Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại HỒNG LÂU MỘNG Chương 1 HỒNG LÂU MỘNG

Chương 1 HỒNG LÂU MỘNG

7:26 chiều – 21/07/2024

Ta và muội muội đều là nha hoàn hạng ba trong phủ Quốc Công.

Đột nhiên một hôm muội ấy đưa cho ta một viên trân châu to bằng quả nhãn.

Ngày hôm sau, trên chiếc áo choàng bằng vàng của Tiểu Công gia lại thiếu mất một viên nam châu y hệt, cả phủ lục lọi khắp nơi.

Muội muội run rẩy nói:

“Tỷ tỷ ta có một viên, nhìn không giống như đồ vật mà một nha hoàn nên có…”

Ta bị đánh chết ngay tại chỗ.

Khi mở mắt, ta đã quay trở lại lúc đang ở sân nhỏ của người buôn bán nô lệ.

Chu ma ma của phủ Quốc Công đang mua lại các tiểu nha hoàn.

1

Người ta thường nói, người bán xe, tàu, quán trọ, nha hoàn, dù vô tội cũng nên bị giết.*

Trịnh đại nương đúng là kẻ tàn nhẫn như vậy.

Ta và muội muội đang ăn xin trên phố. Trịnh đại nương liền dùng một cây gậy đánh bọn ta ngất xỉu, biến bọn ta thành hàng hóa của bà ta.

“Đồ con điếm chết tiệt, dám trốn, bà đây sẽ đập vỡ từng cái xương trên chân các ngươi.”

Bà ta có một cái búa nhỏ đầu nhọn.

Ta đã từng thấy một cô nương bị cái đó đập vỡ đỉnh đầu, máu đỏ chảy đầy đất, nhưng Trịnh đại nương cũng chỉ lẩm bẩm chê bẩn quần áo, không thể gặp khách.

Cả sân đầy những cô nương khác nhau, ai cũng sợ đến mức chân mềm nhũn, ta cố gắng đứng vững.

“Đại nương, ta giặt quần áo cho bà, trời nắng, chiều sẽ khô, không làm lỡ việc bà ra ngoài.”

Bà ta liếc mắt nhìn ta.

“Hai đứa nha đầu không nghe lời, ta định bán chúng mày vào hầm mỏ đen, làm con điếm hạng thấp, cho chúng mày nhớ đời. Nhưng mày biết điều, nên để lại làm việc đã.”

Cứ như vậy, ta và muội muội sống sót trong tay Trịnh đại nương. Còn hầm mỏ đen kia, ngàn người cưỡi vạn người sờ. Một nữ tử như hoa, không quá một tháng sẽ mất mạng.

Ta không thể đi.

Muội muội ta cũng không thể đi.

Muội ấy run rẩy nắm tay áo ta, ta đã thề sẽ bảo vệ muội ấy.

 

(*): Có một câu tục ngữ nổi tiếng thời xưa, gọi là: “Xe thuyền quán trọ, không tội cũng đáng giết”. Trong đó, “xe” là chỉ những người làm nghề cho thuê xe ngựa, “thuyền” là chỉ những người làm nghề vận chuyển hàng hóa và hành khách bằng thuyền, “quán” là chỉ những người mở quán trọ, “chân” là chỉ những người làm nghề khuân vác, còn “môi giới” là chỉ các loại trung gian giao dịch, tiêu biểu nhất là những người làm nghề môi giới giúp các gia đình giàu có chọn mua thiếp, tỳ nữ, v.v.

Ngoài “môi giới” cuối cùng, theo tiêu chuẩn hiện nay, cũng là vô cùng tàn nhẫn, các nghề còn lại “xe thuyền quán trọ chân” trông có vẻ là những ngành dịch vụ chính đáng, dựa vào sức lực và vốn liếng để kiếm sống

 

2

Vì vậy, khi Trịnh đại nương chọn mua kỹ nữ cho thanh lâu, còn Chu ma ma chọn mua tiểu nha hoàn cho phủ quốc công, ta đã dùng hết mọi thủ đoạn của mình.

Đối diện với ánh mắt sắc như dao của Trịnh đại nương, ta cố gắng nịnh nọt Chu ma ma để bà chọn ta, rồi tiện thể mua luôn muội muội.

“Đừng nhìn nàng ấy nhút nhát sợ sệt mà chê cười, ma ma nói gì nàng ấy cũng làm, rất thật thà đấy!”

