【Nữ chính mới mười bốn tuổi thôi, muội muội của ta đang học trung học cũng mới mười bốn tuổi! A a a!】
【Hoàng đế thật khiến người khác chịu không nổi, lúc nào cũng như hổ đói, thật không thể chịu nổi nữa!】
Hỏng rồi, Lệ phi gặp chuyện rồi.
Ta cất giọng:
“Nghê Nương, đi đến thiên điện xem Lệ phi thế nào.”
Nghê Nương quỳ xuống, giọng đầy lo lắng:
“Nương nương, người không thể đi được. Bệ hạ đang lúc cao hứng, nếu người đến, bệ hạ sẽ không vui.”
Ta nhớ đến gương mặt non nớt, bất lực của Lệ phi.
Chân mày khẽ nhíu lại:
“Giờ là lúc nào rồi? Bản cung vừa hứa với nàng sẽ khuyên bệ hạ, nếu Lệ phi thực sự xảy ra chuyện gì, lòng bản cung sẽ khó yên ổn.”
Nghê Nương hé môi, định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
“Vâng.”
Những dòng chữ trong không trung trở nên gấp gáp:
【Hoàng hậu nương nương quả thật là thiên sứ, hu hu, kẻ hại nàng đúng là không có lương tâm.】
【Nương nương nhanh lên một chút, mau cứu Yêu Cơ của chúng ta!】
【Cưỡng đoạt sao? Đây chẳng khác nào tội buôn người!】
Một tiếng thét chói tai của Lệ phi khiến bước chân ta dừng lại nơi cửa.
Tim ta như bị một bàn tay siết chặt, đau đớn vô cùng.
Hoàng công công bên người bệ hạ vội vàng ngăn ta lại:
“Hoàng hậu nương nương, ôi, lúc này người không thể vào được!”
“Hoàng thượng đang làm gì?”
Hoàng công công vẻ mặt khó xử, ấp úng nói:
“Hoàng hậu nương nương, bệ hạ đã dặn dò, không cho bất kỳ ai được phép vào.”
Ta nhướng mày liếc nhìn hắn một cái, giọng nói trầm hẳn xuống:
“Nếu bản cung nhất quyết muốn vào thì sao?”
Lời vừa dứt, xung quanh liền im phăng phắc.
Ta bình thường hòa nhã, nhưng không có nghĩa là ta dễ bị coi thường.
Hoàng công công thoáng lộ vẻ nhượng bộ, khẽ nghiêng người:
“Xin mời nương nương.”
Ta cất giọng rõ ràng:
“Nghê Nương, đạp cửa cho ta!”
“Dạ!”
Những dòng chữ lại hiện lên, tràn đầy kích động:
【Hoàng hậu nương nương thật oai phong, ta sắp yêu nương nương mất rồi, hu hu hu!】
【Yêu Cơ, chủ nhân của ngươi đến cứu ngươi đây!】
【Đội quân bách hợp của ta đâu rồi?】
【Người phía trên câm miệng được không? Ngoài mấy chuyện vớ vẩn đó ra, các người không thể nghĩ cái gì khác à? Không thể nào có tình bạn thuần khiết giữa hai nữ nhân sao?】
“Hoàng thượng!”
Ta cất tiếng, ngăn cản hành động của Triệu Nguyên.
Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn khiến lòng ta quặn thắt.
Lệ phi thân thể nửa trần, bị trói chặt trên giường.
Ánh mắt nàng ngập đầy nước mắt, tuyệt vọng và mất hồn.
Vì giãy giụa lâu, mái tóc rối bù, cổ tay hằn đỏ những vết siết.
Nàng như một chú chim nhỏ không thể thoát khỏi lồng giam.
Nàng hoảng sợ run rẩy toàn thân.
Mãi đến khi thấy ta, đôi mắt nàng mới lóe lên một tia sáng yếu ớt.
Oán hận, đau khổ, tê dại, bi ai…
Cuối cùng, tất cả hóa thành một câu nói đầy uất ức:
“Hoàng hậu nương nương… chẳng phải người đã nói… sẽ bảo vệ Yêu Cơ sao?”
Lòng ta nhói lên một trận đau đớn, bao nhiêu day dứt ùa về.
Lệ phi là một con người bằng xương bằng thịt.
Bệ hạ sao có thể đối xử với nàng như vậy?
Ta vội vã bước đến, lấy chiếc áo choàng đã chuẩn bị sẵn, che đậy thân thể nàng thật kín đáo.
“Xin lỗi, ta đến muộn rồi.”
Triệu Nguyên bị phá hỏng chuyện tốt, sắc mặt lập tức sa sầm, đen như mực:
“Hoàng hậu, nàng làm vậy là có ý gì?”
Ta xoay người, quỳ xuống đất, cúi đầu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên định:
“Hoàng thượng, giờ này chưa phải lúc để Lệ phi thị tẩm. Thần thiếp xin bệ hạ, vì nể mặt thần thiếp mà tha cho Lệ phi một lần này.”
Triệu Nguyên nheo mắt, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo:
“Hoàng hậu, trẫm thân là thiên tử, muốn một nữ nhân còn cần phải hỏi qua ý của kẻ khác sao?”
Nói đoạn, ngài phất tay, chiếc áo choàng trên người Lệ phi lập tức bị hất xuống đất.
Những dòng chữ trước mắt tức giận vô cùng:
【A a a! Tên cẩu hoàng đế này thật quá đáng! Đem kiếm ra đi!】
【Thật tức chết ta rồi! Nữ chính đúng là không được coi là con người. Dù về sau có màn “truy thê hỏa táng tràng”, nhưng liệu nữ chính có thể yêu kẻ từng chà đạp mình xuống bùn hay không?】
Tim ta khẽ run lên, vội vàng cất tiếng:
“Bệ hạ, tình trạng của Lệ phi, người cũng đã thấy rồi, chi bằng đợi nàng…”
“Im miệng! Hoàng hậu, đến phiên ngươi dạy trẫm phải làm gì sao?!”
“Ra ngoài!”
Ta cúi đầu thấp hơn một chút, nhẹ giọng thưa:
“Xin bệ hạ bớt giận.”
Triệu Nguyên thấy ta vẫn đứng yên không nhúc nhích, lửa giận trong lòng càng bốc cao:
“Hoàng hậu, đừng ép trẫm.”
Ngài hạ giọng, ý tứ rõ ràng muốn đuổi ta ra ngoài.
Ta từ từ đứng dậy, giọng nói không kiêu ngạo, không hèn mọn:
“Bệ hạ đã giao hậu cung cho thần thiếp, ấy là tin tưởng thần thiếp. Nếu thần thiếp không thể chiếu cố tốt các tỷ muội trong hậu cung, đó chính là thần thiếp thất trách. Nếu bệ hạ không tin thần thiếp nữa, tự có thể thu lại quyền lực này của thần thiếp.”
“Ngươi!”
Triệu Nguyên nghẹn lời.
Ngay sau đó, ngài lạnh lùng bật cười.
Ngài tiến đến gần, mạnh tay bóp lấy cổ ta, giọng nói lạnh băng như sương:
“Hay lắm, hay lắm! Hoàng hậu tốt của trẫm, giờ còn lấy danh vị hoàng hậu ra để ép trẫm?”
Ta cảm thấy khó thở.
Hơi thở dần dần đứt đoạn.
Trong lòng càng dâng lên một cơn lạnh lẽo đến thấu xương.
Kẻ điên cuồng như thế này, thật sự là minh quân của Đại Yến sao?
“Hoàng thượng, nương nương chỉ là lo cho Lệ phi thôi, xin bệ hạ bớt giận, đừng trách nương nương.”
Nghê Nương sợ đến hồn bay phách lạc, vội bò tới chân Triệu Nguyên, dập đầu liên hồi.
Triệu Nguyên giận dữ đá nàng một cước, khiến nàng đập mạnh vào bàn trang điểm bên cạnh, phát ra một tiếng rầm lớn.
“To gan! Đây nào phải chỗ cho nô tài như ngươi mở miệng?”
Ta gắng nở một nụ cười, khó nhọc nói:
“Bệ hạ… thần thiếp đã nói rồi… nếu bệ hạ không tin thần thiếp nữa… tự có thể thu lại quyền lực này…”
Triệu Nguyên cười càng điên cuồng:
” Tần Chân Chân, ngươi thật sự cho rằng, trẫm không dám phế ngươi sao?!”
Nụ cười vẫn còn vương trên khóe môi ta.
Ngài đương nhiên dám.
Nhưng ta, phải bảo vệ được Lệ phi.
Cả hai đối diện nhau trong im lặng hồi lâu. Cuối cùng, Triệu Nguyên giận dữ quát một tiếng, buông tay, hất mạnh ta ngã xuống đất.
“Được! Trẫm thành toàn cho ngươi!”
Bịch!
Một cơn đau nhói từ bụng truyền tới, như có một tảng đá nặng đang đè xuống.
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán, ta cảm thấy từng sức lực nặng trĩu kéo xuống dưới.
Máu từ thân dưới từ từ chảy ra.
Sắc mặt ta tái nhợt như tờ giấy.
Nghê Nương kinh hãi gào khóc:
“Nương nương! Hoàng hậu nương nương xảy ra chuyện rồi! Mau, mau có người tới đây!”
Nhưng điều khiến ta không thể tin nổi hơn chính là—
Những dòng chữ kia lại hiện lên:
【Điên rồi, tên cẩu hoàng đế này ngay cả hoàng hậu nương nương cũng không buông tha sao?】
【Ta muốn giết chết tên cẩu hoàng đế này! Đó là Tần Chân Chân đấy! Nữ tử nhà họ Trần, bao kẻ cầu thân còn chưa được, năm đó hắn còn quỳ xuống cầu cưới nàng, giờ lại dám làm như vậy sao!】
【Nực cười, hoàng đế đã âm thầm mưu tính diệt trừ toàn bộ nhà họ Tần, Độc “Xuyên Tràng Tán” ngấm vào xương tủy kia, chẳng phải do cẩu hoàng đế hạ vào thức ăn của hoàng hậu sao?】
Ta ngây người ngồi trên đất, lòng đầy bi thương, một nỗi tuyệt vọng trào dâng.
