Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hôn phu áo đỏ- Full Chương 1: Hôn phu áo đỏ

Chương 1: Hôn phu áo đỏ

11:22 sáng – 23/05/2024

1

Vạn tiễn xuyên tâm, ta c..hết thật sự không đẹp mắt lắm.

Tiếng rít của những mũi tên bén nhọn không ngừng xuyên thủng màng nhĩ, một mảng trống lớn trên ngực ta, m..áu chảy khô người, không có chỗ nào là không đau.

Mà con người ta sợ nhất là đau.

Cách hơn mười bước, phò mã của ta đứng dưới gốc cây mai theo dõi cuộc hành quyết.

Hoa mai hồng bay tứ tung, tôn lên dung mạo công tử như ngọc của hắn.

Ta im lặng mấp máy khóe môi: “Ngụy Cảnh Tụng, ngươi đã từng hối hận chưa?”

Cho đến hôm nay, ta thậm chí không dám hỏi, hắn đã từng dù chỉ một chút rằng hắn đã từng động tâm với ta chưa.

Bởi vì nghiệt duyên giữa ta và Ngụy Cảnh Tụng, vốn là do ta tình nguyện.

Mười năm phu thê, cho dù là lúc bị d*c vọng điều khiển, Ngụy Cảnh Tụng cũng chưa bao giờ nói yêu ta.

Hắn mượn tay ta, từng bước nắm quyền lực trong tay.

Hôm nay hắn cấu kết với hoàng muội Trân Ninh, tự tay đưa ta lên pháp trường, cũng là báo ứng của ta.

Dân chúng đứng xem vỗ tay khen hay, bọn họ nói, Trần Bảo Gia ta bạo ngược tàn nhẫn, bất kính đối với bậc tôn trưởng, coi mạng người như cỏ rác, theo lý nên phanh thây vạn đoạn, róc thịt thị chúng.

Nhưng Ngụy Cảnh Tụng, có sự thật là như vậy không?

Ta nhìn thấy ngọn lửa đang thiêu rụi cơ thể mình. Ngay cả c..hó Thượng Kinh đi ngang qua, cũng hận không thể phun một bãi nước bọt.

Hoàng muội Trân Ninh kéo quan bào đỏ ửng của Ngụy Cảnh Tụng, dịu dàng nói: “Hoàng tỷ cả đời này làm nhiều việc ác, kết cục như vậy, cũng đáng.”

Ngụy Cảnh Tụng liếc mắt nhìn pháp trường, tròng mắt đen hiện lên cảm xúc khó hiểu: “Trần Bảo Gia, ngươi thật là rẻ tiền như một con kiến. Ta chưa bao giờ… thích ngươi.”

Từ xa ta thoáng nhìn thấy một bóng hồng dáng mặc y phục đỏ xông về phía pháp trường, ý thức ta dần dần mơ hồ, thật tốt, cuối cùng không cần phải chịu đau nữa.

2

Ta đã có một giấc mơ rất dài.

Trong giác mơ đó, dường như có vô số oan hồn đòi mạng ta.

Bọn họ hô to: “Đáng tiếc Ngụy công tử phong hoa vô song như vậy, lại bị làm nhục bởi trưởng công chúa Trần Bảo Gia.”

“Trần Bảo Gia, ngươi dựa vào cái gì?”

Mở mắt ra lần nữa, Kinh Hoa đã bị tuyết lớn phủ đầy. Ta đứng trên con phố dài, đập vào mắt là ánh đèn rực rỡ của Thượng Kinh.

Pháo hoa đêm giao thừa nổ tung trên bầu trời. Đứa trẻ chạy bên đường kéo áo ta và nháy mắt nói: “Phúc lộc năm mới, tiểu thư vạn sự như ý.”

Thúy Trúc ở bên cạnh lấy bạc vụn từ trong hà bao ra, mỉm cười tiễn đứa trẻ đi.

Thấy vẻ mặt hoảng hốt của ta, Thúy Trúc nhỏ giọng hỏi: “Công chúa, có phải người tức giận không?”

Nhớ lại kiếp trước, ta rùng mình tận sâu trong tâm hồn. Ta vô thức lắc đầu.

Vâng, ta lại được sinh ra lần nữa, trọng sinh trên con phố dài, nơi ta đã tìm thấy Ngụy Cảnh Tụng.

Kiếp trước, trong đêm giao thừa.

