được con trai.
Vì gia tộc cần có người thừa kế, nên ông ấy cùng mẫu thân đã nghĩ ra một kế, biến ta- một đứa con gái- thành con trai mà nuôi.
3
Quả là không thể xem thường ta.
Suốt hơn hai mươi năm mà không ai phát hiện ta là nữ nhi.
Ngay cả Lục Hành, người cùng ta ra trận, mỗi ngày ăn ngủ chung, cũng khen ta là nam nhân mạnh mẽ nhất mà hắn từng gặp trong đời.
4
Hoàng thượng hỏi ta: “Đứa con này ngươi nhận hay không?”
Ta mừng rỡ đáp: “Thần còn có thể không nhận sao?”
Hoàng thượng ra hiệu ta quay đầu lại.
Lục Hành đang dắt theo cậu bé đứng ở cửa điện, gương mặt cau có của cậu nhóc ấy giống hệt ta hồi nhỏ, như đúc từ cùng một khuôn.
Không cần phải thử máu, đứa con này dù ta có muốn chối cũng không được.
5
Hoàng thượng lại hỏi: “Còn người phụ nữ kia là thế nào?”
Ta ấp úng đáp: “Chuyện này, nói ra thì phức tạp, mà cũng đơn giản, nhưng nói chung cũng chỉ là chuyện hiểu lầm thôi. Thật lòng mà nói, chẳng ai trong chúng thần mong muốn chuyện này xảy ra cả…”
Hoàng thượng: “Nói cho rõ.”
Ta: “Năm đó thần bị hãm hại, trúng phải xuân dược, chắc là vào lúc đó mà có đứa nhỏ này.”
Đứa trẻ quả thật là của ta.
Nhưng cha của đứa trẻ là ai, ta vẫn không nói tới.
6
Hoàng thượng quay sang hỏi Lục Hành: “Còn ngươi thì sao?”
Lục Hành thản nhiên đáp: “Thần ở biên cương gặp đứa trẻ này, nhìn là biết ngay nó là con của A Khôn. A Khôn là huynh đệ tốt của thần, con của hắn chính là con của thần, thế nên thần mới đưa con của chúng ta về kinh.”
Hoàng thượng lạnh lùng: “Vậy ngươi cũng coi thê tử hắn là thê tử ngươi luôn à?”
Lục Hành: “Đâu có thể như vậy, thần là người chính trực mà.”
Hoàng thượng bĩu môi nói: “Vậy sao tại sao nàng mai thai?”
“À, trên đường về kinh, thần bị hãm hại, cũng trúng phải xuân dược.”
7
Hoàng thượng nghiến răng: “Các ngươi đúng là huynh đệ có phúc cùng hưởng, có dược cùng trúng.”
Lục Hành gãi đầu, vui vẻ nói với ta: “Hoàng thượng đang khen chúng ta đấy.”
Ta: “Ngươi câm miệng đi thì hơn.”
8
Hoàng thượng hỏi: “Vậy các ngươi định an trí người phụ nữ đó thế nào?”
Lục Hành đang bị ta cấm khẩu, chỉ có ta trả lời.
Ta nói: “Nửa tháng đầu nàng ở chỗ thần, nửa tháng sau ở chỗ Lão Lục. Cùng chia đều ân huệ, học theo hoàng thượng.”
Lục Hành nhìn ta với ánh mắt tán thưởng.
Hoàng thượng: “Ngươi cũng ngậm miệng lại cho trẫm!”
Có người vào báo:
“Hoàng thượng, cô nương mà Lục tướng quân mang về có ý định tự sát, muốn phóng hỏa tự thiêu.”
Hoàng thượng: “Tình hình ra sao?”
“Người đã được cứu, nhưng phủ tướng quân thì bị thiêu rụi rồi.”
Lục Hành nghe xong liền đặt đứa bé vào lòng ta, gấp gáp chạy ra ngoài điện.
