Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại HÓA RA TA LÀ NGƯỜI Chương 1 HÓA RA TA LÀ NGƯỜI

Chương 1 HÓA RA TA LÀ NGƯỜI

12:59 chiều – 16/11/2024

Ngày ta sinh ra, tứ hải bát hoang đều chìm vào im lặng.

Hóa ra ta là… người!

Việc này có khác gì hai người sinh ra một con sâu đâu!

 

1

Mẫu thân ta nhìn chằm chằm một hồi, sờ bụng rồi nói:

“Không phải là ký sinh trùng đấy chứ? Ném nó đi thôi.”

Phụ thân ta gật đầu, nắm lấy chân ta rồi hất ta bay ra ngoài. Không rõ bao lâu sau, ta rơi tõm xuống biển, rồi từ từ chìm dần.

Ta đạp chân hai lần, lại nổi lên mặt nước.

Mệt quá, ta ngừng đạp, lại chìm xuống.

Đạp chân, lại nổi lên.

Mệt rồi, lại chìm.

2

Không biết bao lâu sau, phụ mẫu cuối cùng cũng đến vớt ta lên.

Cả hai kiểm tra mãi mới phát hiện, mẫu thân ta không còn đứa nào khác trong bụng, nên xác định ta chính là con ruột của họ.

Dù hơi thất vọng, nhưng họ vẫn nhặt ta về nhà. Dẫu sao có còn hơn không!

 

3

Dù ta không phải rồng, nhưng mọi người đều yêu thương ta. Ai bảo do ta hiếm lạ cơ chứ?

Mỗi khi có khách đến, phụ mẫu lại bảo ta ra biểu diễn. Ta đi vài bước, họ liền kinh ngạc:

“Nó biết đi cơ đấy, thật thông minh!”

Ta ngồi xuống khóc, họ cũng khen ngợi:

“Khóc cũng giống tiếng của rồng con lắm chứ.”

Đến khi ta lớn lên xinh đẹp, họ lại tiếc nuối:

“Đáng tiếc thay, lại là người.”

Ta tức giận muốn đánh người, họ lại ngạc nhiên:

“Nó còn hiểu tiếng người nữa kìa!”

Nói thừa…Ta là người, không phải kẻ ngốc!

4

Ta bắt đầu tự nhốt mình, không gặp ai. Chưa đến ba ngày, ta đã đói sắp chết đi được.

Ta lười chẳng muốn động đậy, nghĩ thôi thì chết quách cho rồi!

Khó khăn lắm mới cảm thấy sắp chết đói, thì ca ca ta lao vào, rót cho ta một thứ linh dịch không rõ:

“Sao muội lại không ăn cơm? Nhỡ đói chết thì sao? Giờ tốt rồi, ca ca cho muội uống linh dược, có thể nhịn đói suốt trăm năm.”

Ta chỉ muốn ngất xỉu, nhưng ca ca còn lay lay ta:

“Có vui không?”

Vui cái gì chứ!

5

Chết là điều không thể, phụ mẫu ta thậm chí đã tìm Diêm Vương để nhờ vả, nói rằng dù ta có chết, cũng sẽ kéo ta về.

Đa tạ, nhưng không cần đâu!

6

Thôi thì không thể buông bỏ… ta đành cố gắng vậy.

Ta học pháp thuật suốt nửa năm, các câu thần chú đều thuộc lòng, nhưng khi thực hành lại thất bại vô cùng.

Phụ thân ta gãi đầu:

“Không thể nào nhỉ?”

Ta khiêm tốn hỏi:

“Có phải ta học sai cách rồi không?”

Phụ thân trầm ngâm, không nói, ta nhìn sang mẫu thân, bà cũng ngượng ngùng:

“Tộc rồng chúng ta sinh ra là đã biết pháp thuật rồi.”

“Không có ai học từ đầu sao?”

Ta hỏi ngây thơ.

“Không!”

Cả hai đồng thanh đáp.

Dù vậy, họ vẫn giúp ta tìm hiểu khắp nơi, cuối cùng đi đến kết luận: ta không có nội đan nên không học nổi.

Cuối cùng, ta cũng có lý do chính đáng để buông bỏ. Hủy diệt hết cho xong!

7

Ca ca thấy ta chán nản, đi xa suốt một năm, rồi quay về báo rằng đã tìm được cho ta một nơi rất tốt.

“Tốt đến mức nào?”

“Đi theo ta.”

Ca ca kéo ta bay lên, ta há miệng uống một bụng đầy gió, vừa đáp xuống đã ôm cây mà nôn.

Ta bị say bay!

Ca ca dẫn ta đi gặp một người, lúc này ta mới biết ca ca đã tìm cho ta một đại cao thủ tu tiên của nhân tộc.

Ca ca hùng hồn nói:

“Vì muội là người, biết đâu có thể học theo cách của nhân tộc.”

Ta nghĩ cũng có lý! Pháp thuật của tộc rồng không phù hợp với ta vì ta không phải rồng. Ca ca quả thực rất thông minh!

8

Sau khi sắp xếp ổn thỏa, ca ca rời đi.

Vị đại cao thủ tu tiên mang vẻ đạo mạo, khiến người khác không dám mạo phạm. Ông bảo ta theo học đệ tử của mình. Ta nhìn qua, ôi chao, trông thật tuấn tú!

