Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại HOÀNG ĐẾ MUỐN GẢ TA CHO TIỂU THÁI GIÁM Chương 5 HOÀNG ĐẾ MUỐN GẢ TA CHO TIỂU THÁI GIÁM

Chương 5 HOÀNG ĐẾ MUỐN GẢ TA CHO TIỂU THÁI GIÁM

4:03 chiều – 06/10/2024

12

Tề Vực giam ta trong tẩm cung của hắn, phái người canh gác nghiêm ngặt không cho ta ra ngoài.

Ta không biết Trường Doanh hiện giờ ra sao, chỉ có thể không ngừng dò hỏi xem gần đây trong cung có xử tử một thái giám nào không.

Ta muốn nhờ A tỷ giúp đỡ, muốn nhắn tin cho người để báo tin, nhưng sau mới biết, Nam An quận chúa đã được Hoàng thượng đưa ra khỏi cung, cùng Phò mã chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân năm tới.

Không có ai có thể giúp ta, nhưng ta phải cứu Trường Doanh.

Trong lúc cung nữ mang cơm vào, ta nhân cơ hội đánh ngất nàng, rồi tráo đổi y phục với nàng, lợi dụng lúc đám thị vệ thay ca để lén trốn ra ngoài.

Tề Vực nói hắn muốn ta sinh đứa bé này, ta không biết hắn có thực sự nghiêm túc hay chỉ là ngẫu hứng nhất thời, nhưng ta không có thời gian để suy xét nhiều, chỉ còn cách đánh liều một phen.

Ta trèo lên tòa thành cao nhất trong hoàng cung, đứng trên bờ tường của thành lầu, chờ đợi Tề Vực đến.

Ta không phải đợi lâu, Tề Vực rất nhanh đã đến.

“Hà Hoài An, ngươi làm gì vậy? Mau xuống đi!”

Ta nhìn xuống Tề Vực từ trên cao, hắn mang theo một đám đại nội thị vệ tinh nhuệ. Gió trên thành lầu rất lớn, ta run rẩy toàn thân, nhưng vẫn cố giữ giọng bình tĩnh:

“Tề Vực, ngươi biết không?  Nếu không phải vì Trường Doanh thì khi ta biết mình mang thai, ta đã tìm đến Thái y viện để xin một thang thuốc rồi.”

“Ta không muốn giữ đứa trẻ này dù chỉ một khắc. Nhưng Trường Doanh nói với ta rằng, hắn sẽ cố gắng tích góp từng đồng tiền nguyệt lương, sẽ cho đứa bé này học chữ, sẽ cho nó ra khỏi cung, để nó sống tự do tự tại.Vậy nên ta đã mềm lòng.”

“Ta nghĩ, Trường Doanh chắc cũng mong muốn sau này có một đứa con để quấn quýt bên cạnh, thế nên ta mới quyết định giữ lại đứa trẻ này… Nhưng ngươi lại ép ta như thế.”

Ta cúi đầu, sau một lúc, lại ngước lên đối diện với ánh mắt của Tề Vực.

“Ngươi nói đúng, ta không thể làm gì ngươi. Nhưng ta có thể quyết định mạng sống của mình, và quyết định liệu đứa trẻ trong bụng ta có thể sống sót hay không.”

“Tề Vực, thả chúng ta ra khỏi cung, hoặc ta sẽ nhảy từ đây xuống, một xác hai mạng.”

Không hiểu vì lý do gì, khi nghe yêu cầu này của ta, Tề Vực lại trông như vừa thở phào nhẹ nhõm, gương mặt bình tĩnh nhìn ta.

“Hà Hoài An, ngươi đang đe dọa trẫm sao?”

Ta đáp lại:

“Nếu có thì sao?”

“Hừ.”

Tề Vực cười nhạt:

“Ngươi quả thật đã trưởng thành, lông cánh cứng cáp muốn bay đi rồi đúng không?.”

