“Nương nương, ta phải làm sao đây? Hu hu, ta phải làm sao?”
“Yêu Cơ.”
Ta xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lại, nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ còn vương nơi khóe mắt.
“Ngươi tin ta chứ?”
Đôi mắt đẫm lệ của Yêu Cơ ngước lên nhìn ta, nàng khẽ gật đầu:
“Tin.”
“Vậy thì hãy đợi.”
“Tất cả những kẻ làm tổn thương chúng ta, đều sẽ phải trả giá. Không phải sao?”
Ánh mắt Yêu Cơ như bừng tỉnh khỏi cơn mê.
Nàng nắm chặt lấy tay ta, như nắm được một sợi dây cứu mạng duy nhất:
“Nương nương, Yêu Cơ phải làm thế nào? Xin người chỉ bảo.”
Ta nhìn thẳng vào mắt nàng, từng câu từng chữ chậm rãi nói:
“Thuận theo hắn, lừa gạt hắn, nhẫn nhịn.”
Yêu Cơ cắn chặt môi, nghĩ đến nỗi nhục của tộc nhân, cuối cùng cũng gật đầu:
“Được.”
“Hoàng hậu nương nương, ta tin người.”
Yêu Cơ là một hài tử biết nghe lời.
Sau hôm ấy, nàng không còn náo loạn với Triệu Nguyên nữa.
Vì vậy, Triệu Nguyên cũng thường xuyên đến Khôn Ninh cung hơn vài lần.
Chỉ là, kẻ chiếm hết tiện nghi là hắn.
Người phải chịu thiệt thòi, lại là nàng.
Song, hắn vẫn không hề nhận bất kỳ lời trách móc nào.
Triệu Nguyên sủng ái Yêu Cơ, thậm chí đã dần lấn át cả ta.
Thế nhưng trong hậu cung.
Không một ai dám than phiền một lời.
Chúng phi tần đều tự lo chuyện của mình, kẻ thì học đàn hát, người lại ngâm thơ đối chữ, nhàn nhã không việc gì làm thì cùng tỷ muội thưởng trà, ngắm hoa.
Người duy nhất có lời oán thán.
Lại là đám đại thần trong triều.
Bởi các nữ nhi mà họ dâng vào cung đâu phải để làm nền cho Lệ phi xinh đẹp tỏa sáng.
Mâu thuẫn này là không thể tránh khỏi.
Ngay từ khi Lệ phi bước chân vào cung, đã được gieo xuống.
Rồi một ngày nào đó, nó sẽ bùng phát.
Và ta.
Sẽ chính là mồi lửa châm ngòi cho cơn bùng nổ ấy.
Giờ đây, đã là tháng Sáu.
Hoa sen trong cung nở rộ, thỉnh thoảng vài con cá chép bơi lội qua lại, sắc hồng và xanh hòa quyện, đẹp đến mức khiến người ta chẳng thể rời mắt.
Ta mỉm cười, ném vài mẩu mồi cá xuống hồ.
“Nghê Nương, ngươi nói xem, ý định phế hậu của bệ hạ còn có thể kéo dài bao lâu?”
“Nô tỳ không dám nói bừa.”
“Thôi vậy, để bản cung nói cho Triệu Nguyên biết.”
Ánh mặt trời dịu dàng chiếu xuống, lan tỏa hơi ấm khắp thân thể, ta khẽ ngân nga một tiếng, rồi từ từ dang rộng hai cánh tay.
Hành động thiếu đoan trang như vậy, từ khi tiến cung tới nay, ta chưa từng làm.
Nhưng hôm nay, ta lại cố ý làm thế.
Bước đến bên bờ hồ sen, ta khẽ mỉm cười, rồi ngay sau đó – ùm!
Tiếng nước vang lên.
Ta đã ngã xuống hồ.
Tiếng hét thất thanh của Nghê Nương lập tức vang lên:
“Người đâu! Mau đến đây! Hoàng hậu nương nương rơi xuống nước rồi!”
Một phen rơi xuống hồ khiến ta hôn mê suốt ba ngày.
