Trà xanh trưởng tỷ vì muốn đoạt lấy vinh hoa, thừa lúc Nhiếp Chính Vương say rượu, lén bỏ vào rượu ba gói xuân dược.
Nhiếp Chính Vương suốt một đêm phát cuồng, đến rạng sáng liền dẫn theo vạn quân vây chặt phủ Giang gia, lớn tiếng quát: “Bản vương muốn cùng thế đạo này đồng quy vu tận!”
Trà xanh trưởng tỷ run rẩy trốn trong góc, hoảng loạn liền đẩy ta ra làm bia đỡ đạn.
Ta ngước mắt nhìn Nhiếp Chính Vương, thong thả cất lời: “Ta nguyện cùng ngài thành hôn!”
Nhiếp Chính Vương nghe vậy, trầm mặc nhìn ta chốc lát,rồi lặng lẽ thu kiếm vào vỏ, ngửa mặt than dài: “Bản vương cũng đến lúc nên cùng thế đạo này hóa giải ân oán rồi!”
1
Ngày Chu Đình An mang sính lễ đến phủ, phụ thân ta suýt chút nữa quỵ ngã ngay trước hỷ hạp.
“Lão phu thật không ngờ, đứa con gái phá phách này của ta lại có người nguyện ý cầu thân, tổ tông trên cao phù hộ a!”
Ông lập tức quỳ sụp xuống đất, hướng về Phật đường dập đầu ba cái thật mạnh, sau lại chỉnh tề đứng dậy, nghiêm nghị cúi mình thật sâu với gia nhân phủ vương gia:
“Phiền các vị trở về bẩm báo vương gia, chỉ cần ngài ấy chịu lấy tiểu nữ, sính lễ không cần một đồng, lão phu còn nguyện dâng thêm mười vạn lượng bạc trắng!”
Lời này vừa thốt ra, trà xanh trưởng tỷ Giang Dư Hòa liền nước mắt lã chã, khóc lóc nghẹn ngào:
“Phụ thân, người hồ đồ rồi sao? Cả đời người khổ cực kiếm bạc, nay lại đem hết cho Giang Thanh, vậy sau này nữ nhi xuất giá, người lấy gì mà chống đỡ?”
Lão gia phẫn nộ, vung tay tát một cái, khí thế ngút trời:
“Lão phu cả đời ngạo cốt, cớ sao lại sinh ra đứa con gái chỉ biết tham vinh hoa như ngươi? Muội muội ngươi tính tình ngang bướng, giữ lại sớm muộn cũng là họa, ngươi tranh giành với nó làm gì? Còn dám nói thêm một câu, hôm nay lão phu đánh chết ngươi tại đây!”
Giang Dư Hòa nghe vậy, cả người mềm nhũn ngã quỵ xuống đất, ôm khăn che mặt khóc đến suýt ngất đi:
“Phụ thân, người đây là muốn bức tử nữ nhi sao…”
Lão đầu giận đến đỏ mặt tía tai, một cước đá qua, miệng mắng chửi không ngớt:
“Nếu ngươi không phải con ruột của lão phu, lão phu đã sớm cầu hoàng thượng ban chết cho ngươi rồi! Suốt ngày chỉ biết dụ dỗ nam nhân, lúc thì bám lấy Tà Vương Gia, lúc lại quấn lấy Thế Tử, vậy mà không có kẻ nào thật lòng ngó tới ngươi! Ngươi còn không bằng muội muội của mình… Lão phu sao lại sinh ra hai thứ nghiệt súc như các ngươi… Thật là nghiệt duyên mà!”
Trong sân, tiếng khóc than dậy khắp bốn bề, bọn gia nô phủ vương gia đến đưa sính lễ xấu hổ đến mức chỉ hận không thể đào hố mà chui xuống ngay tại chỗ.
Ta lạnh lùng hừ một tiếng, rút roi da từ bên hông, vung một cái quất thẳng xuống hỷ hạp, lập tức làm nứt cả rương gỗ, vàng thỏi lấp lánh đổ xuống đất, loang loáng cả một sân.