Tề Vực vẫy tay ra lệnh:

“Người đâu, đưa Trường Doanh lên đây.”

Tề Vực đã ra lệnh từ trước để đưa Trường Doanh từ trong ngục tới. Hắn bị đám thị vệ đỡ, toàn thân đẫm máu, hơi thở yếu ớt, nhưng ta vẫn thấy hắn cố mở mắt, thở dốc để nói với ta.

Ta nghe rõ ràng, hắn nói:

“Hoài An, đừng làm chuyện dại dột.”

Nước mắt ta ngay lập tức che mờ tầm nhìn.

“Hà Hoài An.”

Tề Vực trầm giọng gọi:

“Ngươi có biết, tội mưu hại hoàng tử là tội tru di cửu tộc không?”

“Ồ, suýt nữa trẫm quên mất, cửu tộc của ngươi cũng chỉ còn lại mỗi Trường Doanh.”

“Nếu như vậy, trẫm có hàng ngàn cách để khiến hắn sống không bằng chết. Ngươi muốn nhảy thì cứ nhảy đi, trẫm không cản.”

Bên cạnh Trường Doanh có vài thùng nước đá, Tề Vực chỉ liếc mắt ra hiệu, đám thị vệ lập tức hiểu ý, từng thùng nước đá lạnh như cắt lần lượt đổ lên người Trường Doanh.

Giữa trời đông giá rét, lại thêm vết thương, Trường Doanh cuộn mình nằm dưới đất, khiến ta đau đến thắt tim.

“Dừng lại, đừng đổ nữa, dừng lại…”

Ta từ trên tường thành nhảy xuống, lảo đảo chạy tới, ôm lấy Trường Doanh vào lòng.

Khuôn mặt hắn tái nhợt, cơ thể lạnh băng, ta như đang ôm một tảng băng không có chút hơi ấm nào.

“Trường Doanh, ngươi tỉnh lại đi, ngươi không được có chuyện gì…”

Ta đặt tay của hắn vào trong lòng bàn tay ta, không ngừng thổi hơi ấm vào, nhưng vẫn không sao làm nóng lên được.

Nước mắt từng giọt từng giọt lớn rơi xuống, ta vô vọng ôm lấy Trường Doanh trong lòng mà khóc gọi, giọng nói dần trở nên khàn đục.

“Ngươi đã nói rằng nam nhân thân nhiệt cao, Trường Doanh, ngươi từng nói rằng ngươi sẽ không lừa ta, nhưng sao ngươi lại lạnh như vậy.”

“Là lỗi của ta, tất cả đều là lỗi của ta. Ta không nên tham lam sự tốt đẹp của ngươi, không nên kéo ngươi vào chuyện này.”

“Ngươi tỉnh lại, nói với ta một câu thôi, được không? Trường Doanh!”

Ta đưa ánh mắt hi vọng nhìn xung quanh, mỗi người đều cúi đầu, vẻ mặt cung kính nhưng không ai dám can thiệp.

“Ta cầu xin các ngươi, cầu xin các ngươi cứu lấy hắn, làm ơn gọi Thái y tới, làm ơn giúp ta, giúp hắn, ta cầu xin các ngươi.”

Ta biết rằng nếu không có lệnh của Tề Vực, sẽ không ai dám tiến lên.  Dù chỉ là đưa cho chúng ta một chiếc áo để chắn gió cũng không được. Nhưng ta vẫn không ngừng cầu xin, ta không biết mình đang cầu xin ai, ta chỉ mong có một người nào đó giúp ta, giúp Trường Doanh.

Ta bỗng nhớ lại nhiều năm về trước, ngày mẫu thân ta ra đi, cơ thể người cũng lạnh dần như thế, sau đó không bao giờ tỉnh lại nữa.

Lúc đó ta cũng cảm thấy lạnh lẽo, cái lạnh thấu xương. Ta nhớ rằng, đó là khi Tề Vực, khi còn nhỏ, đã cởi áo choàng của mình ra, khoác lên vai ta.

