Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại GIẤC MỘNG PHÙ DUNG Chương 1 GIẤC MỘNG PHÙ DUNG

Chương 1 GIẤC MỘNG PHÙ DUNG

9:06 chiều – 07/12/2024

Phu nhân của Tướng quân vốn yêu thích dược đạo, thường bắt giữ vô số nữ tử để thử thuốc, trong đó có cả muội muội của ta.

Ba ngày sau, ta tìm thấy thân thể muội muội tại bãi tha ma, toàn thân chằng chịt vết thương, dung mạo chẳng còn nguyên vẹn.

Mẫu thân vì thương tâm tột độ mà tìm đến phủ tướng quân kêu oan, nhưng lại bị phu nhân tướng quân vừa trở về thuận tay hạ độc, khiến hai mắt mù, miệng không thể nói, trở thành người mù câm .

Chẳng qua chỉ là một tiện phụ đê hèn, chết thì chết thôi.”

Không lâu sau, phu nhân để mắt tới ta, khen rằng ta là người ngoan ngoãn nhất trong số những “dược nô” của bà. 

Ta khẽ mỉm cười, bởi đêm qua, phu quân của bà ta cũng từng khen ta là kẻ ngoan ngoãn nhất trong hậu viện.

1

Đêm hội hoa đăng, thân ta rơi từ trên đài cao, ngã ngay trước mặt phu nhân Tướng quân.

Bà ta chỉ liếc qua một lần liền mang ta về phủ, để ta làm “dược nô” tiếp theo.

Giống, thật giống.”

Phu nhân đeo mặt nạ, giọng nói không giấu được vẻ hứng khởi.

Ta giả vờ ngơ ngác nhìn nàng, giữ nụ cười ở góc độ vừa vặn nhất.

Ngay sau đó, bà ta mạnh mẽ kéo tay ta, nhét vào trong một chiếc bình đen, cảm giác lạnh buốt lập tức trườn qua bàn tay.

Ta còn chưa kịp phản ứng, nơi bàn tay đã bị thứ gì đó cắn mạnh, cơn đau thấu tận xương tủy lập tức kéo đến.

Trước khi mất đi ý thức, ta thoáng thấy trong góc phòng có ngọc bội của muội muội.

Phu nhân đã từng bắt rất nhiều dược nô, muội muội đáng thương của ta cũng nằm trong số ấy.

Mỗi một dược nô, ba ngày sau đều thần không biết, quỷ không hay mà biến mất.

Phu nhân đối với bên ngoài nói rằng, các nàng đều được đưa đến chùa tu hành.

Nhưng lâu ngày qua đi, chẳng có bất kì tin tức gì từ các nàng gửi về cho quê nhà. 

Những thân nhân của họ cũng từng đến phủ chất vấn, nhưng lại vì e sợ quyền thế của tướng quân mà chẳng dám hé môi.

Tướng quân từng vì phu nhân mà lên tiếng: “Phu nhân ta tấm lòng lương thiện, học y thuật là để cứu giúp muôn dân trăm họ”.

Kể từ đó, phu nhân và tướng quân lặng lẽ bắt giữ những nữ tử không quyền không thế, biến họ thành dược nô trong cái danh nghĩa cao đẹp ấy. 

Muội muội đáng thương của ta cũng vì vậy mà phơi thân giữa nơi hoang vu lạnh lẽo.

Nàng bất quá chỉ là ra ngõ mua bánh để mừng ta trở về, lại bị người ta bắt vào phủ tướng quân, rồi mơ hồ mà trở thành dược nô, rồi không rõ tung tích. 

Ba ngày sau, tại một bãi tha ma hoang tàn ta đã tìm thấy thi thể nàng, dung mạo hoàn toàn bị huỷ hoại.

Mẫu thân biết chuyện, đến phủ tướng quân đòi lại công đạo, nhưng lại bị phu nhân vừa hồi phủ thuận tay hạ độc, khiến hai mắt mù lòa, mất đi âm thanh, trở thành người mù câm.

Cách đó không xa, ta trốn sau bức tượng đá, nghe thấy phu nhân nhàn nhạt nói:

Chẳng qua chỉ là một tiện phụ đê hèn, chết thì chết thôi.”

Một đám dân đen ti tiện nghèo nàn mà thôi, các ngươi mạng chẳng đáng một đồng”.

Khi mở mắt, ta thấy mình nằm trên một chiếc giường chuyên dùng để thử thuốc, chiếc mặt nạ của phu nhân dưới ánh nến càng thêm quỷ dị.

“Ngươi còn giống hơn cả nó. Gương mặt này của ngươi, thực sự là cực phẩm.”

Bàn tay bà ta lướt trên mặt ta, trong mắt không giấu được dục vọng.

“Giống ai?”

Ta giả vờ sợ hãi, lùi về phía sau.

Phu nhân lập tức túm lấy cổ ta, kéo sát lại gần.

“Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ cho ngươi vinh hoa phú quý nửa đời còn lại.”

Ta nén xuống hận ý, gật đầu.

Là loại vinh hoa phú quý sau khi chịu đủ dày vò, bị lột mặt ném ra bãi tha ma sao?

Muội muội đáng thương của ta, vì muốn nghênh đón ta về nhà, lại chẳng bao giờ có thể trở về nữa.

Nhưng không sao, tỷ tỷ nhất định sẽ thay muội báo thù.

Hạ nhân nói rằng, làm dược nô phải tắm ba ngày, dùng hương liệu bảo vệ cơ thể, sau đó chịu sự cắn xé của độc trùng, mới bắt đầu thử thuốc.

Ta hất đổ chậu cánh hoa trong tay nha hoàn, từ chối xuống nước, yêu cầu mang tiền về lo cho mẫu thân già yếu, sau đó sẽ trở lại.

Đêm khuya, phu nhân đẩy cửa bước vào, trên tay là bát thuốc tanh hôi.

“Phu nhân, nô tỳ chẳng yên lòng về gia đình, chỉ mong lấy chút bạc trở về trợ giúp mẫu thân, sau đó sẽ quay lại.”

Ánh mắt bà ta lạnh lẽo, ép ta uống thuốc.

Ta ngoan ngoãn uống, thuận thế mở miệng:

“Nhưng nếu lòng nô tỳ vẫn không yên, e rằng việc thử thuốc sẽ chẳng đạt hiệu quả tốt, nô tỳ không muốn làm chậm trễ việc của phu nhân.”

Lập tức, miệng ta bị nhét một viên thuốc.

” Nếu sau một ngày ngươi không quay lại, mạng ngươi cũng không thể giữ được nữa.”

2

Ngày hôm sau, ta lách khỏi thị vệ phía sau, trở lại tửu quán.
Đẩy cửa gian phòng trên tầng cao nhất, quả nhiên trong phòng chẳng thấy bóng dáng nam nhân.

Ta cầm bút viết thư.

Gửi Hữa công tử, thiếp e rằng từ nay chẳng thể cùng chàng nâng ly vui thú được nữa.
Những ngày vừa qua, thật là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời thiếp. Không dám giấu giếm, tâm thiếp đã sớm hướng về chàng.
Chỉ là, nay sống chết khó lường. Nếu một ngày thiếp có thể trở về, tất sẽ đích thân bày tỏ tâm ý.”

Viết xong, ta nuốt viên thuốc đã chuẩn bị từ trước, chốc lát liền phun ra một ngụm máu lớn.

Những giọt máu đỏ thẫm rơi trên tờ thư, ta dùng tay nhẹ nhàng tán đều, khiến giấy thư thấm đầy sắc đỏ, cuối cùng mới hài lòng.

Ban đầu, ta vẫn ngỡ rằng tướng quân thực sự như lời thiên hạ đồn, đối với phu nhân tình sâu nghĩa nặng, sủng ái vô cùng.
Nhưng cho đến vài ngày trước, khi hắn đến tửu quán, đang lúc mê mang , hướng trăng mà than thở sầu khổ, thì ta xuất hiện.

Lúc ấy, ta vừa điều tra được nguyên nhân cái chết của muội muội, trong lