22
Ta thực sự không thể đối diện với Tiêu Mặc Nhiễm được nữa.
Hắn nếu không cố ý nhằm vào ta, tại sao ban đầu cứ nói mãi chuyện thiến ta?
Hắn có thể thực lòng không muốn giết ta, nhưng nếu… hắn động lòng với ta thì sao?
Chúng ta cùng nhau lớn lên, coi như là oan gia vui vẻ, dù trước kia có đánh nhau hay gây gổ cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt.
Ta coi hắn như huynh đệ, còn hắn thì lại nhất quyết muốn ngủ với ta?!
Tối đó, ta thu dọn vàng bạc, chuẩn bị bỏ trốn ngay trong đêm.
Tình bạn năm xưa không cần nữa, vinh hoa phú quý của Hầu phủ cũng không cần nữa.
Ta mang theo danh tiết, quyết tâm rời khỏi kinh thành.
Lúc Trình Phong tìm đến, ta đang cân nhắc nên trốn về Giang Nam hay đi Tây Bắc.
Trình Phong vẻ mặt đầy lo lắng:
“Thôi… Thôi thế tử, Hoàng thượng xảy ra chuyện rồi, mong thế tử mau chóng vào cung một chuyến.”
Tiêu Mặc Nhiễm lại làm sao nữa?!
Hiện giờ đại cục đã định, nội loạn ngoại hoạn đều được giải quyết, hắn còn muốn gây chuyện gì đây?
Ta khẽ gật đầu, buồn bã hỏi:
“A Phong, ta có thể không đi được không?”
Trình Phong sắc mặt trầm xuống, giữa đôi mày nhíu chặt:
“Chỉ e là không được.”
Ta gần như tuyệt vọng, đặc biệt nhấn mạnh:
“A Phong, ngươi phải tin ta, ta không phải đoạn tụ! Hoàng thượng không phải người trong mộng của ta!”
Trình Phong há miệng như muốn nói gì đó, cuối cùng lại chọn cách im lặng. Hắn chỉ tay ra hiệu, bảo ta nhanh chóng lên đường.
Trước cổng Hầu phủ còn có cấm vệ quân, nhìn quanh bốn phía ta mới nhận ra mình không có đường thoát thân.
Ngồi trên xe ngựa, ta thấy rõ Trình Phong rất sốt ruột.
Ta thực sự không hiểu, một kẻ gian xảo như Tiêu Mặc Nhiễm, sao lại có thể gặp chuyện được?
Khi ta được dẫn vào tẩm điện của hoàng đế, vừa nhìn thấy hắn, ta lập tức hiểu rõ mọi chuyện.
Chỉ thấy nam nhân đang mặc một chiếc áo ngủ mỏng, vạt áo để mở một nửa, để lộ phần lớn cơ ngực rắn chắc. Mái tóc đen xõa xuống, gương mặt thanh tú nhưng lại đỏ ửng bất thường. Ánh mắt hắn mơ màng, nhìn ta chằm chằm.
Ta: “……”
Nhìn dáng vẻ hiện tại của Tiêu Mặc Nhiễm, trong đầu ta bỗng lóe lên bốn chữ: “Phong tình vạn chủng.”
Thái giám đứng cạnh giải thích:
“Là do Trương tiểu thư gây ra, Hoàng thượng vô tình trúng kế. Hiện tại, chỉ có thể trông cậy vào Thôi thế tử thôi.”
Nói xong, thái giám lập tức rời khỏi tẩm điện, còn khép cửa lại từ bên ngoài.
Ta ngây người.
“Trông cậy vào ta” nghĩa là gì?
Trương Phán Phán chẳng phải đã sớm câu kết với Tiêu Mặc Nhiễm rồi sao?
“Lại đây.”
Tiêu Mặc Nhiễm ngồi trên long sàng, vẫy tay với ta, giọng nói khàn khàn, trầm thấp.
Không biết vì sao, đến giờ phút này, ta lại lấy hết can đảm, bước tới thẳng trước mặt hắn, đem toàn bộ nỗi ấm ức bấy lâu bộc phát ra:
“Tiêu Mặc Nhiễm, đừng giả vờ nữa! Ngươi và Trương Phán Phán làm cái trò gì, ta sớm đã biết!”