Hắn lúc đó nghiêm nghị như một tiểu đại nhân, nói với ta:

“Hà Hoài An, ngươi đừng khóc nữa, từ nay ta làm huynh trưởng của ngươi, ta sẽ không để ai bắt nạt ngươi.”

Nhưng giờ đây, kẻ đẩy ta vào hoàn cảnh này, lại chính là người từng hứa sẽ không để ai bắt nạt ta.

“Trường Doanh, ngươi tỉnh lại đi. Ta sợ lắm, ta thực sự rất sợ. Đừng bỏ mặc ta, được không?”

Ta sợ lắm, ta sợ chính ta đã hại Trường Doanh, sợ rằng ta sẽ mất đi người thân yêu lần nữa.

Không biết đã bao lâu trôi qua, cuối cùng người trong lòng ta cũng khẽ động.  Đôi tay lạnh lẽo của hắn cố gắng nâng lên một chút, đầu ngón tay chạm nhẹ vào mặt ta, rồi lại nhanh chóng buông thõng như mất hết sức lực.

Trường Doanh hé môi, ta cúi xuống, áp tai gần vào để có thể nghe rõ ràng hơn.

“Hoài An, đừng sợ… Ta vẫn ở đây.”

Ta nằm trên vai Trường Doanh, sau khi hắn nói xong câu đó, ta cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Tề Vực chưa bao giờ cho ta bất kỳ sự lựa chọn nào. Hắn là đế vương, là cửu ngũ chí tôn. Hắn có thể khiến cả thiên hạ cúi đầu trước hắn, bàn tay nhuốm đầy máu tươi và mạng sống, nhiều đến mức không thể đếm nổi, lẽ nào hắn lại sợ thêm một mạng nữa của ta, hoặc thậm chí là sinh mạng trong bụng ta?

Ta cười, nước mắt tràn đầy trên khuôn mặt.

“Ta quả thực đã quên rằng, hậu cung có đến ba ngàn mỹ nữ, ai mà chẳng thể sinh hạ hoàng tử cho ngươi để nối dõi tông đường? Ngươi chỉ là không muốn để ta được sống yên ổn mà thôi. Ngươi từ trước đến nay chỉ có một ý nghĩ này.”

Ta lau nước mắt, đặt cơ thể Trường Doanh nằm xuống đất, rồi đứng dậy đi tới trước mặt Tề Vực, hành lễ một cách chính thức nhất, đầu ta đập xuống nền đất cứng phát ra một tiếng “đông” vang dội.

“Ta sẽ tự viết giấy hòa ly. Ta cũng sẽ nghe lời ngươi, sẽ sinh hạ đứa trẻ này.”

“Vì vậy… cầu xin Hoàng thượng, tha cho Trường Doanh. Thảo dân nguyện ở lại trong cung này, suốt đời ăn chay niệm Phật, cảm tạ Hoàng thượng ban long ân, cầu phúc chúc tụng cho Hoàng thượng.”

13

Ngày Trường Doanh xuất cung, là ngày diễn ra lễ sắc phong của ta, ta không ngờ rằng Tề Vực lại để ta tiễn hắn.

Ta mặc một bộ lễ phục sang trọng, trên đầu đầy những trang sức lấp lánh, kéo căng cả cổ, khiến ta đau nhức.

Còn Trường Doanh, vẫn chỉ là bộ y phục giản dị, thanh nhã và sạch sẽ, chỉ có điều bệnh tình chưa khỏi hẳn, khiến hắn trông càng thêm tiều tụy.

Ta hiểu tại sao Tề Vực lại cho phép ta đến tiễn Trường Doanh.

Hắn cố ý chọn ngày này, để Trường Doanh chứng kiến cảnh ta hiện giờ thế nào, để từ đó về sau hắn không còn dám mơ tưởng gì nữa.

“Trường Doanh, ngươi đang nghĩ gì?”

