Chu Hành gượng cười, đưa tay lên lau mặt:
“Hay là hai người cứ đi chơi một vòng, rồi lại quay về bằng thuyền, ở trên tàu cá khó khăn lắm, anh sợ…”
“Lần này đến để trải nghiệm gian khổ mà, đúng không, Lê Đình?”
Tôi vỗ vai Chu Lê Đình, mặc kệ cậu ta lườm trắng mắt, rồi nói tiếp với Chu Hành:
“Con trai muốn gặp bố, còn em thì muốn gặp chồng, sợ gì khó khăn chứ?”
“He he.”
Chu Hành ở đầu bên kia video cứ liên tục xoa mặt, xoa tay.
Đã gần bốn mươi rồi mà cười như một cậu bé ngượng ngùng, bẽn lẽn.
Nhưng sau khi cười, anh lại nhanh chóng chìm vào suy nghĩ, ánh mắt ảm đạm, đuôi mắt lại ửng đỏ.
Anh cứ làm động tác nuốt nghẹn, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại.
Thấy thế, Chu Lê Đình nháy mắt mấy cái, rồi vội vàng đứng dậy nói muốn đi vệ sinh, như thể chạy trốn khỏi tình huống đó.
“Thôi được rồi, không nói nữa, anh cứ làm việc đi.
Khi nào tàu cập bến thì gọi cho chúng em.”
Gió biển mùa đông mang theo hơi lạnh và vị mặn, ba ngày sau, chúng tôi cuối cùng cũng gặp Chu Hành tại một cảng nhỏ.
Anh mặc chiếc áo mưa màu xanh đậm, dẫn tôi và Chu Lê Đình đến một quán nhỏ gần đó để ăn cá nướng.
Trước khi lên tàu, anh cởi áo mưa ra, rồi cẩn thận khoác nó cho tôi, giúp tôi chỉnh lại cúc áo.
“Bên ngoài gió lớn, dù không chịu nổi đâu, đừng để ướt mưa mà cảm lạnh.”
“Chỉ có vài bước thôi mà.
Anh với Lê Đình không sợ cảm lạnh à?”
“Bọn anh da dày thịt chắc, lạnh sao được.”
Chu Hành lớn hơn tôi mười mấy tuổi, anh chăm sóc tôi còn tỉ mỉ hơn cả Chu Lê Đình.
Cầu gỗ dẫn lên tàu bị vỡ một đoạn, anh sợ tôi trượt chân nên khăng khăng đòi cõng tôi qua.
Các thuyền viên khác nhìn thấy liền trêu:
“Anh Chu cứ như sợ mất vợ mới ấy nhỉ.”
Trêu đùa thì trêu, nhưng sau đó, trên mặt các thuyền viên lại thoáng vẻ buồn bã, có người thở dài một cách mơ hồ, có người lại lặng lẽ lau mặt, lắc đầu.
“Sao thế nhỉ?
Sắp được về nhà đoàn tụ rồi mà trông ai cũng buồn vậy.”
“Không… không có gì đâu, chỉ là mọi người mệt quá thôi, em đừng để ý.”
15
Cuộc sống trên tàu cá không thể so sánh với du thuyền, nhưng Chu Hành có một phòng nhỏ riêng, đã được anh dọn dẹp sạch sẽ trước khi đón chúng tôi.
Chu Lê Đình chọn ở chung phòng với các thuyền viên, để lại không gian riêng cho chúng tôi.
Lúc lên tàu, chúng tôi bị dính mưa, Chu Hành đứng ở góc phòng thay đồ.
Những giọt nước từ tóc anh lăn xuống dọc theo lưng cơ bắp, đọng lại ở phần eo như những giọt rượu ngon từ từ chảy vào nơi sâu thẳm nhất của người đàn ông.
“Để em lau giúp anh phía sau.”
Tôi đứng dậy, cầm lấy khăn từ tay anh, nhẹ nhàng lau lưng anh.
Chính lúc đó, tôi mới nhìn rõ những vết bỏng đã lành và hàng loạt vết sẹo lớn nhỏ trên lưng anh.
Hơi nóng từ cơ thể anh phả ra, mang theo mùi hương ấm áp khiến tôi cảm thấy an tâm.
Tôi vuốt nhẹ những vết sẹo và hỏi:
“Lúc đó chắc đau lắm nhỉ?”
“Không, không sao.”
Khác với Chu Lê Đình, Chu Hành dường như không bao giờ oán trách điều gì, cho dù đã trải qua biết bao gian khổ, anh vẫn lặng lẽ sống mà không bao giờ than phiền.
“Được rồi, em nghỉ ngơi đi.
