Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại HỒNG NHAN CỦA NHIẾP CHÍNH VƯƠNG MUỐN ĐOẠT VỊ Chương 2 HỒNG NHAN CỦA NHIẾP CHÍNH VƯƠNG MUỐN ĐOẠT VỊ

Chương 2 HỒNG NHAN CỦA NHIẾP CHÍNH VƯƠNG MUỐN ĐOẠT VỊ

7:31 sáng – 14/02/2025

Ta cau mày, tiện tay lau sạch lớp son dính trên môi, bất ngờ túm lấy vạt áo của Chu Đình An, kéo mạnh một cái.

Hắn không kịp đề phòng, lảo đảo ngã xuống bên cạnh ta, đầu dựa thẳng vào vai ta.

“Vương gia, đây là bản đồ bố phòng binh mã ở Lũng Nam. Người có đủ nhân lực để diệt gọn cả ổ không?”

Ánh nến lay động theo gió, bóng tối trên tấm bản đồ trải rộng trên bàn cũng thoáng chập chờn.

Chu Đình An tựa trên vai ta, nhìn chằm chằm bản đồ, hồi lâu không nói một lời.

Phải mất một lúc lâu, hắn mới lên tiếng:

“Ngươi nghiêm túc?”

Ta cảm thấy chiếc phượng quan trên đầu quá nặng, tiện tay rút vài cây trâm, tháo xuống rồi đặt lên bàn.

Lúc xoay người lại, ta bình tĩnh nhìn thẳng vào hắn:

“Vương gia đã ở Tây Lương tám năm, nếu không có tổ phụ ta giúp đỡ, e rằng đã sớm bỏ mạng nơi đó. Người và ta đều rõ ràng, Tây Hải đối với vương gia vô tình bạc bẽo, chẳng lẽ vương gia chưa từng nghĩ đến việc rửa nhục, lật lại ván cờ?”

“Nay tiểu hoàng đế dần vững thế, Thái hậu thân thể khỏe mạnh, lại có Lũng Nam hầu làm hậu thuẫn. Vương gia đội trên đầu danh phận ‘giết cha đoạt vị’, chỉ có thể nhẫn nhịn mà giữ vị trí Nhiếp Chính. Nhưng cục diện này, khi hoàng đế còn nhỏ thì còn miễn cưỡng chấp nhận được. Đợi đến khi hắn đến tuổi trưởng thành, trong triều còn chỗ đứng cho vương gia sao?”

“Bách quan trong triều ngoài mặt không nói, nhưng sau lưng có ai không thầm chửi rủa vương gia là kẻ giết cha bạo nghịch?”

“Một khi tiểu hoàng đế nắm đại quyền, người đầu tiên hắn muốn trừ khử, chính là vị hoàng huynh đã đỡ đần hắn hơn mười năm qua.”

Ta ngẩng đầu, nâng cằm Chu Đình An, khóe môi hơi cong lên, nụ cười mang theo chút tà khí:

“Vương gia, ngài cam tâm sao?”

Đôi mắt Chu Đình An sâu không thấy đáy, mặc ta nâng cằm hắn, giọng nói khàn khàn mang theo dư vị sau men rượu:

“Giang Thanh Nhi, lá gan của ngươi còn lớn hơn cả trưởng tỷ của ngươi.”

Ta nhún vai, cười nhẹ, bình tĩnh nói tiếp:

“Vương gia có hối hận không? Nếu cưới Giang Dư Hòa, ngày ngày ngài có thể phóng túng tiệc tùng, sống trong giai nhân vũ khúc, hưởng thụ mỹ cảnh nhân gian. Nhưng cưới ta, chỉ sợ từ nay về sau, vương gia sẽ phải ngày đêm sống trong lo lắng đề phòng.”

Chu Đình An khẽ nhếch môi, bật ra một tiếng cười thấp.

Ngón tay thô ráp của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve gò má ta, từng chút từng chút lật qua lật lại.

Sau đó, hắn khẽ híp mắt, giọng trầm thấp:

“Thế mới thú vị, không phải sao?”

7

Sáng hôm sau, ta chống eo, đấm mạnh lên giường mấy cái.

Tối qua vốn nghĩ rằng, sau này dù gì cũng là đồng minh, cứ coi như cho hắn chút ngọt ngào trước.

Nhưng không ngờ, tên đàn ông già đời này lần đầu khai trai, lại dày vò suốt cả đêm!