Trong lòng ta chợt có cảm giác chua xót.
Không ngờ Lục Hành lại đặt người phụ nữ ấy vào trong lòng như vậy, đến mức chẳng màng lễ nghi trước điện.
Vừa chạy, hắn vừa gọi to: “Bệ hạ khỏi phải phiền lòng nữa. Phủ Hầu gia của A Khôn rộng rãi, thần sẽ dọn đồ qua đó sống cùng, cả nhà đoàn tụ!”
Ta: “…”
Chết tiệt, ngươi có thể coi ta là người ngoài một lần được không?
11
Tình hình là như thế đấy.
Trong đêm gió lớn, ta tranh thủ lúc Lục Hành đang ngủ say, lẻn vào phòng của người phụ nữ đang mang đứa con của hắn.
Ta đẩy cửa bước vào, người đó đang tắm.
Ta đóng cửa lại, hồi tưởng lại cảnh vừa nhìn thấy.
Khốn nạn, ngực của nàng còn phẳng hơn cả ta.
Chết tiệt, sao lại là một gã nam nhân!
12
Ta bắt đầu suy nghĩ, nam nhân thì có thể mang thai sao?
Bên trong vang lên tiếng nói: “Lăn vào đây.”
Ta: “Xin hãy nói chuyện lễ phép với chủ nhân của ngôi nhà này.”
“Xin mời lăn vào.”
13
Ta cần tố cáo, có người đang bắt chước cách hóa thân của ta.
Ta giả nam, còn hắn thì giả nữ.
Hừ, hắn làm sao thắng được ta? Ta đóng vai nam nhân đã thành thạo đến mức thượng thừa, hắn đóng vai nữ nhân làm sao có thể hơn được ta?
Ta bước vào, hắn đã mặc lại quần áo, đang soi gương chải tóc, lông mày dài chạm tới tóc mai, khuôn mặt đẹp như hoa phù dung.
Ta cảm giác như ảo giác của mình bị đánh tan.
Hắn thắng rồi.
Hắn cất tiếng: “Ta là A Cửu. Thượng cấp phái ta tới để giám sát ngươi vì thời gian gần đây ngươi làm việc chểnh mảng.
14
Không ngờ phải không, nhân vật của ta lại nhiều tầng lớp đến vậy.
Bề ngoài ta là Vĩnh Bình hầu của Ninh quốc, nhưng đằng sau lại là gián điệp của Yến quốc.
Ta cũng chẳng muốn thế, ai bảo cha nương ta là gián điệp của Yến quốc chứ.
Con gái kế thừa sự nghiệp của cha, cha nợ con trả.
Khi xưa, ta không may trúng phải xuân dược, chẳng biết đã ép buộc gã nam nhân nào. Sau khi mang thai, ta không giấu được tổ chức, họ đã phái người bảo vệ ta, để ta bình an sinh con.
Nhưng để kiểm soát ta, họ đã mang đứa bé đi.
Giờ có lẽ để cảnh cáo ta, họ mới phái A Cửu mang theo đứa trẻ quay lại trước mặt ta.
Nhưng ta không ngờ, A Cửu lại là một nam nhân.
15
Ta: “Giám sát thì giám sát, nhưng sao ngươi lại lợi dụng quyền lực để cướp người của ta?”
A Cửu: “…”
Ta: “Ý ta là ngươi sao có thể khiến bản thân mang thai. Nam nhân ra ngoài thì phải biết bảo vệ mình chứ.”
Khuôn mặt yêu kiều của A Cửu méo mó trong một thoáng: “Ngươi nghĩ ta muốn thế sao?”
Ta lấy ra túi hạt dưa: “Kể cho ta nghe chuyện của ngươi đi.”
16
Câu chuyện của A Cửu cũng chẳng quá phức tạp.
Hắn vốn định đưa đứa trẻ lên kinh tìm ta, nhưng lại bị Lục Hành bắt gặp ở biên cương.
