Thái bình thịnh thế? Ta chỉ thấy nực cười.
Cái gọi là thái bình thịnh thế, chính là để mặc phu nhân hắn dùng vô số thiếu nữ dung mạo kiều diễm để thử thuốc hay sao?
Hiện tại ta không sánh được với phu nhân. Nhưng nếu thêm một đứa trẻ là cốt nhục của hắn, liệu có sánh được không?
3
Ta trở về tiểu viện mà phu nhân đã an bài cho ta.
Đến cửa, ta nhìn thấy tên thị vệ mà ta đã lẩn tránh, giờ nằm trong vũng máu.
Phu nhân ngồi ở cửa, sát khí lạnh lẽo bao trùm khắp thân. Thấy ta trở về, bà ta bất chợt cười, vươn tay vuốt ve gương mặt ta.
“Ngươi quả là dược nô ngoan ngoãn nhất.”
Ta mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt bà ta.
“Phu nhân yên tâm, có chuyện gì, nô tỳ sẽ cùng người giải quyết. Người chớ nóng giận”.
Bà ta không biết rằng, tướng quân của bà ta, trong chốn khuê phòng, cũng từng nói ta là người ngoan ngoãn nhất.
Ba ngày thoáng chốc đã trôi qua.
Trong ba ngày này, ta chỉ nghe nói tướng quân huy động mọi lực lượng, lớn tiếng tìm kiếm một người.
Đúng như ta dự liệu, trước đây hắn chưa từng nghĩ mọi chuyện sẽ đến nước này, chỉ muốn cùng ta tận hưởng đôi chút khoái lạc.
Hắn chưa bao giờ nghiêm túc điều tra thân thế và quá khứ của ta. Giờ muốn tra, cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.
Phu nhân vì chuyện hắn lớn tiếng tìm kiếm, đã cùng hắn lớn tiếng tranh cãi.
Cuối cùng, bà ta như phát điên, lao đến trước mặt ta, mạnh mẽ nâng khuôn mặt ta lên.
“Gương mặt này, ta cần có ngay! Ta không đợi được nữa!”
Dứt lời, bà ta gỡ mặt nạ xuống.
Dưới ánh sáng, ta nhìn thấy một gương mặt xấu xí đến cực điểm. Đó là gương mặt bị cháy đến mức biến dạng, đầy những vết sẹo kinh hoàng!
Mọi nghi vấn trong đầu ta bỗng chốc sáng tỏ.
Tại sao mặt của muội muội ta bị lột đi, tại sao bà ta luôn sống với chiếc mặt nạ.
Tất cả, chỉ bởi bà ta muốn đổi gương mặt mới!
Và gương mặt ta, lại có đến bảy, tám phần giống với gương mặt bà ta trước khi bị hủy dung.
Bà ta kéo tay ta, dẫn ta ra ngoài. Mọi thứ trở nên hỗn loạn đến cực điểm.
Ta âm thầm tính toán thời gian, lúc này mà ra ngoài, hẳn là đã đến lúc hắn xuất hiện.
Ta giả vờ giãy giụa, giọng mềm mại van xin.
“Phu nhân, xin người đừng như vậy, xin người tha cho nô tỳ. Nô tỳ còn phải chăm sóc mẫu thân già yếu, còn có người trong lòng đang chờ nô tỳ trở về.”
Nước mắt rơi ướt cả y phục, giọng ta cao vút.
Bất chợt, ta thoáng thấy ngoài viện xuất hiện bóng dáng nhiều thị vệ. Ta biết, hắn rốt cuộc đã đến.
Phu nhân bị tướng quân kéo vào lòng, nhẹ nhàng an ủi. Còn ta, theo quán tính mà ngã xuống đất.
Ngước mắt lên, ta vô tình đối diện ánh mắt của hắn.
Lệ ở khóe mắt ta đúng lúc rơi xuống, vẻ mặt không thể tin nổi của ta có lẽ trông quá bi thảm.
Hắn từ kinh ngạc, sau đó lại cố trấn tĩnh, quay đầu tránh ánh mắt ta, không dám nhìn thêm.
“Ta cần gương mặt nàng! Ta muốn gương mặt nàng!”
Phu nhân không ngừng đẩy hắn ra, nhưng lại bị hắn ôm chặt vào lòng.
“Không sao đâu, Duyệt Khê, có ta ở đây, có ta.”
Ta càng khóc dữ dội hơn, miệng khẽ mấp máy nhưng chẳng nói nên lời.
Ta biết, lúc này tướng quân không muốn nhận ta, cũng không muốn vạch trần tất cả.
Dù sao, bao năm tình nghĩa, đâu phải chỉ vài tháng ngắn ngủi của ta có thể so bì.
Phu nhân dần bình tĩnh lại, ta được hạ nhân dìu về phòng.
