Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hôn phu áo đỏ- Full Chương 2: Hôn phu áo đỏ

Chương 2: Hôn phu áo đỏ

11:23 sáng – 23/05/2024

5

Sáng sớm hôm sau, phụ hoàng triệu kiến ta và Ngụy Cảnh Tụng ở điện Thái Hòa.

Trần Trân Ninh cũng quỳ xuống trước mặt phụ hoàng.

“Trẫm đã trách lầm Trân Ninh, nghe nói là Bảo Gia đối với vị Ngụy công tử này nhất kiến chung tình?” (vừa gặp đã yêu)

Sở phi ở bên cạnh cười nhẹ: “Bảo Gia tâm tính trẻ con, giấu không được chuyện, Trân Ninh lại càng ngốc, chỉ biết nhận thay hoàng tỷ. Hiện giờ chân tướng rõ ràng, chi bằng bệ hạ hãy tứ hôn cho đôi tình nhân này.”

Phụ hoàng lại nhíu mày nhìn ta, chờ câu trả lời của ta.

Sở phi lại khẩn trương bảo nội thị mang rượu ngon tới, ban cho ta và Ngụy Cảnh Tụng: “Thứ Bảo Gia muốn, phụ hoàng ngươi không có gì không đáp ứng.”

Nịnh nọt là thủ đoạn Sở phi thường dùng.

Ta biết, Ngụy Cảnh Tụng lúc này tuy là công tử của Thượng thư phủ, nhưng cũng không có quyền hành gì, đối với Trần Bảo Gia ta, cũng không tính là một mối nhân duyên tốt.

Nhưng ta cũng biết, nếu ta thật sự muốn hắn, phụ hoàng cũng sẽ hứa cho ta.

Người bao dung ta như thế, là bởi vì ta giống mẫu thân đã mất của mình, người đã từng là hoàng hậu Đại Yến.

Phụ hoàng cùng mẫu hậu chung sống cùng nhau mười ba năm.

Kiếp trước ta vì sự sủng ái này mà làm những chuyện hồ đồ, cuối cùng không còn giữ lại được sự dung túng nào của phụ hoàng đối với mình.

Lúc đó trong lao ngục, phụ hoàng quay lưng về phía ta, thậm chí còn không liếc ta một cái.

“Trần Bảo Gia, trẫm đối với ngươi, thất vọng vô cùng.”

Lần đó trong ngục, là lần cuối cùng ta và phụ hoàng gặp nhau.

Sau khi người từ trong lao rời đi liền lâm bệnh nặng, mọi việc trong triều đều giao cho Trần Trân Ninh xử lý.

Gia tộc Sở thị cũng mượn chuyện này khống chế triều cục, mệnh lệnh của phụ hoàng đã sớm không thể ra khỏi điện Thái Hòa.

Không biết khi lâm chung phụ hoàng có căm hận ta lâu dài hay không.

“Trân Ninh, muội thấy việc này thế nào?” Ta bỗng nhiên nhìn về phía Trần Trân Ninh đang quỳ bên cạnh.

Cho dù là kế hoạch của Sở phi, có lẽ nàng cũng sẽ không nguyện ý chắp tay nhường người trong lòng cho ta.

Trần Trân Ninh đ è xuống đau đớn trong đáy mắt, cố gắng cười nói: “Trân Ninh sao dám tranh giành với hoàng tỷ?”

Ngụy Cảnh Tụng trước sau vẫn bình tĩnh tự kiềm chế, đứng ở trong điện.

Nội thị đem rượu Sở phi ban cho hắn, lại trình lên cho ta, bị ta đưa tay phất ra.

Ta chậm rãi quỳ xuống trước phụ hoàng, sắc mặt bình tĩnh: “Hoàng muội Trân Ninh cao nhã, thanh khiết, đúng là ông trời tác hợp với Ngụy đại nhân, trong lòng nhi thần đã sớm có người trong lòng, nên không cướp người yêu của người khác.”