A Cửu vì thói nghề nghiệp nổi lên, muốn nhân cơ hội này ra tay diệt trừ Lục Hành, nhưng lại lấy nhầm thuốc.
Chuyện dĩ nhiên là chẳng có gì xảy ra, nhưng A Cửu bị phó tướng của Lục Hành phát hiện, hắn đành tương kế tựu kế, dựng lên hiện trường giả rằng mình và Lục Hành đã có một đêm xuân tình.
Ta: “Vậy tại sao ngươi lại nói dối rằng mình mang thai?”
A Cửu nghiến răng nghiến lợi, giả giọngLục Hành mà nói: “Ta đã làm điều có lỗi với huynh đệ của mình, dù huynh ấy chắc chắn sẽ tha thứ cho ta, nhưng ta không thể tha thứ cho chính mình. Vậy thế ngươi hãy chết đi!”
Ta gật đầu đầy hài lòng.
A Cửu trừng mắt nhìn ta giận dữ.
Ta vội vàng lắc đầu.
Ta: “Vậy nên ngươi mang thai?”
A Cửu với vẻ mặt đầy oán hận gật đầu.
Ta tưởng tượng lại cảnh lúc đó.
A Cửu ôm chân Lục Hành, khóc như hoa lê đẫm mưa: “Nhưng ta đã mang thai con của ngươi.”
Lục Hành do dự, đau khổ, cuối cùng buông dao xuống, ôm lấy A Cửu: “Đứa bé dù sao cũng vô tội.”
Ta rùng mình.
17
A Cửu: “Ngươi phải nghĩ cách đuổi hắn ra khỏi hầu phủ đi. Mỗi lần nghĩ đến việc hắn ở đây, ta như ngồi trên đống lửa, như có gai trong cổ họng.”
Ta thấy thật khó xử: “Nhưng ngươi đang mang đứa con của hắn, với người như hắn, phẩm hạnh cao thượng, chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.”
A Cửu: “…”
Ta đổi lời: “Hắn từng bị thương trên chiến trường, nghe nói bị tổn thương chỗ ấy, rất khó có hậu duệ. Bây giờ ngươi lại mang thai, hắn chắc chắn sẽ không buông tha ngươi đâu.”
A Cửu: “Vậy ngươi cứ nói ta vì ngươi mà yêu sâu đậm, hắn chẳng phải huynh đệ tốt của ngươi sao? Chắc chắn sẽ không tranh giành nữ nhân với ngươi.”
Ta có chút khó xử: “Hắn sẽ không tranh giành, nhưng hắn nguyện ý noi gương Nga Hoàng Nữ Anh đấy.”
(Nga Hoàng Nữ Anh: Nga Hoàng và Nữ Anh là hai nhân vật nữ huyền thoại sống trong thời Tam Hoàng Ngũ Đế của lịch sử Trung Quốc. Hai chị em là con gái của đế Nghiêu, sau này cùng được cha gả cho đế Thuấn, cô chị Nga Hoàng lên làm Hoàng hậu còn cô em Nữ Anh làm thứ phi. Tuy chung chồng nhưng hai chị em luôn luôn mẫu mực, đoàn kết, tôn trọng nhau khiến người khác ngưỡng mộ.)
A Cửu sững sờ: “Người Ninh quốc các ngươi chơi bạo vậy à?”
Ta: “…”
A Cửu tức giận: “Cái này không được, cái kia cũng không được, thà giết hắn cho xong.”
Ta đứng dậy định trấn an, không ngờ chân bị chuột rút, vừa đứng dậy đã ngã nhào về phía A Cửu. Tay ta vô tình chạm vào ngực trơn láng của hắn, ta không nhịn được lại sờ thêm một cái.
Không biết từ khi nào, Lục Hành đã xuất hiện: “Các ngươi đang làm gì?”