Nếu không phải từ nhỏ ta luyện võ, thân thể cường kiện, chỉ sợ với lượng thể lực không cạn nổi của hắn, ta đã sớm theo mẫu thân đi chầu trời rồi!

Nghĩ đến đại nghiệp tạo phản, ta vỗ mạnh hai má, rồi nhanh chóng mặc xiêm y, hạ thấp trọng tâm, hạ một bộ mã bộ thật vững vàng, ra sức hoạt động thắt lưng.

Hớ! Lại là một ngày tràn đầy nghị lực!

Vương phủ rộng lớn, mà sân trước cửa phủ lại càng bao la.

Hôm trước, khi cùng Chu Đình An đánh nhau, ta đã phát hiện có rất nhiều binh khí đặt trong sân này.

Hôm nay quan sát kỹ hơn, mới biết hóa ra đây chính là võ trường của vương phủ.

Lúc ta đến, đám phủ binh đang xếp hàng chỉnh tề, theo sát Tiểu Thất – thị vệ thân cận của Chu Đình An để tập luyện.

Ta khoanh tay đứng xem một lúc, càng nhìn càng thấy không vừa mắt.

“Các ngươi đang làm trò gì vậy? Luyện võ mà như múa kiếm múa thương cho vui à?”

Tiểu Thất vừa thấy ta, lập tức như chó vẫy đuôi, nhanh chóng chạy tới nịnh nọt:

“Ôi, Nhị tiểu thư dậy rồi… Ấy, nhìn cái miệng ngu xuẩn này! Phải gọi là Vương phi mới đúng!”

Hắn cười hì hì, hỏi tiếp:

“Đêm qua nghỉ ngơi có ngon giấc không? Có quen giường không? Nếu có gì không hài lòng, Vương phi cứ nói, thuộc hạ nhất định thu xếp thỏa đáng cho người!”

Ta chẳng buồn đáp, thuận tay rút roi da bên hông, chẳng nói chẳng rằng liền quất thẳng về phía đám phủ binh.

Đám người này đông thì đông thật, đánh hội đồng thì còn chấp nhận được, nhưng nếu đơn đấu, thì thực lực chỉ có thể dùng hai chữ: VÔ DỤNG!

Đến một kẻ dám đỡ roi của ta cũng không có!

“Hôm nay nếu các ngươi không dốc hết sức lực, thì đừng trách lão nương không khách khí!”

“A!”

“A!”

“A!!!”

Nửa canh giờ sau, nhìn một đám phủ binh ôm đầu ôm tay, mặt mày méo mó, ta cực kỳ không hài lòng.

Không trách Chu Đình An không tạo phản được, dưới trướng hắn toàn một đám vô dụng thế này, hắn làm sao có thể leo lên ngai vàng?

“Từ ngày mai, trước bình minh, tất cả đều phải có mặt ở đây luyện võ!”

“Ba ngày ta sẽ kiểm tra một lần!”

“Ai liên tiếp hai lần không tiến bộ, cút khỏi vương phủ ngay!”

Càng nghĩ càng tức, tay vung roi mạnh một cái, quất thẳng vào cây đại thụ giữa sân, thân cây to bằng bắp tay gãy rắc một tiếng, đổ xuống.

Ta chẳng buồn liếc nhìn, xoay người thẳng tiến ra ngoài phủ.

Tiểu Thất đứng đó, há hốc mồm, đôi chân run bần bật.

8

Sau đó, trong kinh thành lan truyền lời đồn:

“Tân hôn chi dạ, Nhiếp Chính Vương tựa hồ hữu tâm vô lực. Nhị tiểu thư Giang gia cầu không được, đành phải lấy thị vệ trong vương phủ trút giận…”

Mấy tên dân đen ăn no rửng mỡ này!

Ta đến kỹ viện, vừa bước vào liền thấy Giang Dư Hòa uống rượu suốt một đêm, bây giờ mềm nhũn gục trong lòng một mỹ nhân ngực đầy đặn, khóc đến thảm thiết, trông hệt như một thê tử bị ruồng bỏ.

“Phu quân ơi… sao chàng lại đi sớm thế này…”

“Thiếp còn chưa kịp xuất giá… chàng sao có thể bỏ mặc thiếp mà chết như vậy…”

Mỹ nhân ôm nàng ta có vẻ là người mới, nghe lời Giang Dư Hòa mà tin sái cổ, vỗ lưng an ủi, gương mặt đầy xúc động:

“Giang cô nương, đừng khóc nữa… người ta nghe mà tim cũng tan nát mất thôi!”

