Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Kẻ lừa đảo - Hoàn Chương 11: Kẻ lừa đảo

Chương 11: Kẻ lừa đảo

10:48 chiều – 04/06/2024

Tôi nhận lấy cốc sữa, chụp ảnh gửi tin nhắn và viết:

“Wow, hạnh phúc quá, vừa mới được người ta mang cho cốc sữa nóng nè.”

Hứa Minh Trạch bình thản liếc nhìn điện thoại của anh ấy, ngẩng đầu mỉm cười với tôi:

“Vi Vi, không còn sớm nữa, em đi nghỉ sớm đi.”

“Anh cũng vậy.”

Tôi từ từ đóng cửa lại, lén nhìn qua khe cửa thì thấy anh ấy vừa đi vừa cúi đầu nhắn tin.

Điện thoại tôi rung hai cái:

“Người đó có lẽ rất quan tâm đến bạn.”

Tôi đáp:

“Anh ấy đối xử với tôi rất tốt, nói thật, anh ấy đã giúp tôi chữa trị trầm cảm, anh ấy còn nói ảnh thích tôi.”

Rồi tôi thử hỏi anh ấy:

“Anh nói tôi có nên ở bên anh ấy không?”

Bên kia qua một lúc lâu vẫn chưa trả lời tin nhắn, khi tôi nghĩ anh ấy sẽ không trả lời nữa, vừa nằm xuống thì điện thoại nhảy ra một tin nhắn.

Đó là một đoạn tin rất dài.

“Xin lỗi, vừa rồi có việc nên đi mất. Tôi nghĩ rằng việc ở bên một người không phải là vì cảm động hay áy náy, mà là vì bạn thích người đó, muốn ở bên người đó, vậy là đủ rồi. Chuyện tình cảm không nên xen vào quá nhiều thứ khác, tính toán quá nhiều sẽ không được gì. Vì vậy, hãy nghe theo con tim mình mách bảo, bạn thích anh ấy thì ở bên anh ấy, không thích thì đừng đáp lại. Nếu bạn thấy anh ấy đối xử tốt với bạn, nhưng bạn lại không biết nên đáp lại như thế nào, tại sao không thử nói chuyện với anh ấy? Nếu anh ấy thật lòng đối xử tốt với bạn mà chẳng mong được đáp lại, thì bạn cũng không cần quá bận tâm. Sau này nếu bạn thành công, hãy nhớ chia sẻ niềm vui với anh ấy.”

Phía sau còn kèm theo một biểu tượng mặt cười.

Tôi đọc đi đọc lại đoạn tin nhắn này mấy lần, càng đọc càng cảm thấy đau lòng, mắt không khỏi cay cay, suýt nữa rơi nước mắt.

Hứa Minh Trạch, trên đời này sao lại có người tốt như vậy, tốt đến mức không ai nỡ lòng làm tổn thương.

Tôi lau khô nước mắt, gõ rồi xóa, xóa rồi lại gõ, cuối cùng chỉ gửi một câu:

“Cảm ơn anh đã gợi ý, tôi sẽ xem xét lại lòng mình.”

Hồi lâu sau, bên kia chỉ trả lời một chữ: “Được.”

Tôi trốn trong chăn ôm điện thoại vừa khóc vừa cười, không biết đang khóc vì gì, cũng không biết đang cười vì cái gì.

Trong trường đông người, Hứa Minh Trạch sẽ gọi: “Sư tỷ! Sư đệ muốn…”

“Anh đừng có nghĩ gì hết.”

Dù anh ấy trông rất nghiêm túc, nhưng tôi luôn cảm thấy anh ấy cố tình.

Bởi vì có lần tôi tình cờ gặp Lục Xuyên Tịch và Bạch Nguyệt Nguyệt, họ nắm tay nhau đi đến từ phía đối diện.

Rõ ràng luôn tự nhủ phải buông bỏ, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, lòng vẫn bị kéo căng đau đớn.

