Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại HẮN CÓ ÁI THIẾP TA CŨNG CÓ SỦNG NAM Chương 3 HẮN CÓ ÁI THIẾP TA CŨNG CÓ SỦNG NAM

Chương 3 HẮN CÓ ÁI THIẾP TA CŨNG CÓ SỦNG NAM

2:13 chiều – 03/10/2024

Xe ngựa lăn qua phố Trường An, trên đường người đông nghịt, ta cẩn thận ngắm nghía viên thuốc đen trong chiếc hộp nhỏ.

“Lão vương gia vừa băng hà, hai mươi vạn thiết kỵ quân chẳng phải sẽ rơi vào tay thế tử sao.”

“Hừ! Hắn nằm mơ giữa ban ngày, giờ đây hoàng thượng một lòng tu tiên, suốt ngày ở trong đạo quán cầu trường sinh, còn nương nương thì nắm hết quyền hành trong hậu cung, Lâm gia bên ngoại cũng là công thần ba triều.”

Bên ngoài xe, một nam tử mặc quan phục, mặt đầy vẻ đắc ý, nắm chặt tay đưa lên cao, “Có rơi vào tay hắn hay không, vẫn phải chờ Lâm thừa tướng quyết định.”

Vừa dứt lời, tay hắn vô tình chạm phải xe ngựa của ta.

“Xe nhà nào mà không có mắt, dám đụng vào quan gia này!” Hắn tức giận vén rèm xe của ta lên, “Để xem tên nào không biết điều?”

Ta chưa kịp tránh né, đã chạm mặt hắn.

“Ồ~” Sắc mặt hắn thay đổi, hiện rõ vẻ háo sắc, xoa tay nói: “Tiểu nương tử nhà ai đây?”

“Này, đại nhân,” một tiểu quan bên cạnh kéo hắn, nhỏ giọng nói, “Đây là xe ngựa của Lận phủ.”

“Lận phủ?” Mắt hắn đảo tròn, đánh giá ta từ trên xuống dưới, rồi cười mỉa mai: “Vậy chắc ngươi là phu nhân của Lận Kỷ, cái tên si tình ấy, chắc phu nhân đến giờ vẫn còn là băng thanh ngọc khiết nhỉ?”

Giữa trưa hè nóng bức, người tụ tập quanh đường xem kịch, ta không muốn gây chuyện, định kéo rèm xuống rời đi.

Nhưng hắn lại càng lấn tới, đưa bàn tay mập mạp đến định chạm vào tay áo của ta.

Ta chưa kịp né tránh, chợt thấy ánh nắng trắng xóa lóa mắt, một thanh kiếm sắc bén xẹt qua, bàn tay hắn rơi xuống ngay trước mặt ta.

Lăn đến chân ta.

Hắn há hốc miệng, còn chưa kịp phản ứng, xung quanh người dân la hét: “Giết người rồi! Giết người rồi!”

Thích khách vận áo đen, ra kiếm cực nhanh, nhưng lại mang dáng vẻ uể oải, ngang nhiên khắc một đóa hoa hải đường lên mặt hắn.

Giữa ban ngày, quá đỗi táo tợn.

Hắn quay đầu nhìn ta, ánh mắt lạnh lẽo thấm máu nhưng lại tà mị.

“Mau! Mau lên! Bắt hắn lại!”

Khi mọi người tỉnh táo lại thì hắn đã biến mất, như cơn gió thoáng qua, không để lại dấu vết.

Trên phố hỗn loạn, đám đông đổ xô chạy tán loạn.

Lính phòng thành đến nhanh chóng, vị tướng dẫn đầu là người dưới trướng phụ thân ta, cúi chào ta: “Làm kinh động phu nhân, với kiếm pháp này, e rằng chính là thích khách ám sát lão vương gia. Xin phu nhân mau chóng hồi phủ, tránh sinh thêm sự cố.”

Nhưng xe ngựa của ta còn chưa về đến nhà, đã bị người đưa vào cung.

Người dẫn đường là một cung nữ thân cận của nương nương bạch nguyệt quang.

Vết bỏng trên tay ta vừa mới lành, không biết lại có chuyện gì chờ đợi ta đây.

Đi qua con hẻm dài vô tận, mỗi bước đi, bức tường cung dường như cao thêm một tấc, đè nặng lên đầu.

Không xa, từ lầu cao truyền ra tiếng nhạc du dương.

Hóa ra là cung đình đang mở tiệc.

Cung nữ đi trước dẫn ta vào bàn tiệc, nhưng chớp mắt đã không thấy đâu.

“Sao nàng lại tới đây?” Lận Kỷ đã ngồi sẵn, thấy ta liền cau mày.

Bên cạnh hắn là cô nương nhỏ mà hắn mang về phủ, đang rót rượu cho hắn, eo thon mềm mại, trang phục lộng lẫy.

Còn nhìn lại ta, đường dài vội vã, tóc tai rối bời, lại càng làm nổi bật nàng ta như chính thất.

Trên cao, nương nương bạch nguyệt quang với gương mặt tinh xảo, không nói một lời, chỉ khẽ mỉm cười nhìn ta.

Mọi người đều quay sang nhìn ta, có người thương hại, có người chế nhạo.

Trong số đó, không ít người là đồng liêu của phụ thân ta, nhưng giờ đây họ cũng lảng tránh ánh mắt.