Chẳng mấy chốc, tướng quân đẩy cửa bước vào.
Ta khóc lóc thảm thiết, từng bước lùi lại, tay đặt lên bụng mình.
“Ngài… ngài là tướng quân?”
Ta run rẩy cất tiếng, cố tình để lộ dấu răng trên tay, nhìn thấy trong mắt hắn hiện rõ sự đau lòng.
Đương nhiên là đau lòng. Những ngày qua, ta bị độc trùng cắn xé, chịu đựng đau đớn khôn xiết, chẳng phải giả tạo.
Ta tự nhủ, nếu có thể khiến hắn thương xót thêm chút nào, thì cơ hội của ta lại thêm lớn.
“Phù Doanh, ta không hề muốn mọi chuyện xảy ra như thế này. Nàng đừng sợ ta.”
“Ngài là vì muốn tìm người đổi gương mặt cho phu nhân nên mới cố ý tiếp cận thiếp đúng không?”
Giọng ta đầy vẻ bi thương, lại cố tình nghiêng mặt ở góc độ giống phu nhân nhất.
“Không phải! Ta chỉ muốn bảo vệ nàng, mọi chuyện này đều là ngoài ý muốn.”
Hắn nhíu mày, luống cuống giải thích.
Ta biết rõ hắn không phải vậy, nhưng ta cần khiến hắn cảm thấy là hắn đang nợ ta.
Hắn kéo ta vào lòng, cơ thể hắn khẽ run rẩy. Đến lúc đó, ta mới an tâm.
Hắn đã yêu ta, nhưng hắn cũng vẫn còn yêu phu nhân.
Không sao, như vậy đã đủ.
“Ta sẽ sắp xếp người đưa nàng rời khỏi đây. Từ nay, chúng ta vẫn như trước, được chứ?”
Ánh mắt hắn chân thành, tha thiết mong ta gật đầu.
Ta ngậm lệ gật đầu: “Được.”
Hắn hành động rất nhanh, đến ngày thứ ba, đã có người áo đen đến dẫn ta rời đi bằng con đường nhỏ.
Hiển nhiên, lối đi này đã được dọn dẹp sạch sẽ, mọi chuyện vô cùng thuận lợi.
Ta âm thầm đếm nhịp thời gian. Đến gần cổng, ta liền trông thấy phu nhân đứng đó, vẻ mặt hung tợn.
” Tiện tỳ, ngươi thật to gan, dám dưới mí mắt bổn phu nhân mà chạy trốn.”
Giọng nói bà ta ghê rợn đến mức khiến người ta lạnh gáy.
Nhưng ta cuối cùng cũng yên tâm. Vở kịch, sắp sửa bắt đầu rồi.
Người áo đen dẫn ta đi giao chiến kịch liệt với ám vệ bên cạnh phu nhân.
Cuối cùng, người của hắn thế cô lực mỏng, bị tước mặt nạ lộ ra chân diện.
Phu nhân lập tức kinh ngạc đến ngây người.
Người nọ, chính là hộ vệ thân cận nhất của tướng quân, vậy mà giờ đây lại bảo vệ ta.
” Tiểu tiện nhân! Ngươi và tướng quân rốt cuộc có quan hệ gì!?”
Phu nhân thét lớn, một cước đạp mạnh vào vai ta. Đau đớn khiến ta không khỏi nhíu mày.
“Phu nhân, là lỗi của nô tỳ. Chuyện này không liên quan đến tướng quân, xin người đừng trách ngài ấy.”
Ta lấy tay che mặt, nức nở:
“Là nô tỳ quyến rũ tướng quân, tất cả là lỗi của nô tỳ.”
Quả nhiên, phu nhân càng thêm giận dữ, một chân lại một chân đạp lên người ta.
Cuối cùng, bụng ta quặn đau dữ dội, máu từ dưới cơ thể tràn ra thấm đẫm đất.
“Con của ta…!”
Ta yếu ớt ôm bụng, ánh mắt đầy vẻ tuyệt vọng.
“Tại sao phu nhân không chịu dung tha cho mẹ con ta? Nô tỳ đã rất khổ sở rồi…”
Phu nhân trợn trừng mắt, giơ tay định tát ta.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, bàn tay bà ta bị giữ lại.
Ta nhìn người vừa đến, cố nén ý cười trên khóe môi, nước mắt lã chã, nghẹn ngào gọi:
“Tướng quân…“
“Ngươi đang làm cái gì!?”
4
Phu nhân bị tướng quân kéo qua một bên, ngay sau đó, hắn quỳ xuống, ôm lấy bụng ta.
“Tướng quân, là lỗi của thiếp. Thiếp vốn định rời đi rồi mới báo tin vui này cho ngài.”
“Nhưng giờ đây, đứa con của chúng ta… không còn nữa.”
Ta cúi đầu, yếu ớt tựa vào lồng ngực hắn, cảm nhận nhịp tim hơi run rẩy nơi lồng ngực hắn.
Chính là phải như vậy, ta muốn hắn tận mắt chứng kiến, đứa con của hắn bị người mà hắn yêu thương nhất ra tay sát hại.
“Tiện nhân! Ngươi cố ý!”
Phu nhân giận dữ lao tới định túm tóc ta, nhưng đã bị tướng quân gạt phăng ra.
Ta nhẹ nhàng tựa sát vào lòng tướng quân, thoáng quay đầu mỉm cười đầy ẩn ý với phu nhân.
“Ngươi còn muốn thế nào nữa? Phù Doanh chẳng qua chỉ là một nữ tử yếu ớt! Huống chi nàng còn mang thai con của ta!”
Trong lời đồn, tướng quân từ nhỏ chưa từng nặng lời với phu nhân. Nay, vì ta mà lần đầu phá lệ.
“Tướng quân, xin đừng trách phu nhân. Là thiếp thân mệnh tiện, vốn đã không danh không phận lưu bên cạnh ngài, không giữ được đứa trẻ này là lỗi của thiếp .”
Phu nhân giận đến toàn thân run rẩy, tướng quân không thèm nhìn bà ta thêm một lần, chỉ bế ta trở về phòng.
Đứa trẻ đã mất, ngự y lắc đầu bảo nếu sau này ta muốn có con, cần phải dưỡng thân thật tốt.
Ta giả vờ buồn bã, quay mặt đi không nhìn hắn.
“Đều là lỗi của ta, không bảo vệ tốt nàng và con. Sau này, ta sẽ không để nàng chịu ấm ức nữa.”
Ta gật đầu, mắt đẫm lệ, siết chặt lấy tay hắn: “Ta tin tướng quân.”
Chỉ cần câu nói này của hắn, những việc tiếp theo sẽ dễ dàng hơn.
Suốt một tháng, tướng quân luôn túc trực bên ta.
Ta cũng khéo léo, không hề hỏi hắn sẽ xử trí phu nhân ra sao.
Chỉ một đứa trẻ, vẫn chưa đủ để hủy hoại tình yêu hắn dành cho phu nhân.
Ta bắt chước nét chữ của phu nhân, viết một phong thư gửi đến tình lang cũ của bà ta, hẹn trưa hôm sau gặp tại Quế Hương Lâu.
Ngày phu nhân thành thân với tướng quân, từng gây náo loạn khắp kinh thành vì nàng đòi từ hôn, nguyên nhân là đã yêu say đắm hoa khôi trong giáo phường.
Chuyện này, ai trong thành cũng biết, cũng chính là cái gai trong lòng tướng quân.
Gần đây, tâm tình phu nhân không tốt, mỗi ngày đều đến Quế Hương Lâu nghe hát vào buổi trưa.
Tình lang năm xưa của bà ta, vì tướng quân ngáng đường mà mấy năm nay sống chẳng mấy tốt đẹp.
Nay nhận được thư, ắt hẳn sẽ muốn mượn phu nhân để thay đổi cục diện.
Ta âm thầm tính giờ, lúc này tướng quân hẳn đã nhận được tin tức.
Lúc này, có lẽ hắn đã ở Quế Hương Lâu, tận mắt chứng kiến mọi chuyện.
Không gì khiến người ta tuyệt vọng hơn việc thấy người mình yêu thương lén lút gặp gỡ tình lang.
Tướng quân không mấy phòng bị với ta, nay cả hắn lẫn phu nhân đều không có mặt trong phủ.
Chính là thời cơ tốt để ta đi tìm chứng cứ.
Gần đây, bà ta thường đến hậu sơn, mỗi lần đi đều ở đó nửa ngày.
Ta lần theo ký ức, tìm đến nơi ấy, phát hiện một căn mật thất giấu sau vách đá.
Mùi dược liệu nồng nặc khắp nơi. Ta đẩy cánh cửa cuối cùng ra, không khí càng lạnh lẽo hơn.
Con đường phía trước đầy rẫy dao nhọn và thi thể.
Ta nhận ra một vài xác chết chính là những hoa khôi mất tích bấy lâu.
Tầm mắt ta dừng lại trên hàng loạt quan tài băng được xếp ngay ngắn.
Ta bước tới, cảm giác giá lạnh len lỏi vào tận tâm can.
Đến chiếc quan tài cuối cùng, tim ta như ngừng đập.
Bên trong đó, là gương mặt của muội muội ta.
Làn da mặt của muội muội đã bị lột sống, gương mặt ấy được bảo quản nguyên vẹn trong lớp băng.