Lúc đó Hứa Minh Trạch đang đi cùng tôi, giữa nơi đông người, anh đột nhiên bế tôi lên như công chúa:

“Vi Vi, dưới đất có nước, cẩn thận trượt ngã.”

Hành động “khoe tình cảm” rõ ràng này, trước ánh mắt tò mò hay ghen tỵ của mọi người xung quanh, tôi không thể xuống, cũng không thể không xuống, đành giấu đầu vào áo khoác của anh ấy.

Anh ấy vui vẻ cười, lồng ngực rung nhẹ, làm tôi càng thấy mặt mình nóng hơn.

Đi được mấy bước, anh dừng lại, cười hỏi:

“Sư tỷ, mặt em còn đỏ không? Nếu còn đỏ, sư đệ có thể bế em đi thêm một đoạn nữa.”

“Không đỏ nữa, không đỏ nữa, em tự đi được.”

Tôi vội vàng nhảy xuống, như một con chim nhỏ.

“Vậy thì tiếc quá!”

Anh ấy giả vờ thở dài.

Tôi che mặt, bước nhanh chân rời khỏi đây, nhưng anh ấy vẫn không chịu buông tha, gọi với theo, giọng trầm thấp dễ nghe:

“Sư tỷ, đừng đi nhanh thế, đợi sư đệ với!”

Đợi cái đầu anh!

Sau đó, tôi không gặp họ nữa.

Tôi biết, Lục Xuyên Tịch đang cố tránh mặt tôi, còn thời gian rảnh rỗi của tôi, phần lớn đã bị Hứa Minh Trạch chiếm giữ.

Ở bên anh ấy, tôi khó mà cảm thấy buồn bã, anh ấy dường như không muốn cho tôi cơ hội đó.

Lục Xuyên Tịch và Bạch Nguyệt Nguyệt đã trở thành người yêu, được người ta đăng lên mạng nội bộ của trường, dù sao thầy Lục cũng là nam thần được công nhận của trường.

Nhưng khi nghe chuyện đó, tôi chỉ thấy đáng thương và buồn cười, cười chính mình, cũng thương hại chính mình. Hai mươi năm tình cảm trong mắt người khác, chẳng đáng là gì.

Tôi và họ, chỉ như hai đường thẳng song song, không bao giờ liên quan đến nhau.

Những cuộc gặp gỡ sau này, trong lòng tôi không còn gợn sóng nào nữa, có lẽ là đã hoàn toàn chấp nhận, hoặc có lẽ là vì Hứa Minh Trạch quá kiên nhẫn.

Điều tôi không ngờ nhất, đó chính là Hứa Minh Trạch, một con mọt sách chính hiệu, người luôn tỏ ra chăm chỉ, hơn nữa còn thường rủ tôi lên thư viện tự học để cùng nhau tiến bộ, thế nhưng kết thúc năm học, anh ấy thi trượt một nửa số môn trong ba mươi môn học, đành phải học lại.

Nhớ lại kỳ nghỉ Tết Nguyên đán bảy ngày trước đó, anh ấy đã xin phép bố để đưa tôi đi chơi, bố tôi đương nhiên vô cùng yên tâm, gật đầu ngay tắp lự.

Tôi cười lạnh lùng:
“Anh không định ôn tập để chuẩn bị thi lại hay sao mà còn muốn đi chơi?”

Anh ấy bảo không có vấn đề gì, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh. Tất nhiên tôi nào có tin và từ chối thẳng thừng.

Bây giờ nhìn lại, quả nhiên lúc đó không nên dễ dàng bỏ qua cho anh ấy.

Lục Xuyên Tịch có lẽ nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc, hoặc có lẽ là lương tâm tỉnh ngộ, bắt đầu chủ động xuất hiện trước mặt tôi. Khi tôi về nhà ăn cơm, anh ta cũng tới điểm danh.

Trước đây, Hứa Minh Trạch luôn ra ngoài từ bảy giờ sáng, về nhà lúc mười một giờ đêm, hầu như cả ngày đều ở trường.