Ta say đến mức muốn về phủ công chúa nghỉ ngơi sớm, nhưng thay vào đó lại kéo tỳ nữ Thúy Trúc chạy đi xem hoa đăng.

Chính đêm nay ta đã cứu được Ngụy Cảnh Tụng bị ngất trong tuyết, từ đó, mở ra khúc mắc và tra tấn dài đến mười năm giữa ta và hắn.

Thúy Trúc che dù, chần chờ nói: “Công chúa, phía trước hình như có người.”

Hơi thở ta nghẹn lại, càng rùng mình hơn.

Phía xa xa kia có một nam tử vạt áo hơi rộng đang nằm trong tuyết.

Trên lồ ng ngực trắng ngọc kia, vết m..áu vẫn còn chưa khô, màu đỏ son bay trắng xóa, mang vẻ đẹp rất vụn vỡ.

Ta nắm chặt bàn tay, bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước, lúc ta và Ngụy Cảnh Tụng thành hôn được hai năm, ta đã có tiếng xấu.

Nữ nhi khuê các trong kinh, không chỗ nào không cảm thấy đáng tiếc, họ đáng tiếc Ngụy Cảnh Tụng phong hoa vô song, cùng Công chúa Trân Ninh là một đôi trời sinh, hết lần này tới lần khác bị trưởng công chúa Trần Bảo Gia hạ nhục.

Nếu ông trời cho ta cơ hội làm lại, lúc này đây, ta sẽ chúc hắn và hoàng muội Trân Ninh sớm kết lương duyên.

Sắc mặt ta không chút thay đổi xoay người: “Đi thôi, chuyện không liên quan đến ta, không cần bận tâm.”

Thúy Trúc còn muốn nói gì đó, nhưng bị ánh mắt của ta ngăn lại.

Âm thanh sột soạt phát ra từ phía sau.

Không biết có phải là ảo giác của ta hay không, dường có một ánh mắt nóng bỏng gắn chặt chặt vào bóng lưng ta.

3

Sáng sớm, Thúy Trúc hầu hạ ta rửa mặt chải đầu.

“Công chúa, nam tử hôn mê đêm qua chúng ta nhìn thấy trên phố dài, là trưởng tử của Ngụy Thượng thư phủ.”

Ta quan sát nữ tử trong gương đồng, môi đỏ răng hồng, đến tuổi biết h@m muốn và yêu thích sắc đẹp.

Tất nhiên ta biết Thúy Trúc đã nói gì.

Kiếp trước, Ngụy Cảnh Tụng tuy là trưởng tử cảu Ngụy gia, nhưng lại không được Ngụy Thượng thư yêu thích.

Thân mẫu hắn mất sớm, hắn ở trong phủ rất thê thảm, so với nô bộc còn không bằng.

Ngày giao thừa, Ngụy Cảnh Tụng bị kế mẫu lập kế, trúng độc ngất xỉu trên phố dài.

Thúy Trúc nói, hoàng muội Trân Ninh của ta đêm qua cũng giống như ta, đi phố Thịnh An ngắm hoa đăng. Kết quả đã cứu được Ngụy trưởng công tử về phủ, sáng nay Sở phi lệnh cho nàng tiến cung, răn dạy nàng, cấm túc nàng ở Trọng Hoa Uyển.

Thúy Trúc vỗ ngực, lòng còn sợ hãi: “Sở phi nương nương nổi giận đùng đùng, may mắn là đêm qua công chúa không quản chuyện này.”

Ta nhớ rõ kiếp trước, khi ta cứu Ngụy Cảnh Tụng về, Sở phi nói ta nhân hậu, tại sao lần này đến lượt nữ nhi của mình, lại không khen ngợi nữa?

Ta đi Trọng Hoa Uyển, trong cung này không ai dám ngăn cản ta.

“Trân Ninh.” Ta đứng ngoài cửa sổ chạm trổ gọi nàng.

Trần Trân Ninh đẩy cửa sổ ra, lộ ra một khuôn mặt tiều tụy.

Giọng nàng như muỗi: “Hoàng tỷ, muội thật sự sai rồi sao?”

Thấy ta không đáp, nàng vươn tay nắm lấy ống tay áo của ta, khóc lóc cầu xin: “Hoàng tỷ, giúp muội chiếu cố Ngụy công tử được không?”

Kiếp trước, ta vẫn cho rằng, hoàng muội Trân Ninh của ta nhu nhược không thể tự lo cho bản thân nên lúc nào cũng bảo vệ nàng.