Ta nhìn Trường Doanh vẫn đang ngẩn người, lên tiếng hỏi.

Trường Doanh khẽ lắc đầu:

“Chỉ là cảm thấy, nương nương vốn dĩ nên được hưởng vinh hoa phú quý. Bộ y phục này, người mặc vào thật sự rất đẹp.”

Ta cố nén nước mắt, hít mũi một cái.

“Trường Doanh, tất cả đều là lỗi của ta với ngươi, kiếp này e rằng không còn cơ hội nữa, kiếp sau ta sẽ trả lại cho ngươi.”

“Hoài An, tha thứ cho ta mạo phạm, nhưng ta vẫn muốn gọi nàng như vậy.”

Trường Doanh nói.

“Nàng không hề có lỗi với ai, chưa bao giờ có. Trước đây không có lỗi với Hoàng thượng, và giờ cũng không có lỗi với ta.”

“Hoài An, nàng đừng trách bản thân, càng không cần phải tự dằn vặt. Nàng chỉ cần sống thật tốt là đủ.”

Chỉ cần sống tốt thôi sao?

Chưa từng có lỗi với ai sao?

Cả đời này của ta, từ lúc trước cảm thấy mình đã làm liên lụy đến mẫu thân, sau này lại khiến tỷ tỷ chịu khổ, Tề Vực nói ta nợ họ, ta đáng phải chịu đựng đau khổ suốt đời.

Còn Trường Doanh, giờ đây hắn lại bảo ta, rằng ta chưa từng làm gì sai, rằng ta có thể sống tốt.

Thật vậy sao?

Ta muốn núi sông hồ biển, muốn sa mạc hoang vắng, muốn tự do tự tại, không bị ràng buộc. Ta muốn cùng người ta thực sự yêu thương sống những ngày tháng bình dị, ăn ba bữa cơm, trải qua bốn mùa.

Cái gọi là “sống tốt” của ta, dường như chẳng còn cơ hội nào để thực hiện.

“Về đi Hoài An, bên ngoài lạnh lắm, cẩn thận kẻo bị cảm, ta cũng phải đi rồi. Sau này không biết liệu chúng ta còn có cơ hội gặp lại hay không, nhưng dù thế nào đi nữa, ta cũng mong nàng được bình an.”

“Chuyện ngốc nghếch lấy mạng đổi mạng lần đó, đừng bao giờ làm nữa.”

Ta gật đầu, nước mắt kìm nén trong mắt căng lên, nhiều đến mức khiến đôi mắt ta cay xè.

Trường Doanh đi rồi.

Không có phong tước, không có ban thưởng, không có chức quan, thậm chí cả bổng lộc cũng chưa kịp nhận.

Hắn kéo lê thân hình bệnh tật, đứng trước cổng cung, nhưng lại đột ngột dừng bước.

“Hoài An…”

Trường Doanh quay lại, mỉm cười với ta.

“Dù biết rằng không còn hy vọng nữa, nhưng ta vẫn muốn chờ nàng, giống như ngày trước nàng cũng sẵn lòng chờ ta đến năm 50 tuổi vậy.”

“Ta cũng sẽ chờ nàng đến năm 50 tuổi, được không?”

Năm ta 50 tuổi sao?

Được!

14

Hoàng đế gần đây sủng ái một vị phi tần mới, chỉ trong vòng chưa đầy một tháng đã thăng ba cấp liền.

Nghe nói nếu không phải do các đại thần dâng sớ ngăn cản, ngay cả ngôi vị hoàng hậu cũng đã thuộc về nàng ta.

“Chúng ta đều biết bệ hạ sủng ái vị nương nương này đến thế nào, giờ lại mang thai nữa, nếu sinh hạ được hoàng tử thì địa vị từ nay về sau sẽ không thể nào lay chuyển được.”

“Nhưng ta nghe nói, vị nương nương này trước kia đã từng thành thân, hơn nữa còn được chính bệ hạ tứ hôn, gả cho một thái giám cơ đấy.”