Ta không biết Trần Trân Ninh quen biết Ngụy Cảnh Tụng từ khi nào, nhưng nếu kiếp trước lúc ta và Ngụy Cảnh Tụng mới thành hôn, hắn đã bảo vệ Trần Trân Ninh mọi lúc, nói như vậy bọn họ chắc chắn đã gặp nhau sớm hơn.

“Con vừa ý là ai?” Phụ hoàng hăng hái.

“Trưởng tử Thẩm vương gia, Thẩm Vân Gián.”

Ta vừa dứt lời, Ngụy Cảnh Tụng ở một bên, lỡ tay làm đổ chén rượu, thất thanh nói: “Nàng nói cái gì?”

“Hồ đồ, ngươi và Thẩm Vân Gián sao có thể ở cùng một chỗ?” Giọng Sở phi sắc bén vang lên ở điện Thái Hòa.

Ngụy Cảnh Tụng che ánh mắt khó coi.

Ta như có điều suy nghĩ liếc Sở phi một cái.

Nàng ta ý thức được đã lỡ lời, cười mỉa nói: “Không phải là Bảo Gia ghét nhất những kẻ võ phu thô bỉ chỉ biết múa đao lộng thương sao?”

Ta không để ý đến lời nói của nàng.

Phụ hoàng nói muốn suy nghĩ mấy ngày nữa mới cho ta một câu trả lời.

Trò khôi hài của điện Thái Hòa kết thúc qua loa.

6

Ta lấy Thẩm Vân Gián ra chặn miệng Sở phi, cũng không phải là chưa từng cân nhắc.

Năm đó chư hầu hỗn loạn, phụ hoàng đã cứu được Thẩm vương gia và được ban một ân huệ.

Thẩm vương gia chí khắp, muốn phụ hoàng ta cùng hắn cùng thu phục thiên hạ.

Phụ hoàng ta lá gan nhỏ, nói rõ là chỉ xuất tiền, không xuất mệnh.

Về sau giang sơn nhất thống, Thẩm vương gia lại không muốn kế thừa ngôi vị hoàng đế, ngài nói, vong thê ngài táng thân ở đây, ngài nguyện đóng ở biên quan, để an táng vong hồn.

Kể ra thì ta và Thẩm Vân Gián cũng được cho là thanh mai trúc mã.

Năm ấy chia tay ở biên quan, Thẩm Vân Gián cũng chỉ là một thiếu niên.

Cát vàng đầy trời, hắn ở trên ngựa hướng về phía ta vẫy tay: “Trần Bảo Gia, sau này nếu ngươi không có người cưới, tiểu gia ta sẽ hạ thấp địa vị mà cưới ngươi.”

Lúc đó ta đã trả lời hắn như thế nào?

“Trần Bảo Gia ta tuyệt đối sẽ không gả cho một võ phu thô bỉ.”

Kiếp trước, ta cho rằng nhiều năm trôi qua, Thẩm Vân Gián giấu giếm chút tâm tư kia đối với ta chắc cũng đã không còn sót lại chút gì.

Nhưng khi ta bị nhốt vào tù, lúc người người hô đánh, Thẩm Vân Gián ở biên quan đã nổi dậy.

Chỉ trong bảy ngày đã liên tục hạ mấy thành.

Hắn đưa thư nói rõ có thể hàng, nhưng chỉ cần một người, Hoa An trưởng công chúa Trần Bảo Gia.

Đáng tiếc, Trần Trân Ninh so với bất cứ ai đều lo sợ cái mạng của ta được giữ lại. Ta đã bị tuyên án tử hình trước công chúng.

Ta cùng Thẩm Vân Gián, chung quy là đã sai lầm.

7

Phụ hoàng vẫn theo ý ta đồng ý tác hợp cho ta và Thẩm Vân Gián.

Mấy ngày sau, Thẩm Tiểu Hầu gia tiếp chiếu vào kinh.

