14
Ta hỏi các tộc nhân đi cùng, cuối cùng mới biết cô nương trong tay ca ca là muội muội của huynh ấy, con gái của cha mẹ ta.
Ta chỉ vào mình:
“Vậy ta là ai?”
Mọi người lắc đầu. Thật không thể tin nổi lại có chuyện như thế này!
Ta nghĩ đi nghĩ lại, ta vốn tin rằng ta là con ruột của mẫu thân.
“Hóa ra cô nương ấy là rồng vàng, giống hệt như tộc trưởng.”
“Cô nương ấy còn có mối liên hệ huyết thống với tộc trưởng và phu nhân.”
“Nàng ấy rất giống tộc trưởng phu nhân.”
Mọi người thi nhau giải thích, ta suy nghĩ và nhận ra mọi thứ đều hợp lý cả.
Phụ thân ta là con rồng vàng thuần khiết duy nhất trong tộc, ca ca giống mẫu thân, còn ta như đứa trẻ bị nhặt về.
Kết quả, ta đúng thật là hàng giả!
15
“Phàm nhi, đừng lo, chúng ta sẽ nuôi dưỡng con.”
“Đúng vậy, dù con không phải là con ruột của tộc trưởng, nhưng cũng không sao cả.”
“Dù sao mọi người đã chấp nhận rằng con là người, giờ lại thêm việc con không phải con ruột cũng đâu phải chuyện lớn.”
“Ừ, dù sao con cũng không thể sống lâu.”
Các tộc nhân đều rất tốt bụng, chỉ là lời nói hơi đau lòng một chút, nhưng thôi, cũng là sự thật.
Ta cảm ơn họ rồi đi tìm phụ mẫu, chỉ thấy ca ca ngồi trên bậc thềm trước cửa.
“Muội ấy không sao chứ?”
Ca ca đáp:
“Chắc không sao, dù trông có vẻ nghiêm trọng; nhưng muội biết đấy, Long tộc chúng ta da dày thịt chắc mà.”
Ta nói:
“Ta biết mình không phải là con ruột rồi.”
“Không sao, dù sao muội vốn dĩ cũng khác chúng ta.”
Ta hỏi ca ca về chuyện huynh ấy gặp cô nương kia như thế nào. Huynh lải nhải kể, không thiếu lời khen ngợi, cuối cùng kết luận:
“Kính Xí đáng lẽ phải là tiểu công chúa của tộc rồng, nhưng lại phải sống cô độc như một con rồng mồ côi.”
Ta cúi đầu:
“Nếu không phải vì ta thì…”
Ca ca ngắt lời ta:
“Muội yêu, chuyện này đâu liên quan đến muội. Muội phải vui vẻ mà sống. Nghĩ theo hướng tốt, dù chúng ta rất thương Kính Xí, nhưng mà rồng ấy mà, da dày thịt chắc, sống khoẻ thôi.”
Nhớ lại hình ảnh muội ấy đầy máu, ta lo lắng hỏi:
“Nhưng mà muội ấy…”
Ca ca khẽ nói:
“Chủ yếu là ta và muội ấy định vào Ma giới để cướp thánh vật của họ, không ngờ bị truy đuổi.
Muội cũng biết mà, chúng ta vẫn là rồng con, chắc chắn không đánh lại đám lão già Ma tộc kia.”
À, bất ngờ thật đấy, tự nhiên thấy bọn họ vừa yếu vừa nghịch ngợm. Nhưng ta vẫn lo cho ca ca, hỏi xem huynh có sao không.
“Kính Xí giỏi hơn, đã giúp ta đỡ đòn rồi. Haiz, nếu muội ấy lớn lên trong tộc, ta chắc bị cha mẹ đánh chết rồi.”
Ca ca cảm thán.
16
Kính Xí không sao, ca ca ta bị phạt, thật thảm hại!
Còn ta, mọi thứ vẫn như cũ.
Mọi việc yên ổn cho đến khi Kính Xí tỉnh lại. Nàng quậy phá khắp nơi trong phòng, phụ mẫu không còn cách nào khác, đành gọi ta đến an ủi.
