10
Ta là một kẻ nhát gan.
Nên khi ánh mắt hắn dâng trào cơn giận, ta theo bản năng né tránh.
Hắn nắm tay lại, bàn tay trắng trẻo như ngọc thạch, khẽ siết thành quyền, vô lực buông xuống đầu gối.
Không khí bỗng chốc lặng ngắt như tờ.
Các phu nhân quyền quý đều bị khí thế bức người của Hoàng đế dọa đến tái mặt.
Trần Phương Vận cũng không ngờ Hoàng đế thật sự tức giận, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, toàn thân cứng đờ.
Cảm giác ngột ngạt đến cực điểm.
Ta cẩn trọng liếc nhìn hắn, ngay lập tức lại chạm phải đôi mắt thâm trầm của hắn.
Hắn đang rất tức giận.
Ta vô thức co rụt vai, cúi thấp đầu.
Hắn bỗng hít sâu một hơi, dời ánh mắt đi, không nhìn ta nữa.
Ta thầm thở phào, cứ tưởng mọi chuyện đã kết thúc tại đây.
Nhưng hắn đột nhiên lên tiếng:
“Hậu cung trống trải, vừa vặn có chỗ cho tiểu thư Trần gia.”
“Vậy chọn một ngày lành, để nàng tiến cung bầu bạn với mẫu hậu đi.”
“Cứ ở tại… tẩm điện trong cung mẫu hậu.”
Trong lòng ta lập tức siết chặt, không kiềm chế nổi mà ngẩng phắt đầu lên.
Hắn đang nhìn ta.
Đôi mắt ta chợt cay xè, hốc mắt nóng bừng, suýt chút nữa đã bật khóc ngay tại chỗ.
Ánh nhìn của hắn có một chút bực bội, lại có chút trêu đùa.
Hắn lại hít sâu một hơi, chỉ tay về phía ta:
“Một mình Trần tiểu thư nhập cung e rằng cô đơn. Hay là…”
“Ngươi cũng vào cung đi, làm bạn với nàng.”
Tim ta chùng xuống.
Có chút ấm ức.
Mà cũng không hiểu cơn ấm ức này đến từ đâu.
Nhưng ta… không muốn làm bạn với Trần Phương Vận!
Hắn sải bước tiến đến trước mặt ta.
Ta cúi đầu, cắn môi, thanh âm hơi nghẹn ngào:
“Tỷ phu… bệ hạ.”
Hắn lặng lẽ thở dài, để lại một câu:
“Ngươi cứ ở lại cung của tỷ tỷ ngươi trước đây đi.”
“Coi như là… thay trẫm ở bên nàng.”
11
Ta ngồi trong Phương Thúy Cung – cung điện trước đây của tỷ tỷ ta, nhưng lại cảm thấy trống rỗng vô cùng.
Không biết tại sao, nhưng trong lòng cứ mãi không vui nổi.
Các dòng chữ vàng trước mắt lập tức hiện ra:
【Yên Yên, biết buồn là tốt, chứng tỏ nàng đã trưởng thành rồi! Không còn là một tiểu cô nương mơ mơ hồ hồ nữa.】
【Nàng khó chịu là vì tỷ phu để Trần Phương Vận tiến cung, hay vì Thái hậu chọn vợ cho hắn?】
【Hay là… vì khi ở trong cung tỷ tỷ, nàng mới nhận ra hắn từng đối xử rất tốt với tỷ tỷ?】
Ta im lặng.
Đám chữ vàng lập tức kết luận:
【Yên Yên à, nàng khó chịu là vì nàng để tâm đến tỷ phu!】
【Nàng động lòng rồi!】
Lời nói như đánh thẳng vào tâm tư ta.
Ta thất thần nhìn quanh cung điện mà tỷ tỷ từng ở, cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Cuối cùng, không nhịn được mà nước mắt rưng rưng.
Đúng vậy…
Ta chính là kẻ đê tiện như thế.
Tỷ tỷ qua đời, vậy mà ta lại tham luyến tỷ phu của mình.
Thậm chí, ta còn ghen tị với người đã mất…
【Ngốc nghếch! Hắn là cố tình chọc tức nàng đấy!】
【Lần trước trong lầu gác, hắn đã nói sẽ cưới nàng làm Hoàng hậu, nhưng nàng từ chối. Vừa rồi, hắn định công khai muốn lấy nàng, nhưng nàng lại trốn tránh!】
【Hắn là Hoàng đế, sao có thể không có tính khí? Nhưng mỗi lần, đều bị ánh mắt long lanh của nàng làm cho mềm lòng.】
【Hắn muốn gặp nàng nhiều hơn, nhưng lại phải tìm cớ đưa người khác vào cung, để bảo vệ danh dự cho nàng. Yên Yên à, tỷ phu nàng nghĩ quá chu toàn rồi!】
Toàn thân ta chấn động.
Đưa Trần Phương Vận vào cung… là vì ta sao?
Nghĩ kỹ lại… hình như là vậy.
Nếu ta một mình vào cung, tỷ tỷ đã mất, không hợp lý.
Càng nghĩ, mặt ta càng nóng bừng, trong lòng ngọt ngào như mật.
Cảm giác như có hàng loạt bong bóng hồng phấn lơ lửng xung quanh.
Sau một lúc cười ngốc nghếch, ta rụt rè hỏi đám chữ vàng:
“Vậy… ta có nên đi cảm ơn tỷ phu không?”
Các dòng chữ cười quái dị:
【Đương nhiên! Nhưng không thể cảm ơn bình thường, phải có chút mờ ám mới thú vị!】
Còn chưa kịp bàn bạc, chợt có người đến.
Là Trần Phương Vận.
12
Ta lau mặt, đi ra cửa nghênh đón.
“Trần tiểu thư, mời—”
Còn chưa kịp nói hết câu, nàng ta đã giơ tay đẩy ta qua một bên, nghênh ngang bước vào cung điện.
Vừa đi, nàng ta vừa đánh giá xung quanh, tỏ vẻ chê bai:
“Cung này cũng không tệ, nhưng hoa cỏ quá tầm thường, phải thay loại khác.”
“Những món trang trí kia cũng quá nhỏ bé, sau này đổi thành bạch ngọc sẽ sang trọng hơn.”
“Bên ngoài trồng thêm cây đào, vừa có bóng mát mùa hè, vừa cầu phúc đa tử đa phúc.”
Ta sững sờ.
Vội đuổi theo, chắn trước mặt nàng ta:
“Trần tiểu thư, đây là cung điện của tỷ tỷ ta, ngươi—”
Nàng ta cau mày, giọng nói mang theo ba phần khó chịu:
“Ở trong cung, ngươi mở miệng liền nhắc đến người đã khuất, không ai dạy ngươi quy củ sao?”
“Dù sao nàng ta cũng đã chết. Giờ ta là người duy nhất được bệ hạ đích thân cho nhập cung, ngày sau, hậu cung này có gì mà không thuộc về ta?”
Ta sững sờ, hoàn toàn cứng miệng.
Muốn phản bác, nhưng cổ họng nghẹn cứng, một câu cũng không thốt ra được.
Mãi một lúc lâu, ta mới tức đến đỏ mặt, nghẹn ra một câu:
“Không phải!”
Nhưng khi ta ngước mắt lên, nàng ta đã bước vào trong cung, bỏ mặc ta đứng sững tại cửa.
Ngay lúc ấy, dòng chữ vàng quen thuộc lại hiện lên trước mắt:
【Yên Yên, mau vào đi! Nàng ta đang chạm vào quà tỷ phu tặng nàng!】
Ta giật mình, chẳng kịp suy nghĩ gì nữa, lập tức lao thẳng vào trong.
Trong phòng, Trần Phương Vận đang cài trâm hoa quế lên tóc, nhìn mình trong gương, ánh mắt đầy đắc ý.
Trên bàn, có một bộ váy Liên Vân Thường mới tinh, bên cạnh là một đĩa bánh hoa quế vừa làm xong.
Chính là những thứ ta từng nói với tỷ phu rằng mình thích!
Nàng ta điềm nhiên ngắm nghía, thấp giọng cười khẽ:
“Bệ hạ quả nhiên chung tình.”
“Người đã khuất, vậy mà vẫn sai người gửi đồ mới vào cung.”
“Giờ tất cả những thứ này… đều là của ta.”
Không phải!
Không phải!
Đó là của ta!
Tỷ phu đã tặng ta!
Ta muốn lên tiếng, nhưng lại không dám nói ra!
Cơn tức giận nghẹn trong cổ họng, ta cắn môi đến bật máu.
Cuối cùng, không nhịn nổi nữa, ta lao lên giật lại cây trâm.
Và rồi—
Ta bị phạt.
Trong cung, động thủ là đại kỵ.
Mà bên cạnh Trần Phương Vận có ma ma do Thái hậu phái đến.
Tin tức rất nhanh đã truyền đến tai Thái hậu.
Bà không hề hỏi nguyên do, chỉ phán một câu:
“Nhị tiểu thư Lương gia vô lễ, phạt quỳ trước cửa cung ba canh giờ.”
Thánh chỉ ban ra, ai dám chống lại?
Thế là, ta bị ép quỳ trên nền đá lạnh lẽo.
Bóng chiều dần đổ xuống.
Mặt đất lạnh như băng, đầu gối ta đã sớm tê cứng, bầm tím.
Nhưng không ai tới giúp ta.
Sau khi nghị chính xong, Thương Tê Hạc vừa ra khỏi Nghị Sự Điện, lập tức nhận được tin báo từ ám vệ.
Hắn bước nhanh, thẳng đến nơi ta đang quỳ.
Khi hắn đến nơi, nhìn thấy ta mặt mũi trắng bệch, đầu gối bầm tím, ánh mắt hắn lập tức tối sầm lại.
Hắn run rẩy cúi người, nhẹ nhàng ôm ta lên:
“Yên Yên.”
Ta run rẩy, muốn lui lại, nhưng lần này… ta không trốn nữa.
Không cần nghĩ ngợi, ta nhào thẳng vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn mà khóc nức nở.
“Hức… tỷ phu… đó là của ta… là cây trâm hoa quế của ta…”
“Là người tặng ta mà!”
Ta khóc đến mức mặt mày lem luốc, toàn thân run rẩy.
Hắn siết chặt vòng tay, giọng nói trầm khàn, như cố kiềm chế điều gì đó:
“Ừ, là trẫm tặng nàng.”
“Ai dám cướp đi, trẫm đều sẽ lấy lại cho nàng.”