Ánh mắt Giang Dư Hòa lập tức sáng rực, nàng ta vứt khăn tay sang một bên, nũng nịu thốt lên:
“Thanh Nhi, nếu muốn đánh thì đánh phụ thân đi, da dày thịt thô, chịu được đòn. Còn tỷ tỷ một thân da non thịt mềm, còn phải giữ lại để tìm cho muội một tỷ phu tốt, che chở muội cả đời a~”
Nói xong, nàng ta liền bò rạp xuống đất, vớ lấy một thỏi vàng, đưa lên miệng cắn mạnh một cái, thấy đúng là vàng thật thì lập tức nhặt một nắm nhét vào lòng, chẳng màng đến chuyện nó có cấn ngực hay không.
Ta bước qua hòm sính lễ, hướng về phía gia nô mà cất giọng lạnh lùng:
“Trở về nói với vương gia các ngươi, những vật tầm thường này bản tiểu thư không thích! Nếu hắn thực sự có thành ý, vậy thì cướp luôn hoàng vị về đây!”
Gia nô sợ đến run rẩy cả người, miệng há hốc không thốt nổi một lời. Phải một lúc lâu sau, mới có người phản ứng lại, nhưng kẻ nhanh nhất chính là phụ thân ta—ông trợn mắt, thẳng thừng ngất xỉu ngay tại chỗ.
Phụ thân ta, Giang Chính, chính là ngôn quan của Tây Hải Quốc, chính trực không ai sánh bằng.
Nếu ông dám xưng “trung quân ái quốc” thứ hai, thì cả Tây Hải Quốc tuyệt đối chẳng ai dám xưng thứ nhất.
Thế nhưng, trời trêu người, hai đứa con gái của ông đều chẳng phải kẻ tầm thường.
Đại tỷ Giang Dư Hòa là một trà xanh nổi danh khắp kinh thành, từ quan tử tam phẩm trở lên không ai là chưa từng bị nàng ta câu dẫn. Mỹ mạo tuyệt sắc, nam nhân nào cũng cam nguyện quỳ gối dưới váy nàng, chỉ tiếc rằng danh tiếng quá kém, nên mãi chẳng có ai dám đến cầu thân.
Còn ta thì sao? Quá ương bướng, một thân phản cốt.
Tỷ tỷ ta hoang đàng, ta liền muốn khuyên nàng từ bỏ lối cũ mà làm lại cuộc đời.
Phụ thân ta trung quân ái quốc, ta liền muốn xem ông tạo phản, lật đổ triều cương!
Từ thuở bé đến giờ, vì muốn giúp phụ thân ta có chút khí phách, không biết bao lần ta đã xúi giục ông nhân lúc đang được sủng ái mà một đao đâm chết tiểu hoàng đế, rồi tự mình xưng đế, thiên hạ này của chúng ta, cớ gì phải quỳ gối dưới chân kẻ khác?
Nhưng phụ thân ta lại cố chấp đến mức ngu muội, một đời chấp niệm chỉ mong có ngày được đập đầu chết trên đại điện để danh lưu sử sách.
Đạo bất đồng, bất tương vi mưu. Bởi thế, phụ tử chúng ta vốn chẳng thân cận.
Còn về phần Nhiếp Chính Vương – Chu Đình An, hắn cũng chẳng phải kẻ tầm thường.
Ba tuổi đã biết chữ, bốn tuổi mất mẹ, năm tuổi bị Thái hậu ngược đãi suýt bỏ mạng, sáu tuổi bị tiên hoàng đẩy xuống hồ, suýt chết đuối. Bảy tuổi, bị ép rời kinh sang Tây Lương làm con tin, chịu đủ tủi nhục.
Mãi đến mười lăm tuổi, hắn mới hồi kinh, lập tức giết chết tiên hoàng, đẩy ấu đế lên ngôi, bản thân thì vững vàng ngồi trên ngôi vị Nhiếp Chính Vương hơn mười năm trời.