Trong khoảng thời gian đó, Triệu Nguyên bị Lệ phi quấn lấy.
Hắn không chỉ chưa từng đến thăm ta,
Mà còn thông báo với triều thần rằng hắn sẽ phế bỏ hoàng hậu, lập Yêu Cơ làm hoàng hậu.
Lý do là hoàng hậu trượt chân rơi nước, thân thể yếu ớt, còn Lệ phi thì khỏe mạnh, lại đang mang long thai, sắp sinh hạ thái tử cho Đại Yến.
Tin tức chấn động này chẳng khác nào sét đánh ngang tai khiến triều thần bàng hoàng.
Các đại thần đồng loạt phản đối, cho rằng dù thái tử thất lạc nửa năm trước, trong cung vẫn còn Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử.
Một nữ tử ngoại tộc như Lệ phi, sao có tư cách làm quốc mẫu?
Người dám nói ra câu ấy liền bị lôi xuống, lập tức cắt lưỡi, bị tru di cửu tôc.
Mà Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử.
Cũng đột ngột rơi xuống nước trong một đêm, hôn mê không tỉnh lại.
Lúc này, còn ai không hiểu rõ nữa?
Đó là bệ hạ đã quyết tâm phế hậu, lập nữ tử ngoại tộc làm mẫu nghi thiên hạ.
Ngay cả việc hoàng hậu rơi xuống nước, cũng chưa chắc là một sự cố ngoài ý muốn.
Sau chuyện này.
Không ai còn dám phản đối quyết định của Triệu Nguyên.
Nhưng, hắn đã vì thế mà mất đi lòng người.
Vị đại thần bị tru diệt cửu tộc ấy là lão thần nguyên triều, phụng sự đế vương hơn bốn mươi năm.
Ngay cả ông ta còn có kết cục như vậy.
Vậy còn những kẻ khác thì sao?
Hiếm có điều lạ là, phụ thân ta, Tần Tướng, vẫn một mực tỏ ra trung thành với đế vương.
Dù tin tức ta bệnh nặng lan khắp cung, phụ thân vẫn không mảy may cau mày.
Khi mọi người đều cho rằng phụ thân ta thật lạnh lùng vô tình,
Thì bên trong cung điện của hoàng đế.
Tần Hi Hoành quỳ lạy đến mức trán đẫm máu, nhưng điều ông cầu xin không phải là giữ lại hoàng hậu vị cho ta, mà là cầu xin lập linh vị cho con trai ông.
Thì ra, huynh trưởng ta trong lúc chinh chiến đã bị mai phục tại Tây Song Quan, toàn quân bị tiêu diệt, không ai sống sót.
Triệu Nguyên giận dữ.
Suýt chút nữa đã hạ lệnh tru di cửu tộc nhà họ Tần ngay tại chỗ.
Những điều này, đều do Nghê Nương kể lại với ta.
Lúc đó, ta nằm trên giường, thân thể bệnh đến mức không thể ngồi dậy nổi.
Ta thầm nghĩ, có phải ta đã đi quá xa rồi chăng?
An Quý phi vừa khóc vừa oán trách Lệ phi:
“Nương nương, bệ hạ thật vô tình vô nghĩa, lại còn bị Lệ phi mê hoặc, đến nỗi không thèm gặp người. Nàng ta thật đúng là kẻ vong ân phụ nghĩa!”
“Như Ngọc, bệ hạ muốn thế nào, đều chẳng phải chuyện mà ngươi và ta có thể định đoạt. Quyết định của bệ hạ, chúng ta chỉ cần tuân theo là được. Những lời này, ngươi về sau đừng nói nữa. Lệ phi tâm địa thiện lương, nếu nàng làm hoàng hậu, ắt sẽ còn làm tốt hơn ta.”
An Quý phi không chịu chấp nhận kết cục ấy:
“Nương nương, đến nước này rồi, người còn bênh vực Lệ phi làm gì? Nàng ta chẳng qua là xinh đẹp hơn thần thiếp một chút, cớ sao người lại bảo vệ nàng như thế? Đồ yêu mị!”