“Trời ơi, sao trên đời lại có người đáng thương như cô nương chứ! Thanh mai trúc mã mười mấy năm, cô nương vì vị hôn phu mà thủ tiết chờ đợi ở kinh thành, vậy mà cuối cùng hắn lại bỏ mạng nơi sa trường, đi không trở lại… Thật là một đôi uyên ương bạc mệnh!”

Giang Dư Hòa vừa khóc vừa dùng sức nhào nặn bộ ngực đầy đặn của mỹ nhân, khóc càng to hơn, tiếng gào thảm thiết vang khắp kỹ viện.

“Phu quân ơi~~”

“Đủ rồi.”

Ta nắm tóc Giang Dư Hòa giật nhẹ, nhưng nàng ta không thèm quay đầu, tiếp tục sờ nắn bộ ngực đầy đặn của mỹ nhân kia.

Ta càng nhìn càng ngứa mắt, trực tiếp vung chân đá nàng ta một cái.

Mỹ nhân kia lập tức bất bình, mạnh mẽ đứng bật dậy, gương mặt đầy chính nghĩa:

“Ngươi là ai? Ngươi không có chút lòng trắc ẩn nào sao? Không thấy người ta vừa mới mất vị hôn phu, đang đau lòng muốn chết sao?”

Vừa nói, mỹ nhân vừa đưa tay lau nước mắt, sau đó cẩn thận vỗ vỗ lưng Giang Dư Hòa, nhỏ giọng dỗ dành:

“Không sao đâu, ngươi cứ tiếp tục khóc đi.”

Ta hừ lạnh, tiện tay xách một cái ghế, thô lỗ ngồi xuống, vắt chân:

“Trùng hợp ghê, ta chính là phu nhân mới cưới của vị ‘hôn phu vừa chết’ của nàng ta đây.”

Mỹ nhân ngơ ngác, cứng đờ người, ngẩn ra nửa ngày cũng chưa phản ứng được.

Ngược lại, Giang Dư Hòa thông minh hơn, nàng ta lau nước mắt, phất tay với mỹ nhân:

“Không cần bồi ta nữa, ngươi đi nghỉ ngơi đi, tối nay ta lại gọi ngươi.”

Mỹ nhân cứ thế mơ mơ màng màng rời đi, có vẻ đầu óc vẫn chưa tiêu hóa nổi chuyện gì đang xảy ra.

“Hôm qua thế nào?”

Giang Dư Hòa híp mắt, nhích sát lại gần, ánh mắt dán thẳng vào giữa hai chân ta, vẻ mặt mập mờ đầy hàm ý.

Ta nghiến răng nghiến lợi:

“Sống không bằng chết.”

Nghe vậy, Giang Dư Hòa liền lắc đầu thở dài:

“Nhiếp Chính Vương không ổn rồi, có sức mà không có kỹ thuật, ngươi mà thoải mái mới là lạ.”

Nói xong, nàng ta còn nghiêng đầu, nhìn ta bằng ánh mắt xấu xa, cười nham hiểm:

“Muội muội à, có muốn thoải mái không? Tỷ tỷ kinh nghiệm phong phú, có thể truyền dạy cho ngươi.”

a giơ tay che mặt Giang Dư Hòa, nghiêm nghị từ chối:

“Không cần. Sắc đẹp hại người, không học cũng chẳng sao.”

Giang Dư Hòa bĩu môi, không tranh cãi, chỉ rót một chén trà đưa cho ta:

“Muội muội, giọng muội khàn hết rồi, uống miếng trà cho thông họng đi.”

Ta uống một hơi, sau đó đặt chén xuống bàn, lạnh nhạt nói:

“Mười ngày nữa là sinh thần của tiểu hoàng đế. Lũng Nam hầu sẽ mang thế tử vào kinh mừng thọ. Ta định để Chu Đình An nhân lúc hắn vắng mặt, thừa cơ diệt sạch hang ổ của hắn!”

“Choang!”

Chén trà trên tay Giang Dư Hòa rơi thẳng xuống đất, vỡ tan.

Nàng ta kinh hãi, vội tóm lấy tay ta, mặt cắt không còn giọt máu:

“Đừng mà! Chúng ta đang sống yên ổn, muội tự dưng lại muốn tìm đường chết làm gì?”

