Giọng anh ấy trầm thấp mạnh mẽ, đối diện với sự khó xử của bố tôi, không kiêu ngạo không tự ti, lời nói chân thành, thẳng thắn bày tỏ tình cảm của mình.
Hóa ra, bác sĩ Vương là do Hứa Minh Trạch tự mình đến nhờ. Ban đầu tôi đã thắc mắc tại sao một người ở trên đỉnh trong ngành y như vậy lại đồng ý tiếp nhận một bệnh nhân nhỏ bé như tôi, hơn nữa chi phí chữa trị cũng không cao.
Hứa Minh Trạch thực sự là một người rất tốt. Một người đàn ông xuất sắc như vậy, tôi không xứng có được.
Từ khi tôi gặp nạn, bố tôi luôn lo lắng về chuyện hôn nhân của tôi. Giờ có một người đáng tin cậy, gia thế lẫn dung mạo đều tuyệt vời như vậy. Anh lại là một tinh anh trong xã hội, chân thành theo đuổi tôi, sao bố tôi có thể không động lòng chứ?
Thậm chí người này còn hứa rằng, nếu sau này kết hôn, toàn bộ tài sản của anh ấy sẽ chuyển sang tên tôi.
Để bố tôi yên tâm, anh ấy còn hứa mỗi ngày sẽ đưa tôi về nhà ăn cơm một bữa.
Hứa Minh Trạch đã đưa tôi đi, bế tôi rời khỏi trước mặt Lục Xuyên Tịch. Nhìn ánh mắt kinh ngạc không thể tin được của anh ta, tôi cảm nhận được một chút cảm giác sung sướng của sự trả thù.
Nhưng tôi lại cảm thấy rất buồn, đến giờ phút này, anh ta vẫn câm như hến, không chịu thổ lộ nửa lời với bố tôi và dì Lục, ẩn mình trong vỏ bọc của “anh trai”, bất động trước mưa gió.
Em gái Hứa Minh Trạch tình nguyện làm tài xế, để ghế sau cho tôi và anh ấy, nhưng anh ấy chỉ bảo tôi ngủ một giấc, đừng nghĩ gì nữa.
Khi tôi tỉnh dậy, em gái Hứa đã về trường, trong phòng tối đen như mực, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ màn hình máy tính chớp nháy.
“Vi Vi, em thấy đỡ hơn chưa?”
Hứa Minh Trạch đóng máy tính lại, bật đèn đầu giường, lại sờ trán tôi.
“Em…”
“Chiều nay em bị sốt, bây giờ xem ra đã đỡ nhiều rồi, dậy ăn chút gì đi, anh hâm nóng lại cho em.”
“Anh Hứa, em…”
Thấy anh định bước ra khỏi phòng khách, tôi phải lên tiếng gọi anh lại.
“Anh Hứa, đợi em tìm được nhà, em sẽ lập tức chuyển đi. Cảm ơn anh đã cho em ở nhờ trong thời gian này.”
“Vi Vi, giữa chúng ta không cần nói cảm ơn.”
Anh ấy nhìn tôi một cách bình thản, ánh mắt sáng như trăng, như đang chờ tôi nói ra điều gì đó.
“Anh Hứa, em, xin lỗi, em…”
Nói đến đây, tôi đột nhiên bật khóc, không thể nói thêm câu nào.
Hứa Minh Trạch đột nhiên cười, anh ấy bước tới ôm tôi, thấp giọng nói:
“Vi Vi, em không cần cảm thấy áy náy, giúp em là hoàn toàn do anh tình nguyện.”
“Nếu em nghĩ em đã lợi dụng anh để đạt được mục đích, thì anh cũng không phải không lợi dụng gì.”
“Anh đã lợi dụng tình yêu của bố em, lợi dụng sự gấp gáp của em để thoát khỏi tình trạng hiện giờ. Trước mặt em và bố em, anh đã bày tỏ tình cảm, vừa để bố em chấp nhận, vừa để em hoàn toàn hiểu rõ lòng anh.”
“Vì vậy, Vi Vi, so với em, anh cũng không cao thượng hơn đâu.”
Anh ấy nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi:
“Có lẽ, chúng ta sinh ra là để dành cho nhau.”
“Nếu vậy, Vi Vi, hãy cứ tiếp tục lợi dụng anh, lợi dụng anh để bước ra khỏi trầm cảm, thoát khỏi Lục Xuyên Tịch, thậm chí báo thù anh ta cũng được. Hãy để anh cảm thấy em cần anh, phụ thuộc vào anh, nếu cuối cùng em quen với điều đó, thì với anh mà nói, đó chính là may mắn lớn nhất.”
“Được rồi, đừng khóc nữa, khóc nữa anh Hứa cũng khóc theo đấy, dậy ăn cơm đi.”
Cánh cửa khép lại, tôi trốn trong chăn khóc không thành tiếng.
Tại sao tôi lại gặp Hứa Minh Trạch trong hoàn cảnh thế này chứ?
Dù tôi muốn chuyển ra ngoài ở, hay ở ký túc xá, Hứa Minh Trạch đều khéo léo từ chối.
“Vi Vi, anh đã hứa với bác trai bác gái sẽ chăm sóc cho em, nếu em không ở đây, anh biết giải thích thế nào với họ chứ?”