Ta học rất chăm chỉ, sư huynh cũng dạy dỗ rất tận tình.

Thời gian thấm thoắt ba năm trôi qua.

Tin vui là, ta vẫn thuộc lòng mọi câu thần chú.

Tin xấu là, ta vẫn không sử dụng được.

Đại cao thủ nhíu mày, kiểm tra rồi đưa ra kết luận: ta không có đan điền.

Trời đất ơi, rốt cuộc ta là loài kỳ quặc nào đây?

9

Đại cao thủ nói rằng lão không thể dạy nổi ta, bảo ta trở về, còn trả lại học phí mà ca ca đã nộp:

“Sau này, đừng nói với mọi người là ngươi đã từng học ở Bồng Lai.”

Ta rưng rưng gật đầu, chắc lão sợ ta làm mất mặt môn phái của lão.

Có lẽ lão có chút lòng thương hại, nghĩ một hồi rồi thốt ra lời an ủi:

“Dù ngươi sinh ra thiếu sót, nhưng ít nhất ngươi vẫn thuần khiết, lương thiện.”

Điều này chẳng khác gì khen con nhà người ta có sức khỏe tốt!

Đại lão sắp xếp đưa ta về lại tộc rồng. Cha mẹ biết tin thì không tỏ vẻ thất vọng gì:

“Không sao, ta và phụ thân ngươi đã nghĩ kỹ rồi, cho dù ngươi thế nào, chúng ta cũng sẽ lo hậu sự cho ngươi.”

Cái đầu vốn đã mơ hồ của ta càng trở nên rối ren, lắp bắp hỏi điều đó có nghĩa là gì?

Mẫu thân trả lời:

“Con à, con là người, dù không giống như người thường chỉ sống trăm năm, nhưng chắc chắn cũng không thể sống lâu như tộc rồng chúng ta.”

Lý là vậy, nhưng nghe vẫn đau lòng quá!

10

Sau vài ngày trở về, ta mới phát hiện ca ca đã biến mất.

Ta hỏi con cá chép đỏ trong sân, nó cho biết tộc rồng và tộc phượng sắp kết hôn; còn ca ca thì đã bỏ trốn!

“Thế tộc phượng không có ý kiến gì sao?”

“Không đâu, thái tử bên họ cũng đã bỏ đi.”

Ta kinh ngạc:

“Thái… thái… thái tử sao?”

Cá chép đỏ đáp:

“Điện hạ cần gì câu nệ giới tính nam nữ.”

Nghĩ lại thì thấy đúng, loài rồng mà, việc này cũng dễ hiểu thôi.

 

11

Chán quá!

Ta muốn buông bỏ là một chuyện, nhưng bị ép buông bỏ thì thật không vui.

Mỗi ngày ta chỉ còn cách ngồi đếm ngọc trai, đếm vàng bạc, a a a!

Rõ ràng bản thân đang sống những ngày mà ta từng ao ước, nhưng chẳng thấy vui vẻ chút nào!

Được xuyên không mà lại hóa ra là một phế vật!

Ta hỏi mẫu thân xem có phải ta hết hy vọng rồi không.

Mẫu thân đáp:

“Con là tiểu công chúa của tộc rồng chúng ta, sao lại không có hy vọng chứ?”

“Nhưng, con chẳng biết làm gì cả.”

“Con biết đếm tiền mà, đếm vừa nhanh vừa chuẩn nữa.”

 

12

Ta đang ném đá xuống nước trong sân thì thấy phụ mẫu cùng các tộc nhân đều lao vút lên trời, biến mất!

“Có chuyện gì vậy?”

Cá chép đỏ nói:

“Hình như thái tử xảy ra chuyện, điện hạ không cảm nhận được sao?”

Ta cố cảm nhận, nhưng chẳng thấy gì cả. Nó chợt tỉnh ngộ, vỗ đầu:

“À, ta quên mất, điện hạ là người rồi!”

“Tộc rồng có thần giao cách cảm sao?”

“Không chỉ riêng tộc rồng, các tộc khác cũng có. Điện hạ biết không, bây giờ con cái các tộc càng ngày càng ít, nếu không theo dõi cẩn thận, nhỡ mất thì sao?”

Nghe vậy, ta lo lắng cho ca ca, nhưng ta chẳng biết gì, không ra ngoài được.

Thấy ta đi qua đi lại, cá chép đỏ an ủi ta:

“Tộc rồng mệnh rất lớn, dù điện hạ có chết, thái tử cũng sẽ bình an vô sự.”

“Ý tốt đấy, nhưng không cần nói ra cũng được.”

 

13

Mọi người đã trở về, ta mừng rỡ chạy ra, chỉ thấy ca ca đang ôm trong tay một cô nương đầy máu.

Khi họ nhìn thấy ta, nét mặt có chút kỳ lạ, như thể đang che giấu điều gì đó.

Ta liền nói:

“Sao không cứu cô ấy trước đi?”

Lúc này, ca ca mới hoàn hồn, vội bế cô nương ấy đi. Khi mẫu thân đi ngang qua, bà xoa đầu ta, thở dài:

“Tội nghiệp.”

Ta ngơ ngác, ta thì có gì đáng thương?