“Suỵt, đừng nói bậy, cẩn thận mất đầu đấy.”

Từ khi theo Tề Vực trở về cung cho đến nay, đã là năm thứ sáu ta bị nhốt trong cung.

Đứa bé trong bụng càng ngày càng lớn, mỗi ngày ta chỉ cảm thấy mệt mỏi, luôn chìm vào giấc ngủ.

Dù có tỉnh lại đôi lúc, ta cũng chỉ nhìn trân trân vào tường viện mà thẫn thờ.

Đông đã vào tháng chạp, sân vườn lạnh lẽo và tiêu điều, nhưng Tề Vực đã lệnh cho người đem đến rất nhiều hoa mai đỏ, mỗi ngày đều có người chăm sóc và tỉa tót cẩn thận, không một nhành khô héo hay bông hoa úa tàn nào.

Mỗi ngày ta đều nhìn những đóa hoa mai đỏ, cảm giác như đang sống trong mộng ảo.

Hoa này làm sao có thể không bao giờ tàn nhỉ?

Ta chắc là vẫn chưa tỉnh giấc.

Tề Vực thường xuyên đến thăm ta, đôi khi còn sai người mang tấu chương đến để hắn ngồi phê duyệt, có khi ở lại cả ngày.

Ta luôn cung kính hành lễ, dâng trà, gọi hắn là “bệ hạ”, nhưng không bao giờ chủ động trò chuyện.

Tề Vực bảo rằng ta sống không có sinh khí, mỗi lần ta gọi hắn là “bệ hạ”, hắn tức giận đập vỡ chén trà, hỏi ta có biết nói năng tử tế không.

Ta vội vàng quỳ xuống, không ngừng lặp lại “Bệ hạ thứ tội”.

Ta sợ Tề Vực tức giận, sợ hắn một ngày nào đó bỗng nổi hứng sẽ phẩy tay ra lệnh giết ta.

Ta không thể chết, ta phải sống đến năm mươi tuổi. Nhưng mà ta sống đến năm mươi tuổi để làm gì nhỉ? Sao lại không nhớ ra được nhỉ?

 

Dạo gần đây đầu óc ta càng lúc càng không tỉnh táo, suốt ngày chỉ cảm thấy mơ màng. Ta chỉ biết rằng, ta nhất định phải sống đến năm mươi tuổi.

Hôm đó, Tề Vực ngồi phê tấu chương ở chỗ ta, ta chống cằm nhìn hắn, đột nhiên có chút hoang mang.

“Tề Vực.” Ta mở miệng.

Tề Vực ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt dường như hiện lên vẻ vui sướng không nói thành lời.

“Ngươi… vừa gọi ta là gì?”

Ta không trả lời câu hỏi của hắn, tự mình tiếp tục nói:

“Ngươi lớn tuổi hơn ta sao?”

“Cái gì?”

“Mẫu thân bảo ta gọi ngươi là ca ca, nhưng ngươi rõ ràng trông chỉ ngang tuổi ta thôi mà.”

“Tề Vực.”

Ta chống cằm, chớp mắt nhìn hắn,

“Hay là thế này đi, trước mặt mẫu thân ta gọi ngươi là ca ca, còn khi mẫu thân không có ở đây, ta vẫn gọi ngươi là Tề Vực được không?”

Những tấu chương trên bàn bị quăng xuống đất.

“Hoài An, ngươi lại đang giở trò gì nữa?”

Ta không hiểu Tề Vực đang nói gì, cũng không hiểu tại sao hắn lại tức giận, nhưng trong đầu ta có một giọng nói vang lên, rằng hắn không phải đáp lại ta như thế.

“Trước mặt mẫu thân, ta gọi ngươi là ca ca, còn khi mẫu thân không có ở đây, ta vẫn gọi ngươi là Tề Vực được không?”

“Tuỳ ngươi muốn gọi thế nào.”

Sao thế này? Tại sao lại có hai Tề Vực?