Anh xử lý xong việc sẽ quay lại ngay.”
Lưng anh căng cứng, đột nhiên nắm chặt tay tôi, nhanh chóng mặc áo vào rồi như một con mèo lặng lẽ chạy ra khỏi phòng.
Tôi chỉ kịp thấy làn da ngăm ngăm của anh đỏ lên, cả vành tai cũng đỏ, khiến tôi bật cười thầm rất lâu.
Khi tôi đang mơ màng ngủ, Chu Hành cuối cùng cũng quay về.
Gió to sóng lớn làm con tàu chao đảo.
Anh ôm lấy tôi từ phía sau, tựa đầu lên vai tôi, rồi kéo chăn cuốn chặt chúng tôi lại.
Giống như nhiều cặp vợ chồng được mai mối, giữa chúng tôi thiếu đi nền tảng tình cảm sâu sắc, chủ yếu là sự thu hút ban đầu và một chút cân nhắc lợi hại.
Vì vậy, dù ở gần nhau, cảm giác cũng không quá thân mật.
Nhưng khi ở gần nhau lâu, có những thay đổi tự nhiên xuất hiện.
Hơi thở của anh ngày càng nặng nề, sợ tôi nhận ra, anh nhanh chóng xoay người quay lưng lại.
“Em rất thích anh, Chu Hành.
Anh xứng đáng được yêu thương.”
Tôi xoay người ôm lấy eo anh và hỏi:
“Còn anh thì sao? Anh cảm thấy em thế nào?”
“Rất tốt, Anh rất thích em.”
Anh không nghĩ rằng tôi còn tỉnh, giọng nói có chút bối rối, định ôm tôi nhưng lại do dự và lưỡng lự, không dám tiến gần hơn.
Tôi không rõ anh đang lo lắng điều gì, trong lòng có chút hụt hẫng.
Tôi không phải người quá đòi hỏi, nhưng tôi vẫn quan tâm đến việc mình có thu hút chồng hay không.
Chu Hành không có vấn đề gì về sức khỏe, nhưng anh không chịu thân mật với tôi, điều này là một cú sốc lớn đối với tôi.
Chúng tôi đều đã từng ly hôn, đâu cần phải giữ gìn như những cô gái trẻ chưa từng kết hôn.
Dù sao, giờ chúng tôi cũng là vợ chồng hợp pháp rồi.
“Ngủ thôi.”
Tôi ngẩng đầu hôn nhẹ lên khóe môi anh, kéo theo một nụ cười nhạt trên môi, rồi quay lưng lại, không nói gì thêm.
16
“Chu Hành!
Chu Hành, dậy nhanh lên!
Biển động rồi.”
Khi tàu cá tiến gần vùng biển quốc gia, ai cũng nghĩ sẽ được trở về nhà đoàn tụ, nhưng bão bất ngờ ập đến vào rạng sáng.
Con tàu bị sóng lớn nâng lên cao, bên ngoài, tiếng gió và sóng dữ dội như hàng ngàn oan hồn đang gào thét.
“Ở trong này, đừng ra ngoài.”
Chu Hành nhanh chóng mặc đồ và ra ngoài kiểm tra tình hình.
Tôi ngồi trong khoang tàu, cũng bị chao đảo theo con tàu, có thể cảm nhận được sự nguy hiểm.
Nhưng tôi chẳng thể làm gì ngoài cầu mong không có chuyện gì xấu xảy ra.
“Chẳng nghe nói gì về bão đêm nay cả!”
“Không biết nữa, chắc có thứ gì mắc dưới tàu, cẩn thận đó!”
“Mọi người buộc dây an toàn vào!
Nhanh chóng xong việc rồi quay về khoang tàu, sóng sắp đến!”
Bên ngoài, tiếng thuyền viên gào thét đến xé lòng, lúc nghe rõ, lúc lại mơ hồ theo nhịp lên xuống của con tàu trong sóng dữ.
Đột nhiên, một tiếng va chạm kim loại lớn vang lên.
Tôi nghe thấy có người la lớn:
“Chết tiệt!
Cửa khoang hàng bị hất tung ra rồi, Hồ Tam, anh quên khóa cửa à?”
“Nhanh, nhanh cứu khoang hàng!
Đó là toàn bộ thu hoạch của chúng ta…”
“Im miệng lại đi, có ai rảnh tay đâu!”
Khi lên tàu, Chu Hành đã dẫn tôi và Chu Lê Đình tham quan khắp nơi, chúng tôi đều biết rõ cửa khoang hàng nằm ở đâu.
Tôi đẩy cửa nhỏ ra ngoài và thấy Chu Lê Đình đang buộc dây quanh người, chuẩn bị ra ngoài để đóng cửa khoang.
