Yến Thị Tây trướng chưa kịp trả lời, ta đã lao vào lòng hắn, nghẹn ngào không thôi:
“Đại vương, tẩu tẩu không ưa Lục ca ca, lại muốn đánh thiếp.”
Mọi người không ai ngờ được một đế cơ cao quý lại có thể mở miệng bịa đặt tùy tiện như vậy, nhất thời chẳng biết phải phản bác ra sao.
Phối Mãn thị giận đến mức mắt hoa lên, bất chấp cả sự hiện diện của Tông Phỉ, định xông vào đánh ta thật.
Ta cười lạnh trong lòng, không ngạc nhiên vì sao mà Tông Phỉ chẳng ưa gì những quý nữ thảo nguyên này, chậm trễ mãi không chịu lấy vợ.
Nếu tất cả đều là loại người dễ bị kích động, mất khống chế thế này, đúng là không xứng đáng với hắn.
Ánh mắt Tông Phỉ trở nên lạnh lẽo, sắc mặt Lục Đại Vương cũng đanh lại.
Yến Thị Tây trướng lấy lại tinh thần sau cơn sốc, dịu giọng cười nói:
“Chỉ là mấy cô gái trẻ trêu đùa vài câu, các ngươi là nam nhân cũng để bụng sao?”
Ta lại cắt ngang:
“Sao có thể là trêu đùa? Tẩu tẩu hỏi đại vương thích loại rượu nào trong trướng, ta thẳng thắn mang đến, nàng ấy lại bảo ta bịa đặt, rồi định đánh ta.”
Ta kéo tay áo Tông Phỉ:
“Đại vương, ngài nói xem, ngài có phải thích loại rượu này không?”
Tông Phỉ nhìn qua, biết ngay đó là loại rượu gì, thấy ánh mắt đầy mưu mô của ta, chỉ có thể nghiến răng đáp:
“Thích.”
Phối Mãn thị trợn to mắt, như thể vị thần trong mộng của nàng ta vừa rơi khỏi thần đàn, tan vỡ giấc mộng thời niên thiếu.
Yến Thị Tây trướng không thể chịu nổi nữa, chỉ lạnh giọng:
“Đủ rồi, còn có người hầu ở đây, đế cơ cũng nên chừng mực.”
Bà lại nhìn sang Tông Phỉ:
“Đại vương cũng nên rộng lượng một chút.”
Tông Phỉ cười lạnh, quét mắt nhìn quanh mọi người, khiến ai nấy đều cúi đầu.
Ta nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Chín đại quý tộc thì có gì ghê gớm, chẳng phải xem ai sinh được con trai nối dõi sao… Chờ thiếp sinh con rồi…”
Tông Phỉ đột nhiên vỗ nhẹ vai ta:
“Đi thôi.”
Ta như bừng tỉnh, cắn chặt răng nuốt xuống mấy lời định nói ra.
Phối Mãn thị vẫn nhìn chằm chằm ta. Ta vẫn chưa đủ thỏa mãn, dựa sát vào ngực Tông Phỉ, quay lại liếc nàng ta một cái đầy khiêu khích.
Ánh mắt nàng ta bừng lên sự ganh đua và quyết chiến.
10
Mưu kế của ta rất hiệu quả.
Phối Mãn thị vừa nhằm vào ta, vừa hăm hở chuẩn bị mang thai, quyết phải sinh con trước ta.
Nàng ta vốn không chịu nổi sự kích động, dù Lang Chủ có vài đứa cháu trai nhưng tất cả đều do các vương tử của những trướng phụ sinh ra.
Hai vị chính dòng Đông trướng và Tây trướng này, cuộc hôn nhân lại không suôn sẻ.
Tông Phỉ kiêu ngạo, không chịu lấy con gái tiểu tộc, nữ nhân phía đại tộc kia bệnh tật quanh năm, đến tháng trước khi Tông Phỉ cầu hôn nàng ta thì đột ngột qua đời.
Trong lòng ta cũng nghi ngờ, Tông Phỉ không giữ người bên mình, nữ nhân kia có hôn ước nhưng yếu ớt không thể thành thân, đúng là lý do hoàn hảo.