Trên bàn tiệc không ai nói gì, nhưng trên gương mặt họ đều viết đầy những lời dèm pha.

Dưới ánh mắt của mọi người, ta đành phải ngồi xuống ghế dành cho thiếp ở sau lưng tiểu thiếp kia.

Lại có người mở miệng: “Phu nhân sao đến trễ thế? May mà nương nương rộng lượng, miễn cho ngươi tội.”

Tiệc tùng gì đây, đến một tấm thiệp mời cũng không thấy, giữa đường kéo ta vào, rõ ràng là muốn xem ta làm trò cười.

Ta liếc nhìn Lận Kỷ, chỉ thấy hắn ta thản nhiên, uống rượu tiểu thiếp dâng lên.

“Điều này khiến bổn cung nhớ ra,” nương nương nhân cơ hội lên tiếng, “hôm nay là sinh thần của Lận đại nhân phải không?”

Nương nương lệnh cho người dâng lên một bức tranh quý: “Bổn cung vừa tình cờ có được bức tranh này, không biết đại nhân có thích chăng?”

Ta nhận ra bức tranh này, chính là thứ hắn ta đã tìm kiếm bấy lâu mà không có được.

“Không biết phu nhân đã chuẩn bị gì cho đại nhân làm quà sinh thần?” Nương nương quay sang hỏi ta.

Trong phút chốc, mọi ánh mắt lại một lần nữa đổ dồn về phía ta.

Quà sinh thần? Ta còn không biết hôm nay là sinh thần hắn.

Hắn liếc nhìn ta, chén rượu lơ lửng trên không trung.

“Lận Phu nhân chắc là bận quá nên quên mất rồi phải không?” Lời nói của nương nương đầy ẩn ý chế giễu.

“Chút lễ mọn, không dám làm mất mặt nương nương.” Ta từ trong tay áo lấy ra một chiếc hộp nhỏ.

“Không sao, cứ để bổn cung mở mang tầm mắt.”

Mặc dù nói vậy, nhưng khuôn mặt nàng ta đầy vẻ tự tin rằng “quà của nàng ta làm sao sánh bằng của ta.”

Lận Kỷ có chút ngạc nhiên, nhìn chiếc hộp, ánh mắt thoáng qua một tia dịu dàng, mím môi.

Chiếc hộp nhỏ được dâng lên tay nương nương.

Nàng ta mở ra trước mặt mọi người, một viên thuốc đen lớn hiển hiện rõ ràng trước mắt, nương nương thoáng sững sờ, nhìn viên thuốc đen một lúc.

Sau đó nàng ta mạnh tay đóng nắp hộp lại, giọng sắc bén thốt lên: “Thật là lố bịch!”

Nàng ta liếc nhìn Lận Kỷ, trong mắt lộ ra vẻ bối rối và do dự, còn mọi người thì lại thêm phần hiếu kỳ và cười mỉm trong lòng.

Nhưng không ai dám nhìn thẳng vào Lận đại nhân quá mức.

Lúc này, sắc mặt hắn ta còn đen hơn cả viên thuốc đen kia.

Sợ mọi người hiểu lầm, ta vội vàng biện hộ cho hắn: “Ngày thường chỉ cần một viên là đủ, không cần thêm.”

Nói xong lại bổ sung một câu: “Bởi vì nhiều quá sẽ có hại cho sức khỏe.”

“Này, phu nhân với đại nhân ở trong phòng lâu thế, đang làm gì nhỉ?”

“Giờ này trăng đã lên ngọn cây, canh ba đã qua, ngươi nói họ làm gì được?”

Bên ngoài, mấy tỳ nữ canh đêm nhỏ giọng trò chuyện, e thẹn ngượng ngùng.

Bên trong phòng, Lận Kỷ ngồi bên cạnh ta đọc sách, nghiêm trang như một lão học giả.

Còn ta thì ngồi xổm dưới đất, nghiền viên thuốc đen: “Phu quân, tay ta mỏi quá.”

“Nhiều thêm vài viên cũng không sao.” Hắn ta nói với giọng châm chọc, “Phải không, phu nhân?”

Nam lặng, nữ rơi lệ, ta ngồi dưới đất nghiền viên thuốc đen, tay sắp gãy rồi.

“Phu nhân dạo này không có việc gì, bớt lui tới vương phủ.”

“Chỉ là tỷ tỷ ta có lòng tốt, thấy chàng dạo này thể lực suy giảm…”

Hắn ta nhướn mày lên, ta liền ngậm miệng.

“Trong kinh gần đây có động tĩnh lạ, phu nhân nên ít ra ngoài.” Hắn ta hiếm khi nhẫn nại giải thích, lời lẽ đầy chân thành.

Vừa dứt lời, một tùy tùng ngoài cửa báo: “Đại nhân, một quan viên dưới trướng Lâm thừa tướng vừa bị ám sát trên phố Trường An.”

“Thích khách ra tay thế nào?” Hắn ta đứng dậy mở cửa.

“Kiếm hạ cực nhanh, một chiêu trí mạng, nhưng thích khách kỳ lạ ở chỗ là còn khắc một đóa hoa trên mặt nạn nhân.”

Nghe vậy, Lận Kỷ nhìn về phía ta, hỏi tùy tùng: “Hoa gì?”

“Hải đường.”

Ngông nghênh như thể đang khoe khoang, chẳng khác gì một đứa trẻ đòi kẹo.