Cuối cùng, ta và muội muội đều trở thành nha hoàn hạng ba của phủ Quốc Công. Ta phụ trách đun nước trong bếp, muội ấy phụ trách quét dọn trong sân.

Những công việc này không nặng cũng không nhẹ, so với những ngày lang thang đầu đường xó chợ, có ăn có mặc, có nơi nương tựa, ta đã rất hài lòng. 

Nhưng muội muội lại thường xuyên oán giận.

Muội ấy nhũ danh là Yến Phượng.

Một sư thầy trong làng từng nói muội ấy có số phận tốt, sau này nhất định sẽ làm chủ một gia đình giàu có nên muội ấy không muốn làm mấy việc vặt này.

“Mỗi ngày quét dọn đầu bù tóc rối, có gì đáng mong chờ chứ?”

Sau đó, trong phủ mở một đợt tuyển chọn đại nha hoàn, chọn nha hoàn hạng hai từ nha hoàn hạng ba để vào nội viện hầu hạ chủ nhân. Ma ma quản sự chọn ta, muội muội giận đến đỏ mắt.

“Sao bà già đó không chọn muội? 

Tỷ tỷ tốt, nhường cho muội đi!”

Chuyện trên đã định, ta muốn nhường cũng không nhường được. Nhưng ta hứa với Yến Phượng, sau này có cơ hội nhất định sẽ đưa muội ấy vào, giống như khi ở sân nhỏ của Trịnh đại nương lúc trước.

“Yến Nhi, tỷ tỷ sẽ không bao giờ bỏ rơi muội!”

Vài ngày sau.

Phủ Quốc Công có hỉ sự, ban thưởng cho hạ nhân không ít vàng bạc châu báu. 

Yến Phượng không biết ở đâu lấy ra một viên trân châu lớn, hớn hở giao cho ta.

“Suỵt~ Tỷ tỷ, đây là Tiểu Công gia thưởng riêng cho muội, tỷ giữ giúp muội nhé.”

Viên châu lớn bằng quả nhãn, màu sắc đẹp và sáng. Không giống như vật bình thường có thể tùy ý thưởng.

Nhưng muội muội nói, là Tiểu Công gia thương muội ấy nha hoàn nhỏ nhất, ra tay hào phóng, không để ý đến cái này đâu.

Nhìn dáng vẻ ngây thơ ấy, ta cười nhận lấy.

“Để làm của hồi môn cho muội vậy.”

3

Ngày hôm sau, trên chiếc áo choàng bằng vàng của Tiểu Công gia lại thiếu mất một viên nam châu.

Ngài ấy đang định mặc chiếc áo choàng này để vào cung yết kiến Hoàng thượng. Cả phủ lo lắng vô cùng, lục lọi khắp nơi nhưng không tìm thấy.

Yến Phượng bên cạnh đột nhiên nhút nhát sợ sệt nói:

“Tỷ tỷ của nô tỳ cũng có một viên, tối qua còn đem khoe với nô tỳ. Nhìn không giống như đồ vật mà một nha hoàn nên có…”

Quả nhiên, mọi người tìm thấy viên nam châu trong hộp của ta — chính là viên mà muội muội đã đưa cho ta.

Ta sửng sốt chưa kịp biện minh. Các ma ma đã dùng khăn bịt miệng ta lại.

“Đồ nha hoàn gian xảo, phải đánh chết ngươi mới yên thân được!”

Trước khi ta chết, Yến Phượng khóc lóc ngã quỵ xuống đất.

“Phu nhân, tỷ tỷ làm ra chuyện xấu xa như vậy, nô tỳ là người biết lễ nghĩa, sẽ không xin tha cho tỷ ấy. Chỉ là, dù sao tỷ ấy cũng là biểu tỷ của nô tỳ, cầu xin phu nhân ban cho một chỗ an táng đàng hoàng, để tỷ ấy ra đi thanh thản.”

Phu nhân cảm thấy muội muội trung hậu, liền đề bạt muội ấy làm nha hoàn hạng hai, vào viện của Tiểu Công gia hầu hạ.

Mưu kế của muội ấy, đã phải trả giá bằng chính mạng sống của ta, đến cuối cùng cũng thành công rồi.

4

Khi tỉnh lại sau khi trọng sinh.

Tiếng gà gáy vang lên cùng với giọng the thé của Trịnh Đại Nương.