Ta bình thản liếc nhìn nàng ta, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay:

“Đừng sợ, sẽ không có chuyện gì đâu. Nếu có chuyện, cũng là Chu Đình An bị xử trảm, chẳng liên quan gì đến chúng ta.”

Nói thì nói vậy, nhưng vừa nhắc tới tên kia, ta liền nhớ đến chuyện tối qua…

Nửa đêm hôm qua, ta quăng cả nửa đời kiêu ngạo xuống đất, không còn cách nào khác, đành cầu xin hắn:

“Chu Đình An, ta thật sự không chịu nổi nữa!”

Hắn nói gì?

“Giang Thanh Nhi, mới thế này đã kêu ca gì? Ngươi từ từ tận hưởng đi.”

Đệt!

Rõ ràng là hắn cố ý!

Cả một đêm trời, ta bị hắn giày vò sống dở chết dở, toàn thân như bị tám con ngựa luân phiên chà đạp.

Đến tận bình minh, hắn còn mặt dày nghiêng người hỏi ta:

“Có kích thích không?”

Hừ, có kích thích hay không ư?

Những ngày hắn thực sự kích thích còn ở phía sau kia kìa!

Ta nhếch môi cười nhạt, ghé sát tai Giang Dư Hòa, lẩm bẩm một tràng dài.

“Làm thế có được không?”

Giang Dư Hòa xoa mạnh bộ ngực tròn trịa của mình, vành tai đỏ bừng, che miệng cười lén.

“Được chứ! Nam nhân ấy mà, ai cũng thích thể hiện cả!”

9

Nửa ngày sau, ta và Giang Dư Hòa nhân dịp chưa đánh đã tự cho mình thắng, bèn mở tiệc ăn mừng sớm.

Bao trọn kỹ viện, cùng một đám mỹ nhân vòng một đẫy đà, uống đến trời long đất lở.

Tới khi trời tối đen, trăng cũng chẳng thấy đâu, Chu Đình An xuất hiện.

Hắn dẫn theo một đám phủ vệ, mặt mũi bầm dập, sưng vù, đạp tung cánh cửa đã đóng chặt của kỹ viện, nhanh chóng vây chặt chúng ta.

Thanh đại đao dài hai thước của hắn, trực tiếp chỉ thẳng vào Giang Dư Hòa, lúc này đang cố gắng thuyết phục ta ôm mỹ nhân trong ngực.

Giang Dư Hòa mặt cắt không còn giọt máu, lắp bắp:

“Nhiếp… Nhiếp… Nhiếp…”

Mỹ nhân đã bầu bạn với nàng ta cả đêm qua, một đêm mà như đã gắn bó sinh tử có nhau.

Lúc này, khi các mỹ nhân khác đều co cụm trong góc tường, run rẩy ôm đầu, nàng ta lại dũng cảm xông lên.

Trừng mắt chắn trước mặt Giang Dư Hòa, cứng giọng chất vấn Chu Đình An:

“Ngươi, ngươi, ngươi… Ngươi là ai? Ngươi lấy quyền gì mà dám vung kiếm chĩa vào người khác?”

“Đừng tưởng rằng phu quân nàng ấy đã mất, ngươi liền có thể ỷ thế hiếp người! Ngay dưới chân thiên tử, chẳng lẽ còn không có vương pháp sao?!”

Gương mặt đen như đáy nồi của Chu Đình An, trong một thoáng, khi nghe thấy câu “phu quân nàng ấy đã mất”, hắn có chút hoang mang, sững lại một giây.

Nhưng ngay sau đó, hắn nhanh chóng khôi phục vẻ mặt vô cảm, nhẹ nhàng đẩy mũi kiếm lên, dí sát vào mỹ nhân kia.

Mỹ nhân và Giang Dư Hòa ôm chặt lấy nhau, cả hai đều run như cầy sấy.

Đặc biệt là Giang Dư Hòa, nào còn đâu dáng vẻ hoan lạc tiêu dao khi nãy, lúc này chỉ còn biết ôm chặt ngực, ra sức che chắn, sợ bị chém mất.

Thậm chí, để cẩn thận hơn, nàng ta chui hẳn vào lòng mỹ nhân, vùi đầu vào eo người ta, toàn thân run lên theo nhịp rất đều đặn.

Ta cũng có chút say, nhìn gương mặt u ám như trời sắp có bão của Chu Đình An, không nhịn được cười khúc khích, cầm lấy bầu rượu, loạng choạng nhào vào lòng hắn.