Thì ra, tất cả đều là thật.
Thực ra, ta chưa bao giờ đặt quá nhiều kỳ vọng vào Triệu Nguyên, phu quân của ta.
Dù năm đó, khi còn là một vương gia không được sủng ái, hắn đối với ta tương kính như tân, lời nào cũng thuận theo.
Nhưng ta hiểu rõ.
Một khi hắn trở thành quân vương.
Ta và hắn, liền là trước làm quân thần, sau mới là phu thê.
Vậy nên, những lời mẫu thân dặn dò năm xưa.
Ta đều cẩn thận tuân theo.
Ta chưa bao giờ giao trái tim mình cho hắn.
Đối với ta.
Đạt được sự hòa thuận giữa quân vương và hoàng hậu.
Đã là đủ rồi.
Thế nhưng Triệu Nguyên tựa như một con sói đói không biết thỏa mãn.
Ngay từ đầu tiếp cận ta.
Từng bước từng bước lên cao.
Hắn giết sạch các hoàng thân quốc thích, nhờ vào sự hậu thuẫn của phụ thân ta, một tể tướng đương triều, mới có thể ngồi vững trên ngai vàng này.
Đến nay, lông cánh của Triệu Nguyên đã đủ đầy, hắn không còn cần đến ta nữa, cũng chẳng cần đến nhà họ Tần.
Vậy nên, ta mới có thể bị hắn vứt bỏ không chút do dự.
Ta nằm trên giường rất lâu.
Dù trong lòng đau xót.
Nhưng rồi cũng dần dần chấp nhận sự thật này.
Nữ nhi nhà họ Tần, vĩnh viễn không thể bị nghịch cảnh đánh bại.
Điều quan trọng hơn lúc này.
Là tiếp theo Triệu Nguyên sẽ ra tay với nhà họ Tần như thế nào.
Sáng nay.
Triệu Nguyên lấy cớ ta “vi phạm thánh chỉ”, lập tội danh muốn phế hậu.
Nhưng hắn đã thất bại.
Bởi vì đứa bé trong bụng ta vừa mới mất.
Lại nhờ quần thần đồng lòng phản đối.
Hoàng hậu chưa từng thất đức, hắn không có quyền phế ta.
Ta đưa tay xoa lên bụng mình.
Thì ra, nơi này đã từng có một sinh mệnh.
Nhưng chính phụ thân của nó, lại tự tay giết chết.
Thật nực cười biết bao.
Dù ta không bị phế.
Nhưng cuối cùng vẫn bị giam lỏng trong Khôn Ninh cung.
Hai tháng không được ra vào.
Cả hoàng cung đều biết rõ vì sao.
Thậm chí còn liên lụy khiến họ ghét bỏ Lệ phi.
Những dòng chữ kia ngày ngày lại hiện lên trước mắt ta:
【Hoàng hậu nương nương, Yêu Cơ sắp bị khi dễ đến chết rồi, người mau đi xem nàng một chút!】
【Mất đi sự che chở của hoàng hậu, Yêu Cơ chỉ càng thêm đáng thương.】
【Vì khiến hoàng hậu nương nương bị cấm túc, Yêu Cơ đã vô cùng áy náy…】
Ta khẽ ho một tiếng, đưa khăn lên che miệng.
Vệt máu đỏ thẫm trên khăn khiến sắc mặt ta thoáng chốc tái nhợt.
Triệu Nguyên thủ đoạn trùng trùng,
Rốt cuộc vẫn không chịu buông tha cho ta sao?
Nghê Nương cúi đầu, lặng lẽ thu chiếc khăn tay đi, rồi thay cho ta một chiếc mới.
Nghê Nương mỉm cười:
“Nương nương, có nô tỳ ở đây, người sẽ không sao đâu.”
Ta nhớ lại ngày hôm ấy, Triệu Nguyên đã giận dữ đá Nghê Nương một cước.
Trong mắt ta bỗng dâng lên vài phần đau xót.
Ta liếc nhìn dáng người run rẩy của Nghê Nương.
“Khổ cực cho ngươi rồi.”
Nghê Nương lắc đầu, nhẹ giọng đáp:
“Nô tỳ không thấy đau, nương nương bị sỉ nhục, ấy mới là nô tỳ vô năng.”
Nghê Nương là nô tỳ trong phủ được nuôi dưỡng đã theo ta từ nhỏ.
Giữa ta và nàng, tình như tỷ muội.
Lần này Triệu Nguyên động đến nàng, chẳng khác nào bôi nhọ thể diện của ta.
Hắn không hề nể tình nghĩa phu thê chút nào.