Một lần nữa gặp nhau như cách cả một đời

Trong phòng khách phủ công chúa, Thẩm Vân Gián đưa lưng về phía ta, dáng người cao lớn.

Hắn vẫn thích y phục màu đỏ.

Năm đó Thẩm vương gia nam chinh bắc chiến, giữ hắn ở lại thành An Nhiêu, cuối năm, thân thích đông đảo, thân phận Thẩm Vân Gián cần phải giấu giếm.

Phụ hoàng nói với bên ngoài là trưởng tử của bằng hữu người.

Những người chơi cùng chúng ta nhưng vẫn không ngừng lên tiếng khiêu khích.

Mùa đông, tuyết lớn phủ kín cả An Nhiêu.

Bọn họ dùng tuyết cầu đập hắn, châm chọc Thẩm Vân Gián là “Tên khốn Trần gia”.

Tất nhiên Thẩm Vân Gián rất tức giận, nhưng hắn vẫn ghi nhớ lời dạy của phụ thân và kìm chế.

Ta ngồi ở đầu tường, cầm quả cầu tuyết ném về phía kẻ gây rối: “Tên ng..ốc, đang nói ngươi đấy.”

Sau đó, Thẩm Vân Gián lại hung hăng mắng ta một trận.

Hắn cao hơn ta một cái đầu, luôn tự cho mình là huynh trưởng của ta.

“Trần Bảo Gia, ngươi biết sai rồi sao?”

Ta nhìn chằm chằm vào con vịt chiên giòn bọc giấy dầu trong tay hắn, gật đầu như giã tỏi.

Thẩm Vân Gián bị ta nhìn không thoải mái, liền nói: “Mau ăn, buổi chiều theo ta đến trường luyện kiếm.”

Khi ta sa vào chuyện cũ, chẳng biết từ lúc nào, Thẩm Vân Gián đã xuất hiện trước mặt ta.

Hắn vươn tay, quơ quơ trước mặt ta, trêu chọc nói: “Trưởng thành rồi, Trần Bảo Gia.”

Thấy ta không nói gì, Thẩm Vân Gián tỏ vẻ nghiêm túc: “Đang suy nghĩ gì đấy?”

Ta ngước mắt nhìn hắn: “Phụ hoàng muốn ban hôn cho ngươi.”

Thẩm Vân Gián ngẩn ra, ra vẻ không sao cả cười nói: “Biết rồi, Trần Bảo Gia nàng nhất định sẽ không chịu gả cho võ phu thô bỉ như ta, nàng đã không muốn, ta có thể nói rõ với bệ hạ.”

Thấy hắn muốn đi, ta thấp giọng gọi hắn: “Thẩm Vân Gián.”

Bước chân hắn khựng lại.

“Ta cũng không phải không muốn.”

Thẩm Vân Gián quay đầu lại, ánh mắt sáng quắc bức người: “Trần Bảo Gia, nàng bị cái gì k1ch thích?”

Ánh mắt của ta dừng ở trên đôi môi đỏ sẫm của hắn: “Môi Thẩm khanh rất đẹp, không biết hôn sẽ có cảm giác gì.”

Thẩm Vân Gián đơ người một chút, hô hấp có chút hỗn loạn.

Hắn từng bước tới gần ta, đến đứng ở trước mặt ta, mới khàn giọng nói: “Nàng nghiêm túc sao?”

8

Thúy Trúc than thở, nói: “Mấy ngày nay đồ ăn cũng không cay, sao miệng công chúa sưng đến như vậy?”

Nàng lục lọi giúp ta tìm thuốc tiêu sưng.

Hôn sự của ta và Thẩm Vân Gián định vào một tháng sau.

Hắn nói: “Trần Bảo Gia, đây là chính nàng nói, đã nói rồi thì không được nuốt lời, đời này, nàng tuyệt đối không có khả năng gả cho người khác.”

Thẩm Vân Gián quay về biên quan, nói muốn chuẩn bị cho ta một kinh hỉ.

Phụ hoàng than thở, Thẩm gia xuất tình.

Bình tĩnh mà xem xét, ta có chút thẹn với Thẩm Vân Gián.

Ta chỉ không ghét nam nhân này.

Thẩm vương gia trấn thủ biên quan, Thẩm Vân Gián lại là hài tử độc nhất của Thẩm vương gia, ngày sau tất nhiên sẽ kế tục quân Thẩm gia. Có hôn sự này, sau nàyta sẽ có cơ hội chiến thắng lớn hơn khi cạnh tranh với Sở thị đằng sau Sở phi.

Để giải quyết chuyện trước đó, phụ hoàng đã thưởng cho Ngụy Cảnh Tụng một chức quan ngũ phẩm.

Điều này thật ngoài dự liệu của ta, ta cho rằng Sở phi sẽ mượn chuyện này thành toàn cho Trần Trân Ninh và Ngụy Cảnh Tụng.

9

Sau cung yến Nguyên tiêu, trên đường hồi phủ, ta nhìn thấy Ngự Sử đại phu Thôi Tướng Nghi cùng Ngụy Cảnh Tụng ở trà lâu uống rượu.

Gần một góc cửa sổ, hai người nâng ly cạn chén.

Ta bỗng nhiên nghĩ đến kiếp trước, Thôi tướng nghi ở trên triều, khép tội tử hình cho ta.

Thì ra mưu đồ của Ngụy Cảnh Tụng và hắn đã bắt đầu vào lúc này.

Ta lệnh cho xa phu rời đi, người hầu của Ngụy Cảnh Tụng lại chạy tới, ngăn cản xe ngựa của ta, nói công tử nhà hắn có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với ta.

Trong phòng trà lầu hai, Thôi Tướng Nghi đã không còn ở đó nữa.

Ta nhìn thấy cửa sổ đã đóng chặt, nhíu mày hỏi: “Thôi đại nhân đâu?”

Ngụy Cảnh Tụng lại cười nhạt nói: “Làm gì có Thôi đại nhân, công chúa nhìn nhầm rồi.”

Sau khi rửa xong một vòng trà, hắn đem trà mới pha đưa cho ta.

Ta không động đến chén trà kia, chỉ bình tĩnh nhìn hắn: “Ngụy công tử có chuyện gì mà cần tìm bổn cung thương lượng?”

“Bảo Gia công chúa, hình như thông minh hơn rất nhiều.” Giọng Ngụy Cảnh Tụng đột nhiên có chút lạnh: “Nhưng nàng không nên một mình tới gặp ta.”

Ta liếc nhìn một lúc, chạm vào nén nhang mới thắp trên chiếc bàn nhỏ, chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Trong tích tắc, toàn bộ thân thể lại tê liệt đến không thể nhúc nhích.

Ta mở miệng nói được mấy chữ: “Ngụy Cảnh Tụng, đây là Thượng Kinh, ngươi muốn làm gì?”

Hắn từng bước một đến gần ta, ngón trỏ đẩy vạt áo ta ra, cười nhẹ ra tiếng: “Bảo Gia công chúa, nàng nói xem, ta lưu lại một ấn ký trên người nàng, đêm đại hôn, vị hôn phu tốt kia của nàng thấy được, sẽ nghĩ như thế nào?”

Ngụy Cảnh Tụng gỡ một cây trâm sắc nhọn trên đầu mình xuống, đầu trâm chạm vào đầu vai khiến ta rùng mình.

Ta để thị vệ ở bên ngoài trà lâu, vốn dĩ muốn để lại chút thể diện cho lão thần Thôi Tướng Nghi, nhưng không nghĩ ra, chuyện này khiến bản thân rơi vào nguy hiểm.

Lúc này, Thúy Trúc mở cửa nói: “Công chúa?”

Thấy cảnh này Thúy Trúc cứng đờ tại chỗ.

Ngụy Cảnh Tụng dường như hiểu rõ lòng người, cười nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Thúy Trúc.