“Đưa dây cho tôi, để tôi làm.”
“Cô lại gây chuyện gì nữa!”
Không thèm để ý đến vẻ mặt giận dữ của cậu ấy, tôi giật lấy dây và buộc chặt quanh người mình:
“Cậu ở đây điều chỉnh độ dài của dây cho tôi.”
Chu Lê Đình không có thời gian tranh cãi với tôi, cũng không nói lại được, đành phải làm theo.
Tôi lấy một ổ khóa trên tường và lao mình vào cơn gió bão.
“Dương Thiển!”
Chu Hành đang điều khiển tàu ở phía trên, nhìn thấy tôi chỉ mặc một chiếc áo mỏng lao ra ngoài, sợ đến mức gần như hồn bay phách lạc, hét toáng lên:
“Lê Đình!
Mau kéo mẹ con lại!”
“Đừng nghe lời bố cậu, thả dây ra!”
May mà Chu Lê Đình hiểu rõ tính tôi, ngoan ngoãn giữ chặt dây, từ từ thả cho tôi xuống gần cửa khoang hàng.
Con tàu như một kẻ điên giữa cơn sóng, dù tôi bám rất chắc nhưng vẫn bị va đập đến đau ê ẩm.
Thế nhưng, trong lúc cấp bách, tôi cũng chẳng cảm nhận được đau đớn gì, chỉ tập trung dùng hết sức lực để kéo và khóa chặt cửa khoang lại, giữa mớ cá biển đủ loại đang trôi nổi.
“Xong rồi, kéo tôi về…”
Vừa chuẩn bị để Chu Lê Đình kéo tôi về, bỗng một cơn sóng lớn ập tới, cuốn cả con tàu vào trong lòng biển.
Sức mạnh của con sóng quá lớn, Chu Lê Đình ở đầu kia không thể giữ nổi dây, tôi bị sóng hất tung khỏi boong tàu và rơi xuống mép tàu.
“Mẹ!”
Giữa cơn nước biển cuồn cuộn, tôi nghe thấy tiếng hét xé lòng của Chu Lê Đình.
Chắc mình nghe nhầm rồi, từ “mẹ” đâu có trong từ điển của thằng nhóc này.
Tôi bật cười chua chát, cứ coi như cậu ấy gọi tôi đi.
Tôi túm chặt dây quanh hông mình, bám lấy lan can tàu và hét lên:
“Tôi không sao!
Cậu lo giữ mình đi, đừng để bị hất ra ngoài!”
May mắn là sau cơn sóng lớn, tôi có chút thời gian thở dốc.
Chu Lê Đình dùng hết sức kéo dây, giúp tôi leo lên boong tàu từ một bên.
Sau đó, một vài thuyền viên hoàn thành công việc của họ và chạy đến giúp, nhanh chóng kéo tôi vào lại trong khoang tàu.
Khi tàu đã vượt qua được cơn bão, Chu Hành vội vã chạy xuống từ phía trên, loạng choạng rồi ôm chầm lấy tôi, chặt đến nỗi tôi có cảm giác như anh đang muốn nghiền nát xương tôi.
Tôi cảm nhận được sự run rẩy trên cơ thể anh, tay chân anh lạnh ngắt, nhưng khi vùi đầu vào vai tôi, tôi cảm thấy những giọt nước ấm rơi xuống hõm vai.
“Em có biết tình huống này mà ngã xuống thì chẳng ai cứu được đâu!”
“Thôi nào, em có sao đâu, không phải em vẫn ổn đây sao?”
17
“Lần này may mà có vợ của lão Chu, nếu không thì… chuyến này…”
“Im miệng đi, Hồ Tam đúng là đồ vô dụng, đã nói bao nhiêu lần là phải khóa cửa lại.”
Sau khi cơn bão qua đi, không ai có thể ngủ nổi.
Một phần ba số cá trong khoang đã bị mất, một thuyền viên dùng tay quệt mặt, trông như sắp khóc.
Chu Hành cúi đầu, ngồi lặng lẽ bên cạnh tôi, tay anh nắm chặt lấy tôi.
Hàng mi anh cụp xuống che giấu ánh mắt bên trong, nhưng không thể che được màu đỏ nhạt ửng lên bên ngoài.
Chu Lê Đình gục đầu vào tay, tôi khẽ chọc vào vai cậu, cố ý trêu chọc:
“Khi nãy ở ngoài có người gọi ‘mẹ’, có phải cậu không?”
Cậu quay lưng lại phía tôi, im lặng không trả lời.
“Gọi lại một lần nữa đi, tôi không chê cậu gọi tôi già đâu.”
“……”