Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại HOÀNG ĐẾ CÒN CÓ BẠCH NGUYỆT QUANG SAO Chương 7 HOÀNG ĐẾ CÒN CÓ BẠCH NGUYỆT QUANG SAO

Chương 7 HOÀNG ĐẾ CÒN CÓ BẠCH NGUYỆT QUANG SAO

1:21 chiều – 15/08/2024

“Mời hoàng đế đến đây một chuyến vào đêm nay.”

Ta rất hiếm khi chủ động gọi Thời Mặc Hàn đến.

Đêm nay mưa rơi rả rích, nhưng hắn vẫn đến, tay áo và bả vai bị ướt một chút.

Ta chờ hắn ở điện bên, nơi này được bài trí rất ấm cúng.

Hắn bước vào, có chút ngạc nhiên, “Mẫu hậu.”

Hắn gọi ta luôn nhẹ nhàng, kéo dài âm cuối, mang chút nũng nịu, dịu dàng và ấm áp.

“Bị ướt rồi? Đi tắm đi, kẻo bị lạnh.”

Hắn gật đầu, ta đích thân đốt hương cho hắn.

Dược lực rất mạnh, hoàng đế không phải thánh nhân, cũng không giỏi nhẫn nhịn.

Mùi hương ngọt ngào trong không khí một khi lên men sẽ khiến người ta mê loạn.

Hoàng hậu bước đến cửa, hành lễ với ta.

“Vào đi.”

Người hầu đã lui hết ra xa, ta tự tay đóng cửa cho họ.

Khoảnh khắc đó, ta nghe thấy giọng nói quen thuộc gọi ta là mẫu hậu, dường như có chút giãy giụa, dường như có chút níu kéo.

Ta khựng lại một chút, ta biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, ta không có ý định nghe lén họ.

Ta lảo đảo trở về tẩm điện của mình.

Vệ Hành đứng chờ trước điện, có lẽ ta lúc này trông quá đỗi thất thần, đến nỗi khi hắn đỡ lấy ta cũng vô cùng cẩn trọng.

Ta mỉm cười nhéo má hắn, “Ai gia không sao, không cần phải trực đêm, lui xuống nghỉ ngơi đi.”

Hắn bướng bỉnh lắc đầu, “Thần muốn ở lại bên người.”

Ta cười nhẹ rồi quay lưng đi, nhìn vào bóng đêm hư vô, suốt đêm không ngủ.

Sau khi hoàng hậu được sủng ái, nàng ấy ở lại Ninh Thọ cung.

Mọi thứ từ ăn uống đến đồ dùng đều do ta phụ trách.

Hoàng đế đã rất lâu không đến.

Có lần tình cờ gặp hắn trong Ngự Hoa Viên, hắn chỉ nhìn ta từ xa với ánh mắt lạnh lùng rồi quay lưng bỏ đi.

Ta biết hắn đang oán trách ta.

Hoàng hậu được ta bảo vệ rất kỹ lưỡng, một tháng sau được chẩn đoán đã mang thai.

Việc có được đích tử là phúc lành của quốc gia, đáng ra là chuyện nên vui mừng.

Nhưng người thực sự vui mừng chỉ có thể là người Tạ gia.

Khi hoàng đế biết tin này, hắn ở lại Chiêu Dương điện suốt cả ngày không ra ngoài.

Trong buổi yến tiệc cung đình, khi mọi người đều có mặt, hoàng đế nhìn vào bụng của hoàng hậu, trong ánh mắt hắn lộ rõ sự suy tư.

Ta nhấp một ngụm rượu nhắc nhở hoàng thượng, “Đó là cốt nhục của ngươi.”

Hoàng đế nhướng mày, “Tất nhiên rồi.”

Nhưng ta chỉ thấy trong ánh mắt hắn là sự dè dặt và không chào đón.

“Mẫu hậu đã vì đứa trẻ này mà hao tổn tâm trí, thậm chí không tiếc dùng dược khiến ta và người khác động phòng, trẫm đương nhiên vô cùng mong chờ đứa trẻ này ra đời.”

Ta nghe rõ sự mỉa mai trong lời hắn nói.

Trước đây chúng ta còn có thể duy trì vẻ ngoài hòa thuận, giờ đây ngay cả điều đó cũng đang lung lay.

Ta không nói thêm gì nữa.