“Ta có thể làm được gì chứ?”
Mẫu thân vừa giúp ta mặc áo lông vũ, vừa nói:
“Nàng ấy dường như không chấp nhận việc mình là rồng. Chúng ta nghĩ, con đã chấp nhận mình là người, hẳn có thể tìm thấy tiếng nói chung. Hãy đi khuyên nhủ nàng ấy đi.”
“Hả?”
“Không sao đâu, áo lông vũ này phòng thủ rất tốt, nàng ấy không thể đánh trúng con đâu.”
Ta chấp nhận việc mình là người vì vốn dĩ ta luôn là người. Còn Kính Xí không chấp nhận mình là rồng, vì nàng đã luôn nghĩ mình là người.
Nhưng không thể cãi lại phụ mẫu, ta đành cắn răng mà đi.
17
Đến nơi, ta thấy căn phòng loạn như bãi chiến trường, còn Kính Xí thì đang nằm lăn lộn dưới đất.
Thấy ta bước vào, nàng liền ngồi dậy, quan sát ta kỹ càng:
“Ngươi chính là người trong tộc rồng?”
Ta gật đầu. Nàng đẩy đồ đạc xung quanh ra, mời ta ngồi xuống. Ta ngồi bên cạnh nàng, không kiềm được mà lén nhìn nàng vài lần.
Trong lòng không khỏi trầm trồ, sừng rồng của nàng thật đẹp, sáng rực như vàng.
Không nhịn được, lại muốn nhìn thêm lần nữa.
Không được, phải nhìn thêm lần nữa.
Ta lén cười, lại nhìn thoáng qua. Dù có hơi tròn trịa, nhưng thật sự rất đẹp.
“Thích à?”
Nàng chỉ vào sừng rồng.
Ta ngơ ngác gật đầu. Nàng khẽ cười, rồi đột nhiên phong bế ta, lại còn chặn luôn miệng ta.
Ta kinh ngạc, trong lòng la toáng lên.
“Mẫu thân ơi, các người có phải hay không quên là nàng không đánh chết ta, nhưng nàng lại biết pháp thuật đó?
Quá đáng sợ rồi!.”
Rồi ta chỉ biết trơ mắt nhìn Kính Xí mỉm cười, xoay người bẻ sừng rồng của mình, đặt lên trán ta và nhấn mạnh:
“Tặng ngươi đó.”
A a a, ta muốn hét lên, sao lại đau thế này! Cảm giác như cả da thịt và xương cốt đều đau đớn, không lẽ nó thật sự mọc trên đầu ta rồi?
18
“Xong rồi đó!”
Nàng vỗ tay, hỏi:
“Ngươi có muốn cái đuôi không?”
Ta kinh hãi nhìn nàng, thấy nàng đang sờ cái đuôi rồng của mình rồi tự nói một mình:
“Quên mất là ngươi không nói được. Lát nữa không được hét lên, nghe chưa?”
Vừa nói, nàng vừa lay lay cái sừng mới gắn lên đầu ta.
Ta liền xua tay:
“Không, không, không cần đâu!”
Thấy nàng có vẻ hơi tiếc nuối, ta liền hỏi nàng vì sao lại làm như vậy. Nàng trả lời:
“Ta muốn làm người, còn ngươi muốn làm rồng. Vậy chúng ta có qua có lại rồi còn gì?”
“Ngươi chỉ ép buộc ta thôi!”
“Dù sao thì hiện giờ hai chúng ta đều không ra rồng cũng không ra người rồi.”
Nàng tiếp tục lay cái sừng trên đầu ta, có vẻ thấy thú vị, mắt nàng khẽ nhắm lại, vui vẻ hát:
“Đầu có sừng, sau có đuôi, lalala…”
Khoan đã, lời này nghe quen quá, giai điệu cũng quen thuộc. Ta thử nói câu “kỳ biến ngẫu bất biến.”
Nàng lập tức ôm chầm lấy ta:
“Ký hiệu xem ở góc vuông!”
Chúng ta mừng rỡ nhìn nhau, rồi tiếp tục đối đáp những câu còn lại, câu nào cũng khớp.
Nàng giải khai pháp thuật định thân cho ta, vui vẻ nói:
“Cuối cùng ta cũng tìm được người nhà.”
Ta lườm nàng ấy:
“Nhưng ngươi đã biến ta trở nên quái lạ, không phải người cũng chẳng phải rồng”
“Không sao, như vậy người khác sẽ thấy chúng ta giống nhau hơn. Đúng rồi, Long Lẫm bảo ngươi không có nội đan?”
Ta không hiểu, liền gật đầu. Nàng thản nhiên nói một câu suýt nữa dọa ta chết khiếp:
“Ta có, để ta chia cho ngươi một cái.”
Vừa nói, nàng vừa chuẩn bị móc ra bằng tay không, khiến ta hoảng hốt lao đến kêu cứu.
19
Phụ mẫu và ca ca bước vào, thấy tình cảnh này suýt nữa thì ngất.
Kính Xí quả thật là người bạn tốt, nàng đứng ra nhận hết lỗi lầm, đẩy ta ra sau lưng:
“Có chuyện gì thì cứ tính với ta, tiểu phế vật này thì làm được gì? Là ta gắn sừng lên đầu nàng ấy.”
“Ngươi… ngươi… ngươi!”
Phụ thân chỉ vào nàng rồi lại chỉ vào ta. Nếu không phải cơ thể rồng quá mạnh mẽ, e là phụ thân đã ngất từ lâu.
“Đúng là lố bịch!”
“Nàng ta là tri kỷ của ta, có gì ta cũng phải chia sẻ.”
Kính Xí đáp.
“Nhưng cũng không thể bẻ sừng rồng của mình xuống như vậy chứ!”
Mẫu thân nói.
“Nàng ta tay trói gà không chặt, các người để nàng ta vào đây chẳng phải là dâng đến trước mặt ta sao?”
Phụ thân sửng sốt:
“Làm sao có thể? Đây là con gái của ta cơ mà!”
Đúng thế, ai mà ngờ Kính Xí không làm theo lẽ thường. Nàng không đánh ta, mà lại gắn đồ của nàng lên người ta. Chiếc áo lông vũ có tác dụng phòng thủ, nhưng việc gắn sừng rồng lên đầu thì lại không tính là tấn công.
Trong tứ hải bát hoang này, không tìm đâu ra một con rồng lại có thể đem sừng của mình gắn lên đầu kẻ khác!
20
Sự đã rồi, không còn cách nào khác, nhưng phụ mẫu không cho phép Kính Xí tặng nội đan cho ta!
Kính Xí không chịu, kiên quyết thuyết phục họ đồng ý.
“Cũng không được. Ngươi thử hỏi xem Phàm nhi có dám nhận không?”
Kính Xí nhìn ta, ta vội lắc đầu, thứ máu chảy đầm đìa mà nàng định móc ra, ta sao dám nhận!
“Ngươi có thể nhắm mắt lại không nhìn!”
“Ta sợ!”
“Đồ vô dụng!”
Kính Xí giận dữ, tiếc là sắt mà không rèn nổi thành thép.
21
Các tộc nhân nghe nói về chuyện của ta và Kính Xí thì ai nấy đều vô cùng ngạc nhiên, ai cũng viện cớ “quan tâm” để đến thăm chúng ta.
Ta có cảm giác như quay lại thời thơ ấu, cảnh tượng quá đỗi quen thuộc.
Nhìn cảnh tượng này, Kính Xí cảm thán:
“Thì ra, loài rồng cũng hiếu kỳ như vậy sao?”
Ta trách móc nàng trong sự bất lực:
“Ngươi đã cứng rắn tạo ra một sinh vật mới cho hai chúng ta rồi đấy.”.
Kính Xí hào hứng bàn luận về cái tên của sinh vật này, không biết nên gọi là Nhân Long hay Long Nhân.
Ta bưng tai nằm vật ra, cuối cùng nàng quyết định:
“Ta sẽ gọi là Nhân Long, còn ngươi là Tiểu Long Nhân.”
Nàng nói cũng hợp lý. Đầu ta có sừng, nàng thì có đuôi.