Một khi tôi và Lục Xuyên Tịch tình cờ ở riêng, Hứa Minh Trạch luôn xuất hiện một cách đúng lúc, khiến tôi cảm thấy như anh ấy đã gắn radar vào người tôi vậy.

Và còn cố tình làm vài cử chỉ thân mật, “phát cơm chó” trước mặt Lục Xuyên Tịch.

Sau đó, Hứa Minh Trạch lén hỏi tôi: “Em có thấy hả hê không?”

Hả hê à? Thực lòng mà nói, tôi không muốn dính dáng gì đến Lục Xuyên Tịch nữa, cũng chẳng quan tâm anh ta có vui hay không. Nhưng chúng tôi là một gia đình tái hôn, tôi không thể tự do quá mức, vẫn phải làm tròn vai trò em gái của mình.

Nhưng có một lần, tôi tình cờ nhìn thấy gương mặt rất khó coi của Lục Xuyên Tịch, cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Đó không phải là ánh mắt của một người anh trai nhìn em gái mình.

Khi đó, Hứa Minh Trạch đã lén hôn tôi khi bố tôi không để ý.

Lục Xuyên Tịch là gì chứ? Tình cũ chưa dứt sao? Mất đi rồi mới biết quý trọng ư?

Chén cơm trước mặt lập tức mất ngon.

Nhớ lại Bạch Nguyệt Nguyệt đã thầm yêu anh ta, tôi cảm thấy không thể chịu nổi, muốn ngay lập tức bỏ đi.

Ăn trông nồi, ngồi trông hướng.

Tất cả mọi thứ đều do chính anh ta tự tay đạp đổ, bây giờ bày vẻ mặt hối hận đó ra cho ai xem.

Thật kinh tởm!

Ký ức về chàng trai tươi sáng và đẹp đẽ đó cuối cùng cũng chỉ là hoa trong nước, trăng trong gương, như một giấc ảo mộng, chết trong những hồi ức đã qua.

Có những người càng muốn né tránh, lại càng dễ gặp.

Hứa Minh Trạch đêm trước làm thêm rất muộn, sáng hôm sau lại phải đến trường, mệt mỏi không chịu nổi.

Thật ra buổi học này chẳng liên quan gì đến tôi, nhưng anh ấy cứ dặn dò mãi: “Vi Vi, em nhất định phải đến.”

Thì ra đó là buổi hội thảo chuyên đề về chứng trầm cảm.

Tôi đến lớp, anh ấy lại đẩy toàn bộ ghi chú cho tôi, để tôi tự tay ghi chép, còn anh thì gục xuống bàn ngủ.

Thật là quá rõ ràng!

Tôi chỉ còn cách giám sát nhất cử nhất động của thầy giáo, phòng khi thầy bất ngờ từ giảng đường đi xuống.

Buổi trưa tan học, anh ấy lại đau đầu, có lẽ do thiếu ngủ, chúng tôi tìm một chỗ dưới bóng cây không người, để anh ấy chợp mắt một lát, dưỡng sức cho tiết học buổi chiều.

Vậy mà lại tình cờ, Lục Xuyên Tịch và Bạch Nguyệt Nguyệt cũng xuất hiện ở đó, nhưng có cây cối che chắn, không ai chú ý đến chúng tôi.

Họ dường như đang tranh cãi về dự án quỹ gì đó, Bạch Nguyệt Nguyệt muốn làm, Lục Xuyên Tịch nói không làm được, không đồng ý.

Hai người cãi nhau một trận, trông không vui vẻ gì.

Lục Xuyên Tịch đi đường khác, đúng lúc nhìn thấy tôi ôm đầu Hứa Minh Trạch mà vuốt ve.

Tôi gật đầu nhẹ với anh ta: “Chào thầy Lục.”

Anh ta dường như muốn nói gì đó, nhưng chỉ mấp máy môi, rồi quay lưng rời đi.

Trước khi tốt nghiệp, chúng tôi hoàn toàn trở thành những người xa lạ, về nhà tôi cũng không gặp lại Lục Xuyên Tịch. Anh ta đã chuyển ra ngoài sống.