05
Khi ta trở về nhà, Phối Hoài vẫn chưa về.
Ta nhìn ra ngoài cửa sổ thấy chiếc xích đu, mới nhận ra hoa trên dây leo đã khô héo hết.
Phồn hoa không còn, chỉ còn lại sự nát tan.
Giống như lòng ta.
Lúc này, Phối Hoài bước vào.
“Niểu Niểu, hôm nay có vui không? Phu quân mang về rượu mai, đêm nay nàng thử hai chén nhé.”
Chàng nắm tay ta, dẫn ta đến bàn đá.
Ta ngoan ngoãn ngồi xuống, nhưng ánh mắt lại dừng trên cổ chàng.
Trên làn da trắng nõn còn lại hai vết đỏ.
Như là khoe khoang, như là thách thức.
Ta đưa tay chạm nhẹ vào vết đỏ đó, đầu ngón tay lạnh buốt, nổi da gà.
Chàng cười rồi nắm tay ta, ta bỗng hỏi: “Phối Hoài, trên cổ chàng là gì vậy?”
Chàng ngẩn ra, mắt lộ vẻ lo lắng, giải thích: “Có lẽ là bị muỗi đốt—”
Ta cắt lời chàng: “Bây giờ đang là mùa xuân.”
Chàng lại nói: “Có thể là dị ứng, hôm nay ta lỡ ăn một miếng cá, lúc đó không để ý, nên không nói với nàng.”
Khi nói, chàng quỳ một gối trước mặt ta, nắm chặt tay ta, như muốn chứng minh mình đáng tin cậy.
Nhưng ta không thể tin chàng nữa.
Ta nhìn vào đôi mắt tuyệt đẹp của chàng, khẽ cười: “Phối Hoài, chàng từng nói muốn cùng ta một đời một kiếp một đôi người, chàng cũng nói sẽ không bao giờ lừa dối ta, những lời này đến nay còn tính không?”
Chàng nhìn khuôn mặt ta, như nhận ra điều gì đó, tay run rẩy ôm ta vào lòng.
Rất chặt.
Chàng thì thầm bên tai ta: “Niểu Niểu, ta yêu nàng, ta chỉ yêu nàng.”
Thấy không, Phối Hoài không bao giờ nói dối.
Nên chàng chỉ nói yêu ta, nhưng không dám trả lời bất kỳ câu hỏi nào của ta.
Chàng đã lừa ta.
Ta biết điều đó.
Thậm chí, giờ đây ta còn nghi ngờ tình yêu của chàng, bao nhiêu năm tình cảm, có phải đều là giả dối không.
Ta muốn hiểu rõ.
06
Sáng hôm sau, Phối Hoài nhẹ hôn lên má ta, lại dặn dò nha hoàn không được làm phiền ta, rồi mới rời đi.
Ta nghe chàng rời đi, chầm chậm ngồi dậy, bước vào thư phòng của chàng.
(Truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup làm chó)
Chàng đối với ta chưa bao giờ đề phòng.
Vậy nên ta nhanh chóng tìm thấy một chiếc hộp gỗ.
Gỗ hoa lê.
Trên đó khắc chữ nhỏ của ta—
Niểu Niểu.
Đây là thứ ta tự tay làm, tặng cho Phối Hoài làm lễ thành niên.
Khi đó chàng nhìn những vết xước trên tay ta, đau lòng đến đỏ cả mắt.
Trước mặt ta, chàng chưa bao giờ là Phối Hầu gia nghiêm nghị lãnh đạm, mà là một kẻ thích nhõng nhẽo, yếu đuối.
“Niểu Niểu, chiếc hộp này ta nhất định sẽ trân trọng, đặt những thứ ta yêu thích và quý giá nhất vào trong!”
Sau khi thành hôn, ta vô tình mở ra xem, phát hiện bên trong toàn là tranh vẽ của ta, chàng không chút ngại ngùng nói ta chính là bảo vật quý giá nhất của chàng.
Ta thẹn thùng đỏ mặt, trong lòng vô cùng hạnh phúc.
Nhưng nay, ta lại nhìn thấy một bức họa khác—
Nữ tử mặc hồng y, dung mạo tuyệt sắc, bên cạnh nàng là một đứa bé, giống hệt Phối Hoài khi còn nhỏ.
Góc dưới bên trái còn đề bốn chữ—
“Chí trân chí bảo”
Tim ta thắt lại, tay vô thức siết chặt.
Rách.
Ta vô tình xé rách một góc bức họa.
Và lúc này, từ phía sau vang lên giọng nói quen thuộc:
“Niểu Niểu, nàng làm gì ở đây?”
Ta có lẽ nên ném bức họa xuống trước mặt chàng, chất vấn chàng đây là ai.
Nhưng ta không làm vậy.
Ta lặng lẽ đặt bức họa vào trong, đậy nắp hộp lại, quay đầu bước về phía chàng.
Ta cười nhạt, như trước đây.
Ta nói:
“Không có gì, ta chỉ tình cờ xem qua.”
Xem xem nam nhân ta đặt trong lòng hàng chục năm, đã trân trọng nữ tử khác như thế nào.
Yêu là yêu.
Không yêu chính là không yêu.
Nếu Phối Hoài nói với ta rằng chàng đã yêu nữ tử đó, ta sẽ buồn, sẽ đau lòng, nhưng ta tuyệt đối không níu kéo.