Chu Đình An chỉ dùng một tay, dễ dàng đỡ lấy ta, nhưng ánh mắt khi nhìn về phía Giang Dư Hòa lại sắc bén như lưỡi dao, ẩn chứa sát khí lạnh lẽo.

“Hắn là ai?”

Ta nấc một cái, ôm lấy cổ Chu Đình An, thong thả đáp:

“Hức~ Hắn chính là vị hôn phu đã chết của Giang Dư Hòa… Cũng chính là phu quân mà ta vừa mới thành thân hôm qua…”

Mỹ nhân tái mét, còn Giang Dư Hòa thì lập tức chui vào gầm giường, toàn bộ chiếc giường đều run lẩy bẩy theo nàng ta.

“Không có! Không có! Ta không có phu quân! Ta nói xằng bậy thôi! Đừng có chặt ngực ta…!!!”

Chu Đình An là người rất thù dai.

Nghe đến bốn chữ “hôn phu đã chết”, thanh đại đao trong tay hắn cũng run lên vì tức.

Hắn cười lạnh:

“Hừ, nếu Giang đại tiểu thư đối với vị hôn phu quá cố tình sâu nghĩa nặng như vậy, tối nay bản vương sẽ tác thành cho nàng! Gửi nàng xuống dưới đoàn tụ với hắn luôn!”

“Đừng mà!”

Giang Dư Hòa la hét điên cuồng, dập đầu lia lịa, nhìn chẳng khác nào một con chó con sợ bị ném vào nồi lẩu.

Ta đã xem đủ trò vui, liền vươn tay vòng qua cổ Chu Đình An, cả người rụt vào lòng hắn.

“Vương gia, ta say rồi, ta muốn ngủ…”

Dựa vào bản tính vô tình của hắn, ta cứ tưởng hắn ít nhất cũng sẽ chế giễu vài câu, sau đó thẳng tay đẩy ta xuống đất, nhân cơ hội mà sỉ nhục ta thêm chút nữa.

Nhưng không.

Hắn chỉ cụp mắt nhìn ta một cái, sau đó dịu dàng khẽ ừ, thu kiếm về, ôm ngang ta lên, hờ hững nói với Giang Dư Hòa:

“Mạng chó của ngươi, lần sau bản vương sẽ lấy!”

Nói xong, mang theo một đám người rầm rộ rời khỏi kỹ viện, quay về vương phủ.

10

“Thích lui tới kỹ viện?”

“Mấy nữ nhân đó có gì hay chứ? Phấn son nồng nặc, mùi hương gay mũi, bản vương ngửi mà chỉ muốn ói.”

Chu Đình An mạnh mẽ đặt ta xuống giường, vừa mắng nhiếc, vừa dùng khăn ướt lau mặt lau tay cho ta.

“Làm gì mà gắt thế? Rõ ràng là rất thơm mà…”

Ta lầm bầm phản bác, mơ màng giơ tay lên, nhưng lập tức bị hắn đè xuống.

“Đừng động! Người toàn mùi rượu, bản vương lau sạch cho ngươi.”

Sau kinh nghiệm tối hôm qua, lần này Chu Đình An cởi áo cho ta thuần thục trơn tru.

Chẳng mấy chốc, ta đã bị lột sạch không còn mảnh vải.

Ánh nến leo lét mờ ảo, ánh mắt Chu Đình An cũng chẳng chút né tránh, cứ thế rơi thẳng xuống người ta.

Hắn từng chút từng chút, dùng khăn lau sạch từng tấc da tấc thịt, động tác tỉ mỉ cẩn trọng, cứ như đang lau chùi một món trân bảo tuyệt thế.

Thật kỳ quái.

Người này, rõ ràng là tên điên ngạo mạn nhất, cũng là kẻ thiếu kiên nhẫn nhất, vậy mà lúc này lại cam tâm làm chuyện tỉ mẩn như vậy.

Ta híp mắt nhìn hắn, cất giọng khàn khàn:

“Chu Đình An…”

“Ừm.”

“Bố phòng của Lũng Nam, ngươi xem qua chưa? Ngươi thực sự… có thể diệt sạch nơi đó không?”

Chu Đình An vừa lau đến thắt lưng ta, giọng nói rõ ràng khàn đi mấy phần:

“Ừm.”

Ta phấn khởi:

“Thật sao?”

“Ừm.”