Triệu Tĩnh Ngôn ngồi phía dưới, sắc mặt không tốt.

Giữa buổi yến tiệc, nàng ta bắt đầu buồn nôn không ngừng.

Hoàng đế gọi thái y đến chẩn mạch, nàng ta cũng đã có thai.

Ta không dám lơ là việc bảo vệ đứa con trong bụng Tạ Nghinh Thi.

Nếu có ai đó mong muốn đứa con trong bụng Tạ Nghinh Thi biến mất, thì người đó chỉ có thể là hoàng đế.

Hoàng đế thường xuyên đến thăm Triệu Tĩnh Ngôn.

Có lẽ đối với cốt nhục thật sự của mình, hắn vẫn mong mỏi được chứng kiến đứa trẻ này ra đời.

Hắn dành nhiều tình cảm dịu dàng hơn.

Cây lê trong sân đã bị dọn đi, thay vào đó là hoa hải đường.

Lần trước, khi Vệ Hành biết ta trồng cây lê vì Thời Mặc Hàn thích, hắn đã buồn bã rất lâu.

Vì vậy, ta đã cho người dọn hết đi.

Thời Mặc Hàn thì thôi, ta và hắn đã đến nước này, không thể không chấp nhận.

Nhưng với Vệ Hành, ta vẫn có thể khiến hắn vui hơn một chút.

Thời Mặc Hàn nhìn khu vườn đầy hoa hải đường mà không nói gì.

Chúng ta đã lâu không nói chuyện với nhau.

Hắn có nhiều việc bận rộn.

Vì vậy, đêm nay hắn đột nhiên đến khiến ta cảm thấy ngạc nhiên.

Hắn ngồi xuống chiếc kỷ thấp hơn ta một chút, nhỏ giọng nói, “Mẫu hậu, ta đau đầu.”

Ta liền giúp hắn tháo búi tóc.

Mái tóc dài xõa xuống, mềm mại như lụa đen, khi lướt qua đầu ngón tay có cảm giác mát lạnh và mịn màng, mang theo hương thơm trầm tĩnh.

Tay ta luồn vào mái tóc của hắn nhẹ nhàng xoa bóp.

Hắn nhắm mắt tận hưởng, trông giống như một con mèo lớn lười biếng.

“Ta nhớ lại chuyện ngày xưa.”

Ta mỉm cười, “Ta cũng vậy.”

Trước đây chúng ta cũng như thế này.

“Trước đây không ai đối xử tốt với ta, ta bị nuôi dưỡng ở hành cung, nhưng mỗi ngày đều phải vào cung để học.

Những gì thái phó giảng rất khó hiểu, đại hoàng tử và tam hoàng tử luôn bắt nạt ta, phụ hoàng chưa từng triệu kiến ta, thỉnh thoảng gặp cũng chỉ quan tâm đến việc học hành của đại hoàng tử và tam hoàng tử, thậm chí không dành cho ta một ánh mắt.

Vì vậy, tất cả mọi người đều biết ta là đứa con không được phụ hoàng thương yêu, càng khiến ta bị khinh miệt.”

Hắn nói, ngẩng đầu nhìn ta, yết hầu của hắn nổi lên theo động tác ngửa đầu.

Một lúc sau, hắn lại ngồi thẳng dậy.

“Ta thề rằng sau này, nếu ta có con, ta nhất định sẽ không như vậy. Ta sẽ ở bên cạnh con từ khi nó còn trong bụng mẹ, ta sẽ không thiên vị, ta sẽ yêu thương con thật nhiều.”

“Nhưng mẫu hậu à, người đã biến ta thành kẻ mà ta ghét nhất.”

Ta vuốt ve mái tóc của hắn, chúng ta rất hiếm khi có những cuộc trò chuyện chân thật như vậy, “Đó là lựa chọn của ngươi.”

Đăng tại truyennhabo.net, đứa nào reup làm chó

Hắn bảo ta ngừng tay, lặng lẽ cúi đầu trước gối ta, “Mẫu hậu, ta không còn lựa chọn nào khác, giang sơn của nhà Thời, phải mang họ Thời.”

Ta không muốn tiếp tục bàn luận về những chuyện nặng nề này.

Hắn cũng hiểu điều đó, nên chuyển lời bảo ta ngày mai thay hắn chủ trì lễ thân chinh.

“Trước đây đều là hoàng hậu đi, nhưng nay hoàng hậu có thai, vẫn là mẫu hậu đi thì hơn.”