“Công chúa còn nhỏ, chưa hiểu được lòng người, ta chỉ giúp nàng nhìn rõ tâm tư của mình thôi. Đừng sợ, cứ coi như ngươi chưa nhìn thấy gì, sau đêm nay bổn quan sẽ cho ngươi hưởng hết vinh hoa.”

Ngụy Cảnh Tụng dừng một chút: “Nếu ngươi muốn một danh phận, bản quan cũng sẽ cho ngươi.”

Thúy Trúc nhìn ta một cái, yên lặng lui ra ngoài.

Ta đã không còn sức phản kháng, Ngụy Cảnh Tụng cũng bảo tùy tùng lui ra ngoài.

Kiểm soát được hết thảy, Ngụy Cảnh Tụng cười khẽ một tiếng: “Trần Bảo Gia, tỳ nữ của nàng so với ánh mắt của nàng còn tốt hơn.”

Ngụy Cảnh Tụng chắc chắn sẽ không không để ý đến danh dự của nữ nhi, để chuyện tối nay truyền ra ngoài, tất nhiên ta sẽ ngậm bồ hòn làm ngọt. Sau khi ta và Thẩm Vân Gián thành hôn, cũng sẽ vì chuyện này mà nảy sinh hiềm khích.

Trong phòng, Ngụy Cảnh Tụng ho khan, thấy thần sắc của ta cũng không sợ hãi như hắn tưởng tượng, hắn cười lạnh nói: “Trần Bảo Gia, ta bỗng nhiên thay đổi chủ ý. Nàng nói xem, Thẩm Vân Gián sẽ muốn một thân thể tàn hoa bại liễu sao?”

Kiếp trước ta hao hết tâm tư khát cầu, hiện tại lại làm cho ta cảm thấy buồn nôn.

Ta lại thật sự bắt đầu cân nhắc chuyện hắn nói, nếu như không có Thẩm gia, ta còn có lợi thế gì?

Xem đi, được nuông chiều như Trần Bảo Gia, cuối cùng cũng phải học cách cân nhắc lợi hại.

Ngụy Cảnh Tụng ôm ta lên giường trúc, đáy mắt mỉa mai.

Ta siết chặt ngón tay, nhưng lúc này, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra lần nữa.

Thúy Trúc ôm một cái bình sành nặng trịch, đập vào đầu Ngụy Cảnh Tụng.

“Ngươi thật tự phụ, ngươi mà cũng xứng với công chúa sao?”

Ngụy Cảnh Tụng không dự liệu được biến cố này, ôm thái dương chảy m..áu, nghẹn họng nhìn về phía Thúy Trúc.

Hắn ỷ mình thấu hiểu lòng người, lúc mới gặp, đã nhận ra Thúy Trúc có tâm tư thẹn thùng với hắn.

Ngực Thúy Trúc phập phồng: “Công chúa nhà ta muốn thích ai thì thích người đó, Ngươi là cái thá gì mà giúp nàng nhìn rõ hả?”

“Ngươi chính là một tên b3nh hoạn khốn nạn, công chúa nhà ta có tấm lòng nhân hậu, nàng chẳng lẽ lại không biết phân biệt tốt xấu, bị kẻ tâm đen như ngươi hủy hoại.”

Nàng rút trâm bạc trên đầu, đâm vào vai Ngụy Cảnh Tụng, vẫn không khỏi oán hận: “Ăn tim gấu mật báo, dám ép buộc công chúa.”

Thúy Trúc cõng ta trên lưng, thấp giọng dỗ ta: “Công chúa đừng sợ, Thúy Trúc đưa người hồi phủ.”

Thị vệ phủ công chúa biết ta ở trà lâu, không có mệnh lệnh không dám tự tiện xông vào.

Thúy Trúc thế đơn lực bạc, lúc trước im lặng rời khỏi trà lâu, thực ra là đi gọi thị vệ, xử lý tùy tùng của Ngụy Cảnh Tụng.

Nàng quan tâm đ ến danh dự của ta nên mới một mình đi vào phòng này.