31
Nước sông cuồn cuộn, nhảy xuống đó thì chắc chắn sẽ chết. Nhưng ta và Giang Nhai từ nhỏ đã lớn lên ở vùng sông nước, nhảy hồ bắt cua, bơi sông bắt cá, đều là những trò chơi quen thuộc trong tuổi thơ nghèo khó của chúng ta. Vì vậy, chúng ta theo dòng nước, mò mẫm trong bóng tối không ngại nguy hiểm, cho đến khi sắp kiệt sức thì mới chạm vào một chiếc thuyền đánh bắt cua.
Nghe nói chúng ta bị kẻ thù truy sát, lão lái thuyền rất nghĩa khí, quyết định đưa chúng ta về Nam Vân. Ứng Xuyên bây giờ không thể quay lại, đi Nam Vân tạm lánh cũng tốt.
Sau vài tháng lênh đênh trên sông, khi bước chân lên đất liền lần nữa, lại có cảm giác như vừa trở về quê hương, điều đầu tiên ta làm là tìm sứ giả, báo bình an cho cha ta.
Vì không còn một xu dính túi, Giang Nhai tiếp tục theo lão lái thuyền đến bến đò để dỡ hàng, còn ta bị muội muội của lão lái thuyền đeo bám, đòi ta dạy viết chữ.
Muội muội của lão lái thuyền là một đứa trẻ rất thông minh, học đâu nhớ đấy, chỉ tiếc nhà có bảy tám miệng ăn, cha mẹ bắt nàng làm thợ thêu để kiếm vài đồng tiền cho bữa ăn của các đệ muội..
Bỗng dưng ta nhớ lại lúc đầu gặp Ôn Nhuận Kim, chàng cười nói với ta: “Đời người có nhiều cách để sống, mỗi người đều có vẻ đẹp riêng.”
Cũng nhớ lại khi chàng ngồi dưới giàn hoa tử đằng, nói với ta: “Con nhà nghèo mà biết đọc viết, dẫu bước ra thế gian cũng sẽ không mù quáng, không lạc lối.”
Ta liền mở một trường tư thục tại bến đò, chỉ dạy cho các bé gái. Quách Đại Đao đến Nam Vân khi ta đang dạy muội muội của lão lái thuyền đọc thơ, ngẩng đầu lên, người đầu tiên ta thấy không phải là khuôn mặt tức giận của ông ấy, mà là mái tóc bạc của ông.
Sau khi khóc mừng đoàn tụ, Quách Đại Đao ở lại Nam Vân mở một cửa hàng thịt. Cửa hàng thịt làm ăn rất tốt, tìm hiểu mới biết là có người có quyền can thiệp vào giá cả, khiến giá thịt heo ở các cửa hàng khác tăng gấp đôi.
Ta đến thương hội lớn nhất Nam Vân, đưa cho người quản lý một lá thư. Thư chỉ có một câu:
【Bán mình cho gia đình hoàng tộc, thân mang xích vàng và gông xiềng, trên sông nước Nam Vân, triều dâng hôm nay mới biết ta là ta.】
Không lâu sau, giá thịt trở lại bình thường.
Giang Nhai cũng đã tiết kiệm được tiền, thuê một ngôi nhà nhỏ cạnh cửa hàng thịt, mở một tiệm mộc. Có một cô nương luôn đến nhờ chàng làm hộp đựng trang sức, đột nhiên một ngày nọ, cô nương ấy bày tỏ tình cảm của mình. Giang Nhai đỏ mặt, chạy đến cửa hàng thịt, mua hai cái chân giò ngon nhất của Quách Đại Đao, rồi chạy một hơi mang đến nhà cô nương đó. Sau đó họ kết hôn và sinh được một cô con gái khỏe mạnh tên là A Kiều.
Đệ tử của cha ta dường như có ý với ta, luôn đến trường nữ học để đưa cho ta canh xương. Ta đẩy hộp thức ăn về phía chàng, nghiêm túc nói:
“Trước đây ta cũng từng đến trường học để đưa canh xương cho người khác, sau này người đó trở thành phu quân của ta, ta sinh cho người đó một trai một gái, bây giờ người đó ở quê làm thầy giáo, đang mong ta về nhà làm sư mẫu xinh đẹp.”
Ngày tháng cứ thế trôi qua, lâu đến mức tóc ta cũng bạc. Cuối cùng ta đã trở lại Ứng Xuyên.
Vẫn giống như trong ký ức, nơi đây vẫn có núi non nước biếc, yên bình và tĩnh lặng, dưới bầu trời xanh trong như nước, cô gái chài lưới hát những bài hát dân ca. Nhưng rốt cuộc vẫn có chút khác biệt, gia đình Vương thị từng sầm uất nay đã biến thành một trường học.
Những đứa trẻ trong thị trấn ngồi ngay ngắn bên trong, lắc lư cái đầu, tụng đọc thơ Đường.
Cuối cùng ta cũng già rồi, không đi xa được nữa, nên nằm xuống đất, nhìn về phía xa nơi sương mù đang cuộn lên, những ngọn núi xanh như ngọc bích.
Thật là một nơi đẹp. Sau đó ta xoay người, lấy chiếc trâm ngọc vẫn sáng bóng ra khỏi tay áo, chôn nó dưới ngọn núi xanh này. Có lẽ vì quá mệt mỏi, trong cơn mơ màng, ta nhìn thấy Ôn Nhuận Kim.
Chàng đi từ xa đến, ôm trong tay những xiên kẹo hồ lô, trông như cậu thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, cười lên phong thái như hoa lan ngọc thụ, vẫn rất đẹp.
Cơn gió thổi qua biển lúa bạt ngàn, chàng nói:
“Gia Gia, chúng ta về nhà rồi.”
Hết.