“ Ngươi… ngươi… sao có thể nam nữ đều ăn được?!”
“Các ngươi một người tính kế, một người lừa gạt, hiện tại đạt được mong muốn, còn muốn gạt ta nữa sao?! Người gian xảo như ngươi, sao có thể dễ dàng trúng xuân dược được?”
Ta tức đến phát khóc.
Cuộc sống này thật không thể chịu nổi thêm một ngày nào nữa.
Nếu không phải vì không muốn từ bỏ vinh hoa phú quý, cũng không chịu được khổ cực, ai lại muốn tiếp tục ở lại kinh thành này chứ?!
Ta hận!
Tiêu Mặc Nhiễm bật cười khẽ, đôi môi đỏ mọng, ánh mắt sâu thẳm như vực thẳm không đáy, hắn nhìn ta, tựa hồ muốn hút cạn linh hồn ta vào trong đó.
“A Sơ, Trương Phán Phán quả thực từng muốn dâng mình cho trẫm, nhưng trẫm đã từ chối.”
“Trẫm cùng hoàng huynh và Lệ Trường Sơn hợp tác đóng kịch, tất cả đều vì đại cục. Ngươi quá ngốc nghếch, nếu nói thật cho ngươi biết, chỉ sợ sẽ bị lộ.”
“Còn nữa… trẫm không thích nam nhân.”
Hắn vừa dứt lời, yết hầu khẽ chuyển động, ánh mắt nhìn ta càng sâu sắc hơn.
Ta lắp bắp:
“Ngươi… ngươi… rốt cuộc có ý gì?”
Tim ta như nhảy lên tận cổ họng.
Tiêu Mặc Nhiễm lại cười khẽ, giọng nói khàn đặc nhưng quyến rũ đến tột cùng.
Hắn đứng dậy, theo động tác của hắn, vạt áo lụa mở rộng, để lộ phần lớn cơ thể rắn chắc cân đối.
Hắn cúi xuống nhìn ta, ánh mắt nóng rực:
“A Sơ, đêm ấy tại Xuân Phong Lâu hai năm trước, trẫm không hề say. Trẫm biết ngươi đã lén hôn trẫm, còn dám chạm vào trẫm. Ngươi chẳng lẽ không định chịu trách nhiệm sao?”
23
Ta có cảm giác như không còn chỗ nào để trốn nữa.
Vừa định xoay người bỏ chạy thì ngay lập tức bị một cánh tay như thép vòng qua eo kéo lại.
Ta đánh không lại Tiêu Mặc Nhiễm.
Nhưng ngay cả cá mặn cũng phải vùng vẫy trước khi chết, ta giãy dụa, nhưng hắn chỉ ôm lấy ta, không ép buộc, cũng không làm gì như trong thoại bản thường miêu tả.
Hơi thở của hắn phả vào tai ta, khiến cả người ta mềm nhũn.
“A Sơ, trẫm lừa ngươi, nhưng ngươi cũng luôn lừa trẫm. Ngươi rõ ràng là nữ nhi nhưng lại cứ muốn làm huynh đệ với trẫm. Chúng ta coi như hòa nhau, được không?”
Đầu óc ta như một mớ bòng bong:
“Nhưng trước đây ngươi còn nói sẽ thiến ta!”
Chuyện đó dường như đã trở thành một khúc mắc trong lòng ta, không sao quên được.
Tiêu Mặc Nhiễm lại cười nhẹ:
“Nếu trẫm không diễn cho thật thì phe Tô Thừa tướng làm sao tin tưởng được? A Sơ, năm nàng tròn mười lăm, trẫm đã biết nàng là nữ nhi rồi.”
“Đêm đó, trẫm vốn định đến Hầu phủ tìm nàng nên lẻn vào viện của nàng, nhưng lại nghe thấy Hầu phu nhân và nàng đang trò chuyện.”
“Lúc đó nàng còn khóc với Hầu phu nhân, nói rằng nàng thích trẫm nhưng không dám thổ lộ.”
Hắn cúi xuống, giọng nói càng thêm trầm khàn, đầy dụ hoặc:
“A Sơ, trẫm cố ý trúng độc của Trương Phán Phán là muốn tạo cơ hội cho nàng. Nàng còn chờ gì nữa?”