Nhưng chàng không nên lừa dối ta.
Đêm về khuya, Phối Hoài đã ngủ say, tay chàng vẫn vô thức vỗ nhẹ lưng ta, dịu dàng an ủi.
Ta mở mắt.
Đưa tay lên không trung chầm chậm phác họa đường nét khuôn mặt chàng, rất đẹp, rõ ràng là cùng một người với Phối tiểu lang quân ngày trước.
Nhưng chàng đã thay đổi.
Ta biết điều đó.
Ta khẽ khàng, đầy vẻ tiếc nuối:
“Phối Hoài, là chàng đã nói sẽ không bao giờ phụ ta.”
“Chàng đã lừa dối ta.”
07
Lần đầu gặp Phối Hoài là vào năm thứ hai ta xuyên không.
Nhiệm vụ tân thủ của ta chỉ có một—
Giúp đỡ tỷ tỷ phong hậu.
Ta mới đến đây, dù được sủng ái nhưng trong lòng vẫn đầy sợ hãi, lo sợ chỉ một chút sơ ý để lộ thân phận, sẽ bị thời đại tin vào quỷ thần này coi như yêu ma mà thiêu sống.
Phụ mẫu yêu ta, nhưng họ coi trọng tỷ tỷ với dung mạo tuyệt sắc và tài năng vượt trội hơn ta.
Tỷ tỷ yêu thương ta, nhưng nàng coi trọng quyền lực có thể đưa nàng lên ngôi cao hơn.
Vậy nên ta cẩn thận từng li từng tí, nói ít làm nhiều.
Nhưng trong một lần tham dự yến hội hoa đào, tiểu thư Minh, người luôn có hiềm khích với tỷ tỷ, nhiều lần bóng gió châm chọc tỷ tỷ không xứng làm Thái tử phi.
Ta không nhịn được mà tranh cãi với nàng, lại bị nàng đẩy xuống ao.
Lần đó, ta thật sự nghĩ mình sẽ chết.
Nhưng ta không chết.
Là Phối Hoài đã cứu ta.
Chàng khoác áo hồ cừu lên người ta, chỉ vài câu đã khiến tiểu thư kia tức đến nỗi không nói nên lời.
Đợi nàng ta đi rồi, chàng quay lại nhìn ta, khẽ cong mắt.
“Thẩm gia muội muội, nàng không sao chứ?”
Chàng cười đẹp vô cùng.
Còn rực rỡ hơn cả hoa đào.
Khoảnh khắc đó, tim ta lặng lẽ rung động.
Chàng là Phối Tiểu Hầu gia, điệt tử của Hoàng hậu đương triều, dung mạo xuất chúng, thân phận cao quý vô cùng, khắp kinh thành không biết có bao nhiêu thiếu nữ thầm thương trộm nhớ.
Khi ấy ta mới mười hai tuổi, trái tim thiếu nữ bắt đầu xao động, thích chàng, cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng cũng chỉ là thích mà thôi.
So với việc thích Phối Hoài, ta lại muốn trở về nhà hơn.
Nếu có thể, ta chỉ mong trước khi rời đi, có thể ngắm chàng thêm vài lần.
Ngắm chàng cùng huynh trưởng luyện võ, dáng vẻ oai phong lẫm liệt, ngắm chàng cùng tỷ tỷ bàn luận triều chính, ngắm chàng khi đôi mày khẽ nhíu, khi lại nhẹ nhàng cười.
Nhưng dù trong dáng vẻ nào, chàng cũng đẹp vô cùng.
Hôm đó, ta vô tình chạm mặt Phối Hoài khi chàng chuẩn bị rời đi.
Ta vội vàng xin lỗi.
Chàng lại đưa tay chỉnh lại tóc ta, cười nhẹ hai tiếng.
“Thẩm nhị tiểu thư, nàng rất khác biệt so với huynh trưởng và tỷ tỷ của nàng.”
“Rất đáng yêu.”
Ta ngước nhìn chàng, chỉ một ánh nhìn, ta liền đỏ mặt.
Hôm đó nắng đẹp, nhưng không sánh bằng sự ấm ấp trong mắt chàng.
Ta tự hỏi lòng.
“Thật sự chỉ là thích thôi sao?”
Không phải.
Ta đã yêu chàng.
Ta không thể lừa dối bản thân nữa.
Năm ta mười sáu tuổi, Phối Hoài đến cầu hôn.
“Thẩm nhị tiểu thư, ta đã yêu nàng từ lâu, chỉ nguyện cùng nàng sống trọn đời không tách rời, chỉ nguyện bên nhau bạc đầu giai lão, nàng có bằng lòng lấy ta không?”
Chàng hứa với ta một đời một kiếp một đôi người, hứa mãi yêu ta, chiều chuộng ta.
Làm sao ta có thể từ chối được chứ?
Vì vậy, vào ngày tỷ tỷ được phong Hậu, hệ thống hỏi ta: “Nhiệm vụ đã hoàn thành, ngươi có muốn thoát ly không?”
Ta đã từ chối.
Không một giây do dự.
Hệ thống dường như đã dự liệu trước quyết định của ta, chỉ khẽ thở dài một câu:
“Nam tử say mê, còn có thể nói; nữ tử say mê, không thể nói.”
Lúc đó ta chỉ cảm thấy không phục.
Không ngờ, lại ứng nghiệm lời tiên tri.