“Vi Vi, anh phải đi làm ban ngày, cuối tuần còn phải đi học. Mỗi ngày còn phải đưa em về nhà ăn cơm, em coi như thương xót anh Hứa, đừng để anh chạy đi chạy lại nữa mà.”
“Vi Vi, Đào Đào muốn dọn đến ở với em.”
……
Ban đầu chỉ có hai người khác giới sống chung, dù có chút bất tiện nhưng cũng không gây ra khó xử. Hứa Minh Trạch luôn rất quan tâm đến cảm giác của tôi, không bao giờ làm điều gì khiến tôi hiểu lầm.
Khi em gái anh ấy đến, mỗi ngày tôi đều đỏ mặt vài ba lần, cô bé hiểu rõ tính cách của tôi, mỗi lần đều làm tôi vui vẻ.
Thời gian trôi qua, tôi cũng không phân biệt được liệu lý do của Hứa Minh Trạch đã đủ thuyết phục, hay chính bản thân tôi cũng không muốn rời đi.
Nơi này quá tốt, tốt đến mức nó đã trở thành nơi tránh mưa, tránh gió của tôi mỗi khi muốn trốn tránh hiện thực tàn nhẫn.
Được sưởi ấm, được vui vẻ, dường như dù thế giới ngoài kia có đảo lộn ra sao đi chăng nữa, thì nơi này luôn có một ngọn đèn chờ tôi trở về.
Thời gian thấm thoát trôi qua, mùa đông qua đi, mùa xuân đã đến.
Một tối nọ sau khi ăn cơm xong, Hứa Minh Trạch đang rửa bát trong bếp, điện thoại của anh ấy trên ghế sofa lại liên tục rung, Đào Đào đi tắm, tôi thuận tay muốn cầm lên đưa cho anh ấy.
Điện thoại vừa cầm lên liền không rung nữa, trên màn hình khóa hiện lên thông báo tin nhắn khiến tôi ngẩn người.
Hình đại diện này?
Là tôi chụp để gửi cho ai đó, anh ấy thấy đẹp, liền để làm hình đại diện.
Tôi do dự lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho “người anh tốt bụng” trong danh sách:
“Anh có ở đó không?”
Điện thoại trên sofa ngay lập tức hiện lên một tin nhắn: “Anh có ở đó không?”
Còn có một tài khoản khác với ảnh đại diện giống tôi, nhưng tên là Mèo.
Tôi không tin, nên nhắn thêm vài tin nữa hỏi tình hình gần đây của anh ấy.
Chiếc điện thoại đó ngay lập tức “sao chép” lại.
Tôi như không tin vào mắt mình, đặt điện thoại trở lại chỗ cũ, lén lút quay về phòng, nhiều lần suýt không cầm nổi điện thoại, tay run rẩy mở WeChat của Hứa Minh Trạch và số liên lạc của anh ấy.
Đến ngày khai giảng, tôi mới biết rằng anh ấy có hai số điện thoại, một cho công việc và một cho cá nhân, nhưng tài khoản WeChat của anh ấy cũng có hai loại, ai mà ngờ tôi lại kết bạn với cả hai.
Quả nhiên, sau khi tìm kiếm, hai số điện thoại tương ứng với hai tài khoản WeChat.
Thảo nào, người tốt bụng này từ khi học cao học đã dần dần không thể liên lạc được.
Thảo nào Hứa Minh Trạch lại hiểu rõ sở thích, bệnh tình, tính cách của tôi ngay từ đầu.
Lúc này, dù tôi là người bị “tính kế”, nhưng không cảm thấy giận dữ vì bị “lừa dối”, chỉ có sự đau lòng dành cho anh ấy.
Tôi không phải là một con người sắt đá. Đứng ở góc nhìn của một người ngoài cuộc mà nói, anh ấy đã làm quá nhiều rồi, đối xử tốt với người khác một cách vô điều kiện như vậy, liệu có đáng không?
Tôi chưa từng cho anh ấy bất kỳ sự đáp lại nào!
Tôi áp tai vào cửa nghe ngóng động tĩnh ngoài phòng khách, sau vài giây khi tiếng bước chân nặng nề vang lên, điện thoại của tôi nhận được một tin nhắn.
“Xin lỗi, dạo này bận học nhiều quá, không để ý đến WeChat, nhưng qua giọng điệu nhắn tin của bạn, có vẻ bạn đã hồi phục khá tốt, chúc mừng nhé!”
Rõ ràng là ở dưới cùng một mái nhà, chỉ cách nhau một cánh cửa, hai người lại giả vờ như không biết đến sự tồn tại của nhau, nói chuyện với nhau qua tin nhắn một cách thân quen mà xa cách, đã nhắn qua nhắn lại hàng chục tin.
Tôi nói gần đây mất ngủ, ngủ không ngon, anh ấy đề nghị tôi ngâm chân trước khi đi ngủ.
Tôi nói được.
Bên kia không gửi tin nhắn nữa.
Một lát sau, có người gõ cửa, Hứa Minh Trạch bưng một cốc sữa nóng đứng trước cửa:
“Vi Vi, Đào Đào nói dạo này con bé mất ngủ, anh làm thêm sữa nóng, em cũng uống một cốc đi, tối sẽ ngủ ngon hơn.”
“Cảm ơn anh.”