“Các nha đầu, dậy rửa mặt chải đầu trang điểm nhanh lên. Hôm nay có hỉ sự, các ngươi phải làm thật vẻ vang cho ta!”

Không kịp suy nghĩ nhiều, ta đã đứng dậy, lấy một chậu nước rửa mặt, mang vào phòng Trịnh đại nương, rồi mang bô nước tiểu và một khay rác ra ngoài. Đống rác toàn là vỏ lựu. Giống như kiếp trước, ta lặng lẽ thu lại.

5

Sau khi trang điểm xong, người mua cũng đã đến. Quả nhiên, vẫn là tú bà mua kỹ nữ, bà cô đến từ Dương Châu và Chu ma ma của phủ Quốc Công.

Hai nhà đầu tiên đưa nhiều tiền hơn, vì là muốn mua kỹ nữ, mỗi cô gái mười lượng bạc, Trịnh đại nương để họ chọn trước.

Phủ Quốc Công chỉ mua nha hoàn làm việc nặng, giá thấp nhất, một lượng bạc mua được hai cô nương.

Ta dùng nước ép từ vỏ lựu bôi lên mặt, trông vàng ệch, tú bà mua kỹ nữ và bà cô ở Dương Châu vừa nhìn đã không còn hứng thú.

Yến Phượng muội muội nhan sắc cũng bình thường, nên họ cũng không hứng thú. Chu Mama chỉ đứng nhìn, không nói gì.

Mặt trời dần ngả về tây. 

Thấy cô nương trong sân đã vơi đi hơn một nửa, tahít sâu một hơi, mỉm cười bước ra.

“Chu ma ma, ta tên Hoàng Oanh Nhi, từ nhỏ đã học chữ với tú tài, biết đọc biết viết, cũng thông thạo một số loại thảo dược, một lượng bạc mua cháu không lỗ đâu ạ.”

Trịnh đại nương lập tức nghiến răng nhìn ta.

Trước đây ở trước mặt bà ấy, ta vẫn luôn là bộ dạng câm lặng, chỉ làm việc không nói, khác hẳn hôm nay. 

Ta đã lừa bà ta.

Chu ma ma nghe vậy liền có hứng thú, một nữ nha hoàn biết đọc biết viết quả là hiếm, liền hỏi ta một số chữ.

“Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang…”

Ta đã từng đọc một đoạn “Thiên tự văn”, nên khi nghe xong đã dùng cành cây viết đoạn đó lên nền đất.

Chu ma ma cười cười.

“Đúng là một nha hoàn thông minh, tuy nhan sắc không nổi trội, nhưng phủ Quốc Công dùng cũng yên tâm.”

Bà mua ta, Yến Phượng thấy vậy liền sốt ruột. Muội ấy dùng sức nắm chặt tay áo ta, cầu xin.

“Tỷ tỷ, tổ phụ tổ mẫu trước khi chết đã dặn tỷ chăm sóc muội…”

Ta liếc nhìn muội ấy một cái.

Người nhỏ nhắn, cằm nhọn, trông đã có chút lanh lợi, chỉ là có đôi mắt quá linh hoạt, không có vẻ nhẹ nhàng lắm.

Ta kìm lòng không để lộ sự chán ghét thể hiện ra, quay lại nói đỡ với Chu ma ma.

“Muội muội nô tỳ còn nhỏ, tổ phụ tổ mẫu đã gửi gắm muội ấy với cháu, ngài cho muội ấy làm việc gì cũng được, nô tỳ đều mang ơn đội nghĩa.”

Lần này ta không khen Yến Phượng nữa, là vì muốn giữ danh tiếng tốt cho mình.

Những nha hoàn không được hai nhà trước mua, đều mua một tặng một. Dù sao cũng không lỗ, Chu ma ma liền gật đầu.

“Con thật là một cô nương hiếu thuận.”

Yến Phượng vui mừng khôn xiết. Muội ấy đẩy ta ra, lập tức tiến lên dập đầu cảm ơn Chu ma ma. Ta lặng lẽ lùi lại.

Yến Phượng, tỷ tỷ nhất định sẽ giữ lời hứa, không để muội phải xa tỷ tỷ.

Bởi vì nếu không có mạng của muội, thì làm sao thể hiện được tỷ có tình có nghĩa đây?

Tỷ tỷ thực sự đã rất yêu muội ở kiếp trước đấy!