08
Ta không thích những nơi đông đúc, những buổi tụ họp của các tiểu thư, phu nhân kinh thành ta đều tránh được thì tránh.
Chi Nhi thấy ta tâm trạng u buồn, thai đã ổn định, bèn dụ ta đi đến Phương Kỳ tửu lâu để thử món mới.
Có lẽ thật sự không may.
Ta ngồi cạnh cửa sổ, cúi đầu xuống liền nhìn thấy Phối Hoài.
Màn xe ngựa được vén lên, một đứa trẻ hoạt bát nhảy xuống trước, miệng gọi “phụ thân”.
Phối Hoài mỉm cười ôm đứa trẻ, không chút phiền lòng khi đứa bé làm bẩn áo chàng, thật khó tin đây là người từng vì bị huynh trưởng đá bẩn một góc áo mà phải tắm rửa thay đồ.
Tiếp đó, một nữ tử bước xuống xe, ánh mắt dịu dàng nhìn cảnh tượng này.
Phụ từ tử hiếu.
Họ mới thực sự là một gia đình.
Còn ta, chẳng qua chỉ là kẻ trộm tạm thời lấy cắp Phối Hoài mà thôi.
Tim ta đột ngột thắt lại.
“Phu nhân, phu nhân, người không sao chứ! Tiểu thư!”
Cho đến khi tiếng gọi lo lắng của Chi Nhi kéo ta trở lại thực tại.
Ta quay sang nhìn nàng, thấy khuôn mặt nàng đẫm lệ.
“Tiểu thư, đừng khóc, đừng khóc nữa…”
Khóc?
Khóc gì chứ.
Ta có làm gì sai đâu, tại sao ta phải khóc…
Nhưng khi ta đưa tay chạm vào má, đầu ngón tay lạnh buốt.
“Tiểu thư, chúng ta trở về Thẩm gia có được không, chúng ta đi báo với lão phu nhân—”
“Không!”
Ta từ chối không chút do dự.
Tỷ tỷ dù là Hoàng hậu nhưng đang bị bủa vây bốn phía, mẫu thân vốn đã lao tâm khổ tứ, lúc này không thể vì chuyện của ta mà thêm phiền lòng, sức khỏe của bà sao chịu nổi.
Đây là chuyện của ta.
Đây là con đường ta đã chọn.
Phải đi tiếp thế nào, ta tự quyết định.
Ta nhìn theo bóng lưng ba người họ rời đi, ánh mắt đầy tiếc nuối.
“Ta phải suy nghĩ, ta phải nghĩ thật kỹ.”
09
Trở về phủ, ta phái người đi điều tra về Diệu Nương.
Ta nhất định phải tìm hiểu rõ, vì nữ tử thế nào mà Phối Hoài có thể phản bội lời thề của mình, lừa dối ta suốt bao năm qua.
Ám vệ của Thẩm gia làm việc rất hiệu quả, chưa đến ba ngày, ta đã biết toàn bộ tình cảm giữa hai người họ.
Hóa ra nữ tử này là biểu muội của Phối Hoài, Triệu Diệu.
Bốn năm trước, khi thấy ta mãi chưa có thai, Phối lão phu nhân từ quê nhà tìm đến Diệu Nương, nhân lúc ta vào cung gặp tỷ tỷ, đã cho Phối Hoài uống thuốc, hai người liền có quan hệ vợ chồng.
Sáng hôm sau khi chàng tỉnh dậy, vốn định cầm kiếm giết Diệu Nương, nhưng Phối lão phu nhân khẩn cầu, lấy cái chết uy hiếp, mới khiến chàng buông kiếm.
Phối lão phu nhân muốn cho nàng ta một danh phận, nhưng Phối Hoài không đồng ý, Phối lão phu nhân không dám ép, chỉ đành an bài Diệu Nương ở Hương Sơn.
Phối Hoài không phản đối.
Sau đó Diệu Nương có con, Phối Hoài đối xử với nàng lạnh nhạt, nhưng lại đi thăm đứa trẻ.
Một lần, hai lần, ba lần… cho đến bây giờ.
Chi Nhi đứng bên cạnh nói: “Tiểu thư, lang quân cũng bị người khác hãm hại—”
Lời này ngay cả nàng ta nói ra cũng đầy vẻ bối rối.
“Chàng chinh chiến đã lâu, ngay cả độc dược cũng có ba phần kháng cự, sao có thể trúng thuốc hổ lang? Huống chi lần đầu là ngoài ý muốn, còn ba năm sau, cũng đều là ngoài ý muốn sao?”
Ta cười nhẹ hai tiếng, đặt lá thư vào lò lửa, chỉ trong chốc lát, tờ giấy trắng bị ngọn lửa nhuộm đỏ, chỉ còn lại một đống tro tàn.
“Chỉ là chàng muốn vậy thôi.”
Có lẽ chàng muốn có con.
Có lẽ nữ nhân đó thực sự xinh đẹp vô cùng.
Chàng thuận theo tự nhiên mà thôi.
10
Phối Hoài về phủ khi trời đã tối.
Những ngày này chàng đều như vậy, có lẽ nữ nhân đó bám riết không muốn chàng rời đi.
Nếu không thì mùi hương trên người chàng cũng không ngày càng nồng như vậy.
(Truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup làm chó)
Chàng trước tiên gọi Chi Nhi đến hỏi ta hôm nay ăn uống thế nào.
Chi Nhi còn nhỏ, không giấu được chuyện, thái độ rất lạnh lùng.
Chàng nhíu mày không vui, nhưng không nói gì, để nàng rời đi.
Ta nhìn mà chỉ thấy lòng xót xa.
Thấy không, dù hạ nhân có vô lễ thế nào, chàng cũng nhịn được.
Chỉ vì nàng là nha hoàn theo ta về nhà chồng, chàng không muốn làm tổn thương thể diện của ta.
Đêm về khuya, chàng cẩn thận thoa hương cao cho ta, giọng nói dịu dàng: “Niểu Niểu, gần đây nàng có chút không vui, ngày mai phu quân đưa nàng đi Hương Sơn dạo chơi nhé.”
Ta cúi mắt nhìn chàng, ánh nến hắt lên mặt chàng, sáng tối lẫn lộn, nhưng đôi mắt chàng lại sáng rực.
Giống như vô số buổi tối trong những năm qua.
Ta tựa vào lòng chàng, khẽ nhắm mắt.
Chàng nhẹ nhàng vỗ lưng ta, như đang dỗ dành, kể về những chuyện ban ngày.
Giọng chàng trầm trầm.
Có khi ta bị chàng làm cho bật cười, cho đến khi chầm chậm ngủ thiếp đi.
Chàng nhẹ hôn lên má ta, thì thầm một câu “Ta yêu nàng”.
Lúc đó ta chỉ nghĩ rằng những ngày tháng như vậy chẳng qua là điều bình thường.
Nhưng cái điều bình thường đó, ta chẳng thể quay lại được nữa.
Ta muốn cười, nhưng lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi, mệt mỏi đến mức trái tim đã rung động hàng ngàn lần vì chàng cũng đang dần đập chậm lại.
“Không cần nữa, mùa hoa đã qua, hoa mai cũng đã tàn, có đi cũng vô ích.”
Lúc này, hệ thống đã ngủ đông từ lâu bỗng lên tiếng—
“Xin chào, nhiệm vụ đã hoàn thành, ngươi có thể thoát ly bất cứ lúc nào.”
“Sau khi thoát ly, thân thể này sẽ thế nào?”
“Nguyên thân sẽ tử vong.”
Nghe đến đây, đầu ngón tay ta khẽ run.
Phối Hoài dường như cảm nhận được điều gì đó, ôm chặt lấy ta vào lòng.
“Đừng rời xa ta, Niểu Niểu, ta yêu nàng.”
Ta vốn luôn mềm lòng với Phối Hoài, nhưng lần này lại muốn xem thử.
Nếu ta chết—
Phối Hoài có hối hận vì sự phản bội và lừa dối ta hôm nay không.