Chỉ sợ sinh tử của nàng ta đều nằm trong tay Tông Phỉ.
Còn Lục Đại Vương, có chút đáng thương hơn.
Vốn là mỹ nam tử số một thảo nguyên, cao ngạo hơn cả Tông Phỉ, nhưng vì rơi ngựa mà hủy dung nhan.
Người tính tình vốn mềm yếu vô dung, nay vừa mất dung mạo, các quý nữ thảo nguyên đều là quý nữ của gia tộc lớn, sao chịu cúi đầu chấp nhận?
Từ đó, cao không với tới, thấp không muốn lấy.
Yến Thị Tây trướng nhân lúc này lại nạp cho hắn ba vị quý nữ thuộc ba họ lớn nhất trong chín đại quý tộc.
Mọi người đều biết, chín đại quý tộc đó, chỉ gả con gái cho người kế vị. Thân phận của Lục Vương nhờ thế vươn lên ngang hàng với Tông Phỉ.
Nếu Phối Mãn thị sinh trưởng tôn, được Phối Mãn tộc hậu thuẫn, vị trí Lang Chủ với Lục Vương chỉ như một cái nhấc tay.
Phối Mãn thị bởi thế tự mãn vô cùng, nên nhất định phải có con.
Chỉ là, nàng ta chỉ được nuông chiều từ nhỏ, chỉ thấy một hai ba trước mắt, làm sao nghĩ được bốn năm sáu sau này.
Lang Chủ đang độ tráng niên, đứa con nhỏ nhất vẫn còn bú mẹ, sao có thể dung thứ cho những đứa con dòng chính với gia thế hiển hách và hậu duệ cường thịnh của chín đại quý tộc?
Lòng đế vương đều giống nhau, năm xưa phụ hoàng ta nghi kỵ Tam ca quá tham vọng thế nào, Lang Chủ cũng nghi ngờ Lục Đại Vương như vậy.
Yến Thị Tây trướng chắc hẳn không ngờ được rằng dù Tông Phỉ làm trước một bước, bà ta có làm mười lăm bước sau, chiếm hết lợi thế thì ta vẫn còn một đòn phản kích.
Với một nàng dâu gia thế cao quý như vậy, bà ta không dám công khai khuyên tạm hoãn việc sinh con. Chỉ có thể âm thầm nuốt xuống cơn tức khi bị Lang Chủ ngày càng nghi ngờ và chèn ép.
Ta trong trướng hướng Tông Phỉ đòi thưởng:
“Đại vương có nhìn thấy tóc bạc mới của Yến Thị Tây trướng gần đây không? Chắc hẳn Lục Đại Vương bị Lang Chủ quở trách, Lang Chủ lại nạp trưởng nữ của đường tỷ bà ta làm tiểu phu nhân khiến Yến Thị Tây trướng đêm không thể yên giấc, mắt cũng đã thâm một quầng lớn rồi kìa.”
“Giờ Lang Chủ không còn rảnh mà để ý đến đại vương nữa. Đại vương định thưởng cho thiếp điều gì đây?”
Tông Phỉ nhìn ta, đưa tay ném qua một phong thư, trên đó là nét bút quen thuộc của ca ca.
Trong lòng ta vui mừng khôn xiết, nhưng mặt ngoài vẫn giữ bình thản.
Tông Phỉ cười nhạt:
“Đế cơ không cần phòng bị. Nếu không có ta bảo vệ, chỉ dựa vào những gì ca ca ngươi làm ở Bắc Quốc, chín đại quý tộc sớm đã trói ngươi rồi.”
Ta khẽ động lòng, đúng vậy, ca ca ta làm con tin ở Bắc Quốc, sao có thể để thảo nguyên yên ổn?
Nếu không Lang Chủ sao không chịu thả ca ca ta hồi triều mà lại phải để ta bày mưu ép buộc?
Dù vậy, ta vẫn giả vờ kêu oan thay cho ca ca:
“Ca ca thiếp vốn nhân hậu, được Quý phi mẫu thân dạy dỗ cẩn thận, là người có tính tình mềm mỏng nhất. Chắc hẳn vì khác biệt văn hóa Nam – Bắc, mới dẫn đến hiểu lầm với các quý tộc.”
Tông Phỉ bật cười khinh miệt:
“Quý tộc thảo nguyên có tục cha chết con nối, huynh chết đệ kế. Hắn kích động Tứ ca vì một tiểu phu nhân của Tam ca mà giết chết huynh ruột, rồi xúi giục con cháu gia tộc bên nhà vợ của Đại ca và Thập đệ đánh nhau, khiến họ bất hòa.”
“Hắn mông chỉ làm gia súc nhiễm bệnh, còn trộn lẫn nhựa củ từ vào vải vóc tiến cống của Đông Hạ, gây bệnh ngoài da khắp thảo nguyên, khiến giá cả hỗn loạn. Nam Quốc các người, gọi đó là nhân hậu sao?”
Ta hỏi:
“Đại vương có bằng chứng không? Sao có thể tùy tiện bôi nhọ?”
“Nếu có bằng chứng, chỉ sợ ca ca ruột của ngươi đã thành mồi cho sói rồi. Buồn cười thay, hoàng tử họ Hoàn Nhan có đến mười bảy mười tám người, vậy mà tính kế không lại một mình hắn!”
Ta nghe mà chỉ biết cười lạnh.
Ở Nam Quốc, họ Triệu nhà ta ai mà không phải dốc toàn lực mới đấu ngang ngửa được với các ngươi?
Ta không nói gì, chỉ mở thư, từng chữ đọc qua, đều là những lời hỏi han đầy tình cảm của ca ca.
Dù cách xa ngàn dặm, nhưng vì ta và ca ca đều là cùng một mẹ sinh ra nên giữa chúng ta có sự đồng cảm sâu sắc. Chỉ cần vài nét chữ khác lạ, ta đã hiểu ý ca ca.
Lá thư này đến tay, chính là ngày ta cùng ca ca lật lại thế cục thảo nguyên.
11
Ta đưa lại thư cho Tông Phỉ, nghĩ ngợi rồi nói:
“Đại vương, ngài có biết điều khiến một người đàn ông cả ngày không yên lòng là gì không? Đó là cưới về vài người thê thiếp gia thế ngang ngửa nhau. Vậy còn điều khiến một nữ nhân trung niên ngày ngày bất an là gì?”
Tông Phỉ nhướn mày:
“Ồ? Đế cơ cao siêu, xin chỉ giáo.”
Ta mỉm cười hồn nhiên:
“Là sắp xếp cho bà ta vài nàng dâu mà ai cũng không phục ai.”
Tông Phỉ bật cười thành tiếng.
Hành động của Tông Phỉ rất nhanh.
Không lâu nữa là đến đại thọ Lang Chủ, vạn nô vương ở vùng Đông Hạ sẽ tiến vào Bắc Quốc chúc mừng.
Hơn nữa, lần này còn mang theo đệ nhất mỹ nhân Đông Hạ, Kim Ca công chúa.
Thảo nguyên này, không ai cao quý hơn Phối Mãn thị, nhưng để tranh được với nàng ta, chỉ có thể là một công chúa của đại quốc.
Ta cưỡi con ngựa cái trắng thuần mà Tông Phỉ tặng, thong dong giữa đồng cỏ xanh mướt.
Hôm nay trời trong nắng đẹp, nhưng lòng ta vẫn nặng nề.
Ta hiểu rõ, ta đã lay động lòng Tông Phỉ.
Dù là người đàn ông cứng rắn đến đâu, cũng không thể không lưu tâm đến chuyện của mẫu thân.
Tông Phỉ rộng lượng, một lòng vì quốc sự, vốn không để ý đến chuyện tranh đấu vặt vãnh trong nội trướng.
Nếu không phải vì đối đầu Yến Thị Tây trướng, Tông Phỉ sao lại để ta thao túng những mưu mô này trong hoàng cung Bắc Quốc?
Từ khi ta đến đây, những tin đồn về Yến Thị Đông trướng luôn bị giấu kín, ngay cả vài tiểu phu nhân trong trướng của Lang Chủ cũng không biết rõ.