Những dòng chữ kia lại hiện lên:
【Sao lúc hoàng hậu nương nương tranh sủng ngươi không thấy tức giận, mà chỉ cần nhắc đến Yêu Cơ là ngươi chịu không nổi?】
【Hắc hóa đi, An Như Ngọc, nương nương của ngươi không chỉ có một mình ngươi là bằng hữu đâu.】
【Chỉ mình ta lo lắng cho An Như Ngọc sao? Cẩu hoàng đế sai người theo dõi đấy, thật sợ An Như Ngọc cũng bị xử lý mất.】
Ta khẽ cong môi, nắm lấy tay An Quý phi.
Nàng ấy, điều gì cũng tốt, chỉ là tính tình quá đỗi nóng nảy.
“Được rồi, ghen tuông cũng phải có giới hạn thôi. Lệ phi không như ngươi nghĩ đâu. Trở về đi, có khi vài ngày nữa bệnh của bản cung sẽ khỏi thôi.”
An Như Ngọc nghe ta từng lời một bênh vực Lệ phi, đôi môi bĩu lại đầy bất mãn, đôi mắt đỏ hoe vì tức giận:
“Nương nương lúc nào cũng chỉ biết bảo vệ nàng ta!”
Nói đoạn, nàng hất tay, phẫn nộ quay người rời đi.
Nhưng nàng đâu biết.
Ta lo sợ Triệu Nguyên tàn nhẫn đến mức không chịu buông tha cho cả nàng.
Bệnh tình của ta ngày càng trầm trọng hơn.
Ta hiểu rõ.
Triệu Nguyên vẫn luôn ngấm ngầm bỏ độc vào thuốc của ta.
Tấm lòng đế vương.
Quả thực nhẫn tâm đến tận cùng.
Danh tiếng của Lệ phi trong cung cũng ngày một tệ hơn.
Vì ta bệnh nặng đã lâu, vậy mà nàng một lần cũng không hề đến thăm.
Mơ hồ trong cơn mê, ta nghe thấy rất nhiều tiếng khóc lóc.
Tựa như tất cả mọi người đều đang chờ đợi cái chết của ta.
Chỉ trừ An Như Ngọc.
“Nín khóc đi! Khóc, khóc, khóc! Phúc phần của Hoàng hậu nương nương chẳng phải bị các ngươi khóc đến mất hết rồi sao?”
“Hoàng hậu nương nương chẳng phải vẫn còn sống đó thôi? Hi Phi, Lý Quý nhân, Tiêu Đáp ứng, các ngươi còn nhớ không? Năm đó, suýt nữa bị bệ hạ chém đầu là ai cứu các ngươi?”
“Hiền phi, Thục phi, Đức phi, các ngươi thì sao? Lúc vào cung chẳng qua là mấy kẻ nhỏ bé, nếu không nhờ Hoàng hậu nương nương bảo hộ, các ngươi sớm đã chết dưới tay Hoàng quý phi quá cố rồi!”
“Và các ngươi, các ngươi nữa đấy! Những kẻ vị phân thấp kém, kẻ quen nịnh trên dọa dưới, nếu không có Hoàng hậu nương nương tương trợ, các ngươi đã sớm chết cóng trong mùa đông năm ấy rồi!”
“Bây giờ các ngươi khóc thành như vậy, là muốn làm xui xẻo Hoàng hậu nương nương hay sao?”
Những dòng chữ kia đồng loạt nức nở:
【Hoàng hậu nương nương tốt như vậy, tại sao tên cẩu hoàng đế lại không biết quý trọng?】
【Bởi vì hắn ti tiện. Con người khi ti tiện, sẽ không nhìn thấy những điều tốt đẹp bên cạnh mình.】
【Hu hu hu, trừ hoàng đế ra, chẳng phải cả hậu cung đều thương mến hoàng hậu nương nương hay sao?】
Nhìn An Như Ngọc như một ngọn pháo nhỏ bị châm lửa,
Thế nhưng trong mắt nàng lại rưng rưng lệ, từng giọt lớn chực rơi xuống.
Ta biết nàng đang sợ hãi, sợ ta thực sự sẽ không qua khỏi.