“Nàng chẳng phải luôn thấy trẫm đẹp hay sao? Đêm nay, nàng có thể chiếm lấy trẫm.”
Hắn khẽ vuốt ve gương mặt đỏ bừng của ta, giọng nói mềm mỏng nhưng lại như một mũi dao nhọn khoét sâu vào ý chí của ta:
“Nàng từng nói, tâm nguyện lớn nhất của nàng là muốn thấy ba chúng ta thăng tiến, để nàng thoái mái mà ngồi hưởng vinh hoa phú quý.”
“Giờ đây, trẫm đã là hoàng đế. Chỉ cần nàng đồng ý, tất cả đều có thể là của nàng. Trẫm chinh phục thiên hạ, còn nàng chinh phục trẫm, được không?”
Ta: “……”
Ý chí của ta từng chút một sụp đổ.
Ta biết, mình sắp không giữ được chính mình nữa rồi.
Dưới sự dụ dỗ bằng nhan sắc và quyền lực, ta còn lý do nào để từ chối?
Tiêu Mặc Nhiễm xoay ta lại, để ta đối diện với hắn.
Khuôn mặt ta nóng bừng, ánh mắt không dám nhìn thẳng, thì hắn đã áp sát lại gần, bất ngờ hôn mạnh lên môi ta.
Khi bị ném lên long sàng ta mới nhận ra, cả màn và chăn đều đã được đổi sang màu đỏ rực rỡ.
Tiêu Mặc Nhiễm cúi xuống, khẽ nói bên tai ta:
“A Sơ, thả lỏng, đừng sợ.”
Tóc mây rối loạn, eo liễu mềm mại. Một đêm mệt nhoài cùng nồng nàn qua đi…
…
Sáng hôm sau, ta ngủ tới lúc mặt trời đã lên cao. Cung nữ thấy ta tỉnh liền lên tiếng:
“Hoàng hậu nương nương đã tỉnh.”
Ta: “……”
Định nói gì đó, nhưng phát hiện không thể thốt thành lời.
Cung nữ mím môi cười trộm, nói thêm:
“Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng đã đến nghị sự. Trước khi đi, Hoàng thượng dặn rằng, hoàng hậu nhất định phải chịu trách nhiệm với Hoàng thượng.”
Ta không biết phải nói gì.
Tiêu Mặc Nhiễm hành động cực nhanh, lập tức sai Lễ bộ tổ chức đại lễ phong hậu vào cuối tháng.
Trước lễ phong hậu, ta hoàn toàn trở lại thân phận nữ nhi của mìn, chuyển sang vận nữ trang.
Mẫu thân và cô mẫu cùng đến thăm ta.
Hai người thấy ta trở lại dáng vẻ nữ nhi thì cười không khép được miệng.
Ta lờ mờ nhận ra, dường như tất cả mọi người đều biết sự thật, chỉ có mình ta bị giấu nhẹm.
Mẫu thân cười nói:
“A Sơ từ nhỏ vốn không có chí lớn, chỉ muốn ăn chơi hưởng thụ. Trở thành hoàng hậu chẳng phải rất hợp với tâm nguyện của con sao?”
Cô mẫu cũng cười tiếp lời:
“Hoàng thái phi không biết đấy thôi, từ nhỏ A Sơ đã từng khóc trước mặt ta, oán trách rằng mình không phải nữ nhi, không thể gả cho người trong lòng. A Sơ đã thích Hoàng thượng từ lâu rồi.”
Ta: “……”
Rõ ràng ta mới là kẻ bị hại, vậy mà mọi chuyện diễn ra thế này, ta lại chẳng thể nổi giận được.
Hóa ra, ngay từ đầu, kế hoạch của Tiêu Mặc Nhiễm và Tĩnh Vương đã không định nói rõ cho ta biết.
Sự lo lắng của họ cũng đúng, nếu ta biết rõ tất cả từ đầu, mọi chuyện chưa chắc đã diễn ra suôn sẻ như vậy.
24
Tiêu Mặc Nhiễm dường như mắc phải một tật xấu kỳ quặc.
Hắn nhất định muốn ta mặc đủ loại y phục nữ nhân, lại sai cung nhân cẩn thận trang điểm cho ta. Khi đó hắn sẽ ngồi bên cạnh, lặng lẽ nhìn ngắm.
Ta: “……”
Thôi được, Hoàng thượng là quân tử, ta chỉ là tiểu nhân.
Mấy ngày sau, hắn lại nghĩ ra trò mới, bắt ta cởi nửa áo, nằm giữa đám hoa để hắn vẽ tranh.
Ta làm hoàng hậu mà quả thật chẳng chút thể diện nào.
Đêm phong hậu đại lễ, khắp hoàng cung rực sáng trong màn pháo hoa. Tiêu Mặc Nhiễm ôm ta bay lên nóc điện Trùng Dương. Tĩnh Vương và Lệ Trường Sơn cũng tới.
Bốn người chúng ta cầm chén, đối nguyệt uống rượu, tựa như những ngày xưa cũ.
Thời gian trôi qua, nhưng tín niệm của bốn người vẫn không thay đổi.
Ta ngà ngà say, lời trong lòng chẳng thể giấu nổi:
“Các ngươi thật đáng ghét! Có biết ta trước đây đã lo lắng thế nào không? Ta còn tưởng… tình nghĩa năm đó không giữ được.”
“Các ngươi ba người âm thầm tính kế dựng nghiệp lớn, để lại một mình ta buồn bã, thật sự quá đáng!”
Tiêu Mặc Nhiễm ôm lấy ta, khẽ nói bên tai:
“Là lỗi của ta, ta tự phạt một chén.”
Hắn không tự xưng là “trẫm”. Đó chính là sự tôn trọng lớn nhất dành cho tình nghĩa thiếu thời.
Lệ Trường Sơn cười lớn:
“A Sơ, ngươi giờ đã là hoàng hậu rồi, cũng được như ý nguyện hưởng vinh hoa phú quý, nhàn nhã vô sự. Bốn người chúng ta đều đạt được điều mình mong muốn rồi.”
Tĩnh Vương gật đầu, ánh mắt phản chiếu cả bầu trời đầy pháo hoa:
“Đúng vậy, mười năm trôi qua, bốn người chúng ta quả thật đã làm được!”
Tĩnh Vương quay sang Tiêu Mặc Nhiễm:
“Hoàng thượng, giang sơn này giao lại cho ngươi. Ta và Trường Sơn sẽ chọn ngày lên đường ra biên ải, nơi đó mới thực sự phù hợp với chúng ta.”
Mũi ta cay cay, lòng tràn ngập nỗi không nỡ rời xa.
Trong bốn người chúng ta, Tiêu Mặc Nhiễm là người giỏi mưu lược, là quân sư.
Tĩnh Vương và Lệ Trường Sơn là những người thực thi, là đại tướng quân. Còn ta, dường như chẳng giúp được gì.
Mười năm, cục diện thế gia thao túng triều chính cuối cùng cũng được xoay chuyển. Thế lực đứng đầu như Tô Thừa tướng rốt cuộc cũng bị nhổ tận gốc.
Đêm nay rượu ngon chuyện hay nên uống hơi nhiều, bốn người đều có chút men say.
Ta được Tiêu Mặc Nhiễm bế về tẩm điện, bước chân hắn sải dài, ta cứ thế mà cuộn tròn trong lòng hắn.
Tất cả cảm xúc trong ta như được phóng đại gấp bội.
Nhìn nghiêng gương mặt tuấn tú của hắn, ta nhịn không được mà vươn đầu hôn lên. Tiêu Mặc Nhiễm lập tức đáp lại.
Vừa vào tẩm điện, hắn liền đè ta xuống, nụ cười phong lưu:
“A Sơ, nàng còn cứng miệng, không chịu thừa nhận thích ta sao?”
Ta: “……”
Thôi bỏ đi, đã lên thuyền giặc rồi thì ở lại cho yên phận vậy.
“Tiêu Mặc Nhiễm, ta thích chàng. Ta rất thích chàng. Từ rất lâu trước đây đã thích chàng rồi.”
Ý cười trong mắt Tiêu Mặc Nhiễm càng sâu, nhưng rất nhanh bị cơn tình ý mãnh liệt lấn át.
(Toàn văn hoàn)