Nhưng cung đình là cung đình, Đại phi chỉ có một, Yến Thị thì có Đông Tây trướng, nói đi nói lại cũng là những chuyện cũ.
Yến Thị Tây trướng và mẫu thân của Tông Phỉ chắc chắn từng có một trận đấu đá đến mức ngươi chết ta sống.
Chỉ là mẫu thân của hắn thất bại, còn Yến Thị Tây trướng vốn khôn khéo, nếu không vì tương lai của con trai, bà ta sẽ không bao giờ ra tay, cũng không bao giờ phạm sai lầm.
Tông Phỉ nhiều năm không nắm được nhược điểm của Yến Thị Tây trướng, lần này là cơ hội trời ban, sao hắn có thể bỏ qua?
Hắn muốn mượn tay ta đến dùng lực đẩy lực, nhưng không biết rằng, ta là máu mủ cuối cùng mẫu phi để lại cho ca ca.
Biết chuyện ta phải hòa thân sang đó chuộc ca ca về, ca ca ta sao có thể ngồi yên?
Ta cười nhẹ về phía các quý tộc thảo nguyên đang lặng lẽ quan sát từ xa, nét mặt kiều diễm vô song.
Con chim ưng trắng thuần của Tông Phỉ đáp xuống vai ta, đám người kia thấy hắn thúc ngựa từ xa tới, đều vội vã quay mặt đi.
Ta nhìn dáng vẻ Tông Phỉ thúc ngựa trên đồng cỏ xanh, phong thái xuất chúng, tựa như Đông Quân hạ thế săn bắt hồ ly trắng.
Ta không khỏi thì thầm:
“Đại vương, tình yêu của ngươi, thiếp không cần mưu cầu suy tính chi nữa.”
Ngươi sống chẳng được bao lâu nữa. Tình yêu của người chết, mưu cầu để làm gì?
Kim Ca công chúa vừa vào triều lập tức gây ra sóng gió lớn.
Dung mạo của vị công chúa ấy lại có sáu phần giống với cố Yến Thị Đông trướng.
Đông Hạ vốn là thuộc quốc của Bắc Quốc, lần này tiến cống mỹ nhân. Nhưng với dung mạo tương tự cố phi của Lang Chủ, việc công chúa nên gả cho ai bỗng trở nên khó định đoạt.
Ngoại trừ Yến Thị Tây trướng và Lang Chủ, những người thấy gương mặt ấy liền sinh chán ghét, thì vài vị hoàng tử bất hòa với Tông Phỉ đều muốn tranh đoạt.
Thậm chí vài vị thúc bá trong tộc cũng thèm khát niềm vui khác thường này, hứa hẹn tặng nàng vị trí Đại phi nhằm làm Lang Chủ bẽ mặt.
Còn Tông Phỉ, không cần phải nói, dù Kim Ca công chúa gả cho ai, ngày ngày kẻ sở hữu nàng đều sẽ lấy mẫu thân của hắn ra so sánh với vị công chúa này.
Công chúa gả cho ai thì cũng đều đắc tội với các thế lực còn lại, khiến triều đình Bắc Quốc một thời gian dậy sóng.
Lang Chủ đau đầu không ngừng.
Ta, mang danh “yêu nghiệt” hơn một năm nay, cuối cùng cũng truyền lại danh hiệu ấy cho nàng “họa thủy” này.
Thì ra một nữ nhân quả thực có thể khuynh đảo cả một quốc gia.
Vạn nô vương Đông Hạ quả nhiên đã đưa đến một bảo kiếm sắc bén nhất mà ta từng thấy.
Bất đắc dĩ, Lang Chủ phán rằng:
“Mỹ nhân gả cho anh hùng, ai đoạt được Hách Xích, ta sẽ gả công chúa cho người đó.”
Trước khi xuất chinh, ta lặng lẽ chỉnh sửa khôi giáp cho Tông Phỉ.
Cảm giác lạnh buốt của giáp sắt tựa như những con rắn băng, từ đầu ngón tay trườn thẳng vào lòng ta.