Chẳng qua chỉ là lên tường thành rải một ít hạt giống, ta gật đầu đồng ý.

Hắn đặt cằm lên đầu gối ta, đột nhiên hỏi, “Mẫu hậu, người nói chúng ta sau này sẽ thế nào?”

Ta suy nghĩ một lúc rồi nghiêng đầu hỏi lại, “Ngươi nghĩ thế nào? Ngươi cảm thấy chúng ta sẽ thế nào?”

Hắn cũng cười, “Không biết.”

Nói xong, chúng ta không nói thêm gì nữa, chỉ im lặng đón gió.

Lâu lắm, hắn mới lại mở lời, “Thật ra, bây giờ như thế này là rất tốt rồi.”

Ta không đáp, nhưng ta đồng tình với hắn.

Thời Mặc Hàn cứ dựa vào chân ta, mái tóc dài buông xõa trên người ta, không chút đề phòng, không chút tính toán.

Những đêm như thế này sẽ ngày càng ít đi.

Hắn ngủ lại ở Ninh Thọ cung, hoàng hậu cũng đang ở Ninh Thọ cung.

Trước khi đi chủ trì lễ thân chinh, ta đặc biệt để lại Vệ Hành, bảo hắn thay ta chăm sóc kỹ lưỡng Ninh Thọ cung.

Hắn gật đầu, đôi mắt đen trắng rõ ràng ánh lên sự kiên định.

Ta xoa đầu hắn rồi bước ra khỏi cửa điện.

Tin hoàng hậu sảy thai ta nghe được trên đường trở về cung.

Hoàng hậu yếu ớt nằm trong điện bên, cung nữ liên tục bưng những chậu máu ra ngoài, thái y lo lắng đến mức chạy quanh không ngừng.

Hoàng đế đứng bên cạnh, không có biểu cảm gì.

Khi thấy ta bước vào, hắn mới giả vờ tỏ ra lo lắng, “Mẫu hậu, người đã về, không biết vì sao lại xảy ra chuyện này.”

Sự ngoan ngoãn của hoàng đế khiến ta lơ là, hoặc có lẽ sâu thẳm trong lòng ta vẫn cho rằng hoàng đế sẽ không thực sự ra tay với cốt nhục của mình.

Ta thầm mắng mình sơ suất.

Ta nhìn quanh một lượt, “Vệ Hành đâu?”

Thời Mặc Hàn không còn giả vờ nữa, mặt hắn không biểu cảm, nói, “Không biết.”

Ta bước nhanh đến trước mặt hắn, giáng cho hắn một cái tát.

Hắn bị đánh nghiêng đầu sang một bên.

Thái y và cung nữ đều quỳ xuống, “Thái hậu bớt giận, hoàng thượng bớt giận.”

“Mẫu hậu, từ trước đến giờ người luôn thắng, nhưng người sẽ không mãi thắng.”

Ta tức giận đến bật cười.

Trước mặt ta, Tạ Nghinh Thi sắc mặt tái nhợt, sống chết chưa rõ.

Ta và Thời Mặc Hàn đối mặt, không ai nhượng bộ.

Ta cười hỏi hắn, “Ngươi nghĩ ngươi đã thắng rồi sao? Tốt, tốt, ai gia sẽ để ngươi biết thiên hạ này rốt cuộc mang họ Thời, hay là họ Tạ!”

Ta quay người bước ra khỏi điện, ra lệnh xuống dưới:

“Hôm nay Triệu Chiêu nghi làm kinh động đến thai khí của hoàng hậu, hoàng hậu bị động thai cần phải nằm giường tĩnh dưỡng.

Ai gia niệm tình Triệu Chiêu nghi đang mang thai, tha cho nàng một mạng, chuyển đến hành cung, không có chỉ dụ không được ra ngoài.”

Người dưới nhanh chóng đi truyền lệnh, ta nhìn vào đám người trong điện:

“Hôm nay hoàng hậu chỉ là bị động thai, không có gì nghiêm trọng, tất cả các ngươi phải nhớ kỹ cho ai gia.”

Hoàng đế sững lại, dường như nhận ra ta đang định làm gì, “Mẫu hậu, người điên rồi.”

“Ngươi điên rồi, chứ không phải ai gia. Người đâu, đưa hoàng đế đi nghỉ ngơi.”