Nhưng sau khi ta trở thành tù nhân, nàng lại đứng trên đài cao mà nói lớn: “Hoa An trưởng công chúa Trần Bảo Gia bất kính với tôn trưởng, coi mạng người như cỏ rác, theo lý nên phanh thây vạn đoạn, róc thịt thị chúng. Bổn cung thương xót nàng ta là thủ túc tình thân, không đành lòng xử cực hình thảm thiết…”

Trần Trân Ninh ở trước mặt dân chúng, tỉ mỉ kê tội trạng của ta, ước chừng liệt kê mười bảy điều.

Cuối cùng nàng ở bên tai ta nhẹ giọng nói: “Đoạt Cảnh Tụng ca ca của ta, vạn tiễn xuyên tâm đã coi như may mắn cho hoàng tỷ rồi.”

Thì ra bọn họ đã sớm âm thầm, chỉ có ta giống như kẻ ng..ốc, mười năm mà chẳng hay biết gì.

Bên trong cửa sổ, Trần Trân Ninh thấy ta bỗng nhiên nở nụ cười, thần sắc có chút bất an: “Hoàng tỷ, Ngụy công tử dung nhan tuấn mỹ, dung mạo như thần tiên. Hôm nay mẫu phi cấm túc muội, không cho hắn tiếp tục ở lại phủ công chúa. Hiện giờ chỉ có hoàng tỷ có thể giúp muội, chỉ cần hắn có thể sống tốt, Trân Ninh không còn mong muốn gì hơn.”

Ta nhướng mày, Trần Trân Ninh rất biết cách đối phó với ta. Mọi người đều biết, Hoa An trưởng công chúa Trần Bảo Gia, yêu thích sắc đẹp.

Năm năm trước trên đài Chu Nhạn, ta đã cứu một thế gia công tử chống đối phụ hoàng.

Vốn là xuất phát từ thiện ý, nhưng không biết vì sao, không quá mấy ngày, đồn đãi nổi lên khắp nơi, nói Trần Bảo Gia ta nhìn trúng dung mạo của công tử kia, muốn chọn hắn làm phò mã.

Vị thế gia công tử kia cưới tân phụ ngay trong đêm.

Kiếp trước, đối với lời đồn đãi như vậy ta đều cười cho qua. Ai ngờ cuối cùng càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng thành một nét bút đóng đinh ta trên cột để sỉ nhục ta.

Đằng sau thanh danh xấu xí của ta, chưa chắc không có bàn tay của vị hoàng muội tốt này.

Ta cúi người xuống, nhìn chằm chằm đôi mắt bất an né tránh của nàng: “Trân Ninh, hoàng tỷ của muội không có sở thích gì khác, chỉ có một chút sở thích sắc đẹp, tên ma ốm muội cứu về kia, cũng không phải là sở thích của bổn cung.”

Dứt lời, ta liền nghênh ngang rời đi.

Ta vốn chỉ là hoài nghi, tục huyền phu nhân của Thượng Thư đại nhân cũng không đến mức ngu xuẩn như vậy.

****(Tục huyền: Lấy vợ khác, sau khi vợ trước chết)

Giao thừa đuổi trưởng tử của mình ra ngoài, đầu độc trên phố dài.

Việc này một khi náo loạn lớn, Ngự sử tất nhiên sẽ buộc tội Ngụy thượng thư hà khắc với trưởng tử.

Kiếp trước, ta cứu Ngụy Cảnh Tụng về, chăm sóc hắn suốt ba ngày, vốn định thay hắn đòi một lời giải thích, lại bị Ngụy Cảnh Tụng từ từ tỉnh lại ngăn cản, hắn nói: “Mặc dù mẫu thân bức thần đến đây, nhưng thần biết hiếu nghĩa, không muốn phụ thân bị người đời chỉ trích.”

Ta tưởng là hắn quân tử cao thượng.

Bây giờ ngẫm lại, chuyện ta và Ngụy Cảnh Tụng gặp nhau trên phố dài giống như là một ván cờ do người nào đó dày công tạo ra.

Cho dù hôm nay ta không tới gặp Trần Trân Ninh, e rằng Sở phi cũng sẽ tìm mọi cách để ta đi Trọng Hoa Uyển.

4

Ta không ngờ, việc này truyền đến trong tai phụ hoàng khiến người tức giận.

Sở phi vì ta thiết kế cục diện, trộm gà không được còn mất nắm gạo, trời xui đất khiến lại đưa nữ nhi của mình vào cuộc.