Ta đối với những gì hắn từng chịu đựng, cảm thấy hết sức thương hại, nhưng với những gì hắn làm, ta lại hoàn toàn không thể lý giải.
Đã có bản lĩnh lật đổ triều đình, vì sao lại cam tâm làm một phụ chính đại thần nho nhỏ?
Ta không hiểu.
Bởi thế, cứ dăm bữa nửa tháng, ta lại mò tới vương phủ, cùng hắn bàn bạc đại kế đăng cơ xưng đế.
Mỗi lần ta hào hứng bày ra đủ mọi kế hoạch, Chu Đình An lại chỉ nằm nghiêng trên tháp, chống đầu lười biếng nhìn ta, bộ dạng như thể một kẻ tàn phế chẳng còn thiết tha gì với đời.
Đến khi ta dõng dạc phân tích mọi mặt lợi hại, hắn bèn phất tay sai người mang đến một đĩa bánh quế hoa.
Bánh quế hoa vào miệng, hắn nhàn nhạt cất giọng:
“Tiễn khách.”
Ba lần như một, hứng thú của ta đối với hắn liền triệt để tiêu tán.
Một kẻ nhu nhược, trong đầu chỉ nghĩ đến bánh quế hoa, ta còn tốn thời gian với hắn làm gì?
Ta chẳng buồn để tâm, nhưng trà xanh trưởng tỷ của ta lại để tâm đến hắn.
Giang Dư Hòa là một trà xanh cực kỳ quyết đoán, chỉ cần nàng ta để mắt tới ai, kẻ đó sẽ có đúng ba cơ hội.
Lần đầu tiên, nửa đẩy nửa kéo, câu dẫn mập mờ.
Lần thứ hai, dịu dàng khuyên nhủ, rót vào tai lời mật ngọt.
Lần thứ ba, bá vương ngạnh thượng cung, trực tiếp ra tay.
Theo thông lệ, phàm là nam nhân, chỉ cần đến lần đầu tiên đã tự nguyện mắc câu. Những kẻ có thể để nàng ta dùng đến lần thứ hai gần như chẳng có, chứ đừng nói đến lần thứ ba.
Nhưng đáng tiếc thay, Chu Đình An lại là ngoại lệ.
Lần thứ nhất, Giang Dư Hòa “tình cờ” vấp ngã vào lòng hắn, vòng ngực tròn trịa đong đưa trước mắt, khiến người ta không nhìn cũng khó.
Kết quả?
Chu Đình An chẳng chút động tâm, một cước đá bay nàng ta, rút đao kề sát trước gò bồng đảo, lạnh giọng mắng:
“Tin không? Bản vương lập tức chặt xuống?”
Lần thứ hai, Giang Dư Hòa không từ bỏ, khóc lóc ỉ ôi suốt hai canh giờ ngay trước cửa phủ, đem một tấm chân tình “sâu đậm” đối với Chu Đình An mà kể lể không ngớt.
Chu Đình An lần này không rút đao.
Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời hắn được một thiên kim tiểu thư tỏ tình, nhất thời có chút kinh ngạc, nhưng cũng chỉ tùy tiện phất tay.
Ngay lập tức, mấy chục thị vệ áo đen từ trên xà nhà phi thân xuống, mỗi người một cước, gọn gàng sút bay nàng ta ra khỏi vương phủ.
Lần thứ ba, Giang Dư Hòa hạ quyết tâm, liền ra tay độc ác hơn.
Ba gói xuân dược—đủ để khiến mười con tráng ngưu không ngủ không nghỉ mà giày vò suốt một đêm, toàn bộ đều bị nàng ta trộn vào một bát cháo đặc, còn rắc thêm chút đường quế hoa, nhân lúc dâng bữa tối liền bưng lên bàn.
Chu Đình An thích quế hoa, đây không phải bí mật. Phủ Nhiếp Chính Vương, từ đầu bếp đến hạ nhân, ai nấy đều biết hắn thích hương vị này, cho nên mỗi khi chế biến món ăn, thường hay thêm một ít để vừa miệng chủ nhân.
Bởi thế, hắn chẳng chút đề phòng, một hơi uống cạn, chẳng để sót một giọt.
Giang Dư Hòa vui mừng khôn xiết, không nói hai lời, thoắt cái lột sạch xiêm y, tự mình nằm sẵn lên giường chờ chuyện tốt thành công, an tâm chuẩn bị làm vương phi.
Nào ngờ, thuốc hạ nhiều quá!
Chu Đình An ngay lập tức hộc ba thăng máu, vung đao giận dữ lao tới chém nàng ta ngay tại chỗ!
Ta vốn đang trốn trong bóng tối xem kịch vui, nhưng thấy hắn thật sự muốn chém chết Giang Dư Hòa, đành phải cầm roi bước ra ngoài can thiệp.
Giang Dư Hòa còn chưa kịp mặc lại quần áo, chỉ kịp quấn lấy một tấm vải rồi tức tốc nhảy tường đào tẩu.
Ai ngờ chạy gấp quá, mông bị cạnh tường cào rách một đường, nàng ta đau đến mức vừa chạy vừa khóc, thảm không nỡ nhìn.
Còn ta và Chu Đình An?
Đánh nhau suốt một đêm.
Tối om tối mịt, ta cùng hắn đuổi nhau khắp vương phủ, chiến qua ba ngàn hiệp, vất vả tột cùng.
Hôm sau, giữa thanh thiên bạch nhật, ta vừa bước ra khỏi phủ, hai chân mềm nhũn, quỵ luôn xuống đất.
Kinh thành lập tức xôn xao bàn tán, tin đồn Nhiếp Chính Vương cường tráng như trâu, Nhị tiểu thư Giang gia suýt chết trên giường lan truyền khắp nơi.
Mấy tên dân đen miệng lưỡi thật độc ác.
4.
Hôm ấy, ta dắt theo Giang Dư Hòa ra ngoài dạo phố.
Chúng ta đi đến điểm ăn chơi nổi danh nhất kinh thành, từng bước tiêu dao tự tại.
Trạm đầu tiên – sòng bạc.
Giang Dư Hòa hất cằm, xông thẳng tới bàn của một lão già ngoài bốn mươi đang gian lận, sau đó bắt đầu ra sức lắc lư bộ ngực đầy đặn.
Lão già kia nhìn đến hoa mắt, tim đập thình thịch, ngay cả trò gian lận cũng quên mất.
Chẳng tốn bao lâu, một canh giờ sau, ta liền kiếm được bạc đầy túi.
Trạm thứ hai – kỹ viện.
Ta gọi một đám tiểu quan, để họ gảy đàn ca hát, tạo bầu không khí vui vẻ.
Giang Dư Hòa lại có mục đích khác, nàng ta lừa gạt một đám tỷ muội phong trần, dụ họ chỉ điểm những chiêu trò mê hoặc nam nhân đang thịnh hành nhất kinh thành.
Rượu quá ba tuần, men say dâng lên, Chu Đình An lại xuất hiện.
“Trùng hợp vậy, vương gia cũng đến lầu xanh sao?”
Ta mơ màng nâng ly, chẳng buồn để ý sắc mặt hắn đã đen như đít nồi, thong thả mời rượu.
Ai dè, Chu Đình An căn bản không phải loại người ôn hòa dễ tính.
Hắn bốp một tiếng, đặt thẳng thanh đại đao dài hai thước xuống bàn, làm rượu văng tung tóe.
Các cô nương trong phòng ôm đàn chạy mất, vội vàng bỏ trốn.
Nhất là Giang Dư Hòa, nàng ta xách váy chui ngay xuống gầm giường, chỉ lộ ra hai mắt lấp lánh, vừa nhục nhã, vừa ấm ức, vừa ngưỡng mộ, cảm xúc phức tạp khó nói nên lời.
Đúng là đồ không có tiền đồ.
Khó lắm mới giúp hắn hạ được tà hỏa đang bốc ngùn ngụt trong người.
“Bản vương nghe nói, ngươi chê sính lễ ít?”
Ta ngửa đầu, uống cạn một chén rượu, lần đầu tiên trong đời nghiêm túc đánh giá dung mạo của Chu Đình An.
Người này, tuy rằng thuở nhỏ gian truân khổ sở, nhưng dù sao vẫn là thiên hoàng quý tộc, bẩm sinh đã mang theo khí thế cường quyền áp bức.
Diện mạo cũng gân guốc cứng cỏi, vẻ ngạo nghễ ngang tàng, làn da trắng lạnh, mày mắt sắc bén.
Trong kinh thành, nếu xét tướng mạo, hắn thuộc dạng nam tính mạnh mẽ hiếm có.
Lúc này, Chu Đình An thản nhiên ngồi xuống đối diện ta, tư thế hào sảng, lưng thẳng vai rộng, từng động tác đều phóng khoáng tự tin.
“Giang Thanh Nhi, số bạc đó, đủ để cha ngươi ba đời cũng kiếm không nổi. Ngươi lại còn dám chê ít?”
Ta lười biếng vươn tay, nhàn nhạt lắc ngón tay, khẽ nấc một cái, đáp lời:
“Ngài nói sai rồi! Dựa vào tính cách cố chấp của cha ta, đừng nói ba đời, tám đời cũng không kiếm được từng ấy.”
Chu Đình An nghe xong, thoáng sững người, sau đó bật cười vì tức.
“Ngươi cũng biết à?”
“Dĩ nhiên ta biết.”
Nếu Giang Chính có một chút chí khí, thì ta bây giờ đã là công chúa từ lâu rồi!
“Giang Thanh Nhi, ngươi cũng đừng tìm cớ chối bỏ. Hôm đó tự mình mở miệng đòi gả cho bản vương, nay nếu muốn hối hận, bản vương lập tức dẫn quân vây chặt Giang phủ, chặt đứt cái vật suốt ngày phô trương của tỷ tỷ ngươi, xem xem sau này nàng ta còn có thể tác oai tác quái trong kinh thành hay không.”
Ta hờ hững quét mắt xuống dưới gầm giường, liền thấy Giang Dư Hòa run rẩy ôm chặt lấy ngực, dùng sức nhét sâu vào trong áo, đôi mắt chan chứa nỗi nhục nhã, nước mắt lưng tròng.
Tấm màn mỏng trong phòng bị gió lay động, nhẹ nhàng khẽ đung đưa.
Ta chống tay lên bàn, loạng choạng đứng dậy, lảo đảo tiến về phía Chu Đình An.
Hắn cao hơn ta cả cái đầu, vai rộng eo thon, thân hình vạm vỡ.
Ta nheo mắt, túm lấy vạt áo trước ngực hắn, giọng khàn khàn vì men rượu.
“Vương gia, ngài thực sự muốn cưới ta?”
Chu Đình An cúi đầu nhìn ta, ánh mắt đen thẳm sâu hun hút.
“Không lẽ không?”
Ta cười nhạt, ngửa cổ nhìn hắn, nhíu mày hỏi tiếp:
“Vương gia thích ta ở điểm nào?”
Ta nhớ không lầm thì trước đây, ta và hắn từng gặp nhau vài lần.
Nhưng mỗi lần gặp mặt, ngoài bàn bạc đại sự, hai ta chưa từng nói lời thừa thãi, chớ nói chi đến tình cảm.
Nếu không phải mỗi lần hắn ra ngoài đều dẫn theo một đoàn gia đinh đông nghìn nghịt, ta sợ là gặp trên đường cũng chẳng nhận ra mặt hắn.
Vậy thì, hắn thích ta chỗ nào?
Thích đến mức bỏ qua Giang Dư Hòa – một mỹ nhân danh chấn kinh thành, để cưới ta?
Lúc này, Chu Đình An khẽ nheo mắt, trong ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ dị, hàng lông mày giãn ra, môi hơi nhếch lên, vẻ mặt như đang hồi tưởng điều gì đó vô cùng thú vị.
“Bản vương lớn thế này, chưa từng bị nữ nhân nào đánh mà thống khoái như vậy!”
Ồ… Hóa ra thích bị đánh à?
Ngày thành thân được chọn bừa.
Một kẻ cưới không có tâm, một người gả chẳng chút tình, vậy nên hôn kỳ cũng chẳng có gì đặc biệt.
Nói về điểm khác biệt duy nhất, có lẽ là Giang Dư Hòa lần đầu tiên trong đời khóc thảm thiết.
“Cái lão già chết tiệt kia! Ngực to thế này mà hắn lại không thích! Hắn có còn là đàn ông không vậy?!”
Ta vừa mặc giá y, vừa bận rộn vỗ vai an ủi nàng ta.
“Yên tâm đi, hắn là đàn ông đích thực.”
Vừa nói, ta vừa giơ hai tay lên làm động tác minh họa.
Giang Dư Hòa nhìn thấy, càng khóc to hơn, hai tay đấm thùm thụp vào bộ ngực đầy đặn, khiến nó rung lên dữ dội.
“Đáng đời! Cho ngươi không có tiền đồ! Cho ngươi không có tiền đồ!”
… Cũng không thể hoàn toàn trách “nó” không có tiền đồ.
So với bầu không khí lạnh lẽo quạnh quẽ ở Giang phủ, phủ Nhiếp Chính Vương hôm nay lại vô cùng náo nhiệt.
Dù sao Chu Đình An cũng là Nhiếp Chính Vương, quan viên kinh thành không ai dám không đến.
Không chỉ bách quan đều có mặt, ngay cả tiểu hoàng đế cũng đích thân đến.
Tiểu hoàng đế tên là Chu Đệ, năm ba tuổi bị Chu Đình An túm sau cổ áo, ép ngồi lên long ỷ, chịu đựng mười hai năm đày đọa, năm nay vừa tròn mười lăm.
Hắn là hoàng tử bị tiên hoàng ghẻ lạnh nhất, nếu không có Chu Đình An giết vua đoạt vị, cả đời này hắn chỉ có con đường chết.
Bởi vậy, đối với vị hoàng huynh này, hắn vô cùng kính trọng.
Từ lúc bước vào phủ, ánh mắt Chu Đệ cứ dính chặt lên người Chu Đình An, giống như tơ tằm quấn chặt không buông.
Rõ ràng hắn là hoàng đế, đáng lẽ ra Chu Đình An phải bưng trà dâng lên hắn mới đúng.
Thế nhưng, vị tiểu hoàng đế này lại đích thân nâng trà dâng lên hoàng huynh mình.
Chu Đình An lập tức sa sầm sắc mặt, trầm giọng quát:
“Trăm quan đều ở đây, hoàng thượng làm vậy khác gì tự hạ thấp thân phận?”
Thế nhưng, Chu Đệ lại vẫn vui vẻ, chẳng chút để tâm:
“Hôm nay là ngày đại hỷ của hoàng huynh, trưởng huynh như cha, chén trà này, hoàng huynh xứng đáng nhận.”
Lúc này, gương mặt Chu Đình An mới dịu đi đôi chút, nhìn tiểu hoàng đế bằng ánh mắt ôn hòa hiếm có.
Dù sao thì cũng là do một tay hắn nuôi lớn, ít nhiều cũng có chút tình cảm.
Nhưng ta chỉ cười lạnh trong lòng, chăm chú nhìn vào cổ Chu Đệ, thầm tính toán…
Muốn bẻ gãy cổ hắn, ta cần dùng bao nhiêu lực?
Trời vừa sập tối, trong tân phòng, hồng chúc lay động theo gió.
Chu Đình An mang theo một thân hơi rượu, đẩy cửa bước vào.
Hắn đuổi hết nha hoàn, ma ma ra ngoài, sau đó dùng thanh đại đao dài hai thước của mình, vén khăn voan đỏ trên đầu ta.
“Tối nay, ngươi rất không tệ.”