Sau giờ ngọ, gia lệnh phủ công chúa hồi bẩm với ta, nói trưởng công tử phủ thượng thư đang ở ngoài phủ công chúa, muốn gặp ta một lần.

Ngoài cửa phủ, thấp thoáng bóng dáng Ngụy Cảnh Tụng.

Tuyết ở Thượng Kinh rơi trên bờ vai mỏng manh của hắn, tích một tầng thật dày.

Nhận ra ta, Ngụy Cảnh Tụng chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt chạm mắt ta.

“Vi thần bái kiến Bảo Gia công chúa.”

Đáng tiếc ta vẫn chưa lộ ra thần sắc kinh diễm lần đầu gặp ở kiếp trước.

Hắn quỳ gối bên ngoài phủ, tất nhiên phải cầu xin ta.

Thúy Trúc bên cạnh có chút không đành lòng: “Công chúa, mời Ngụy công tử đứng dậy trước được không?”

Ta liếc mắt nhìn ánh mắt thương hại của Thúy Trúc rồi nhìn về phía Ngụy Cảnh Tụng: “Ngươi cũng xứng gọi tục danh của bổn cung sao?”

Ngụy Cảnh Tụng ngẩn ra: “Làm thế nào để điện hạ nguyện ý cứu Công chúa Trân Ninh, để nàng khỏi bị bệ hạ trách móc nặng nề?”

Hắn quỳ gối tiến về phía trước, sắc mặt càng tái nhợt: “Thần nghe nói điện hạ và Công chúa Trân Ninh tỷ muội tình thâm, nếu điện hạ làm sáng tỏ cho Công chúa Trân Ninh rằng đêm đó trên phố dài chính là người cứu thần…”

“Ngươi định làm gì?” ta bước lên.

“Thần tình nguyện để công chúa sai khiến.” Hắn bình tĩnh nói, đuôi mắt lặng yên buông xuống, lại cố ý kéo ra ý tứ mập mờ không rõ.

“Ngươi nguyện ý vì nàng làm mọi thứ?”

“Đúng.” Hắn trả lời dứt khoát.

Ta nhớ rằng kiếp trước, sau khi kết hôn với Ngụy Cảnh Tụng, hắn cũng đã cầu xin ta như thế này: “Vùng Giang Nam thổ phỉ làm loạn, Công chúa Trân Ninh đã sống trong thâm cung rất lâu rồi, một nữ tử mảnh mai như vậy làm sao có thể đi về Giang Nam để rèn luyện?”

Khi đó, sự ghen tị của ta tràn ngập lồ ng ngực, đêm đó liền triệu hạnh Ngụy Cảnh Tụng.

Rượu cung nhân đưa tới, có tác dụng trợ hứng.

Trên giường, Ngụy Cảnh Tụng lông mi dài run rẩy, hắn hết lần này đến lần khác cầu xin ta thay Trân Ninh đi Giang Nam, giống như hôm nay.

Suy nghĩ dần dần rút ra từ sâu trong trí nhớ, ta nhìn chăm chú nam tử trước mặt.

“Đem roi của bổn cung tới đây.”

Gia lệnh đem roi có gai nhọn trình lên tay ta.

Ta vuốt v e nó hai lần, đột nhiên nở nụ cười.

“Ngụy Cảnh Tụng, trên đời này bất luận kẻ nào cũng có thể thương hại ngươi, duy chỉ có Trần Bảo Gia ta là không.”

Ta không hề lưu tình, quất một roi vào lưng hắn, áo bào mỏng manh trong khoảnh khắc hằn lên vết m..áu.

Chỉ một roi, Ngụy Cảnh Tụng liền ho ra m..áu, hắn đưa tay lên môi: “Mong điện hạ thành toàn.”

Có lẽ là rất đau.

Nhưng so với nỗi đau vạn tiễn xuyên tâm của ta, chút đau này có đáng là gì?

Ta nhớ lúc ta c..hết, danh sĩ Thượng Kinh nói về Ngụy Cảnh Tụng như thế này: “Ngụy trưởng công tử Thượng thư phủ, thân mẫu mất sớm, cơ cực nửa đời, bị trưởng công chúa Trần Bảo Gia làm nhục, mười năm rèn luyện, cuối cùng xũng thành thủ phụ (首輔) của Đại Yến.”

Đời này, không có Trần Bảo Gia ta chặn đường, Ngụy Cảnh Tụng có thể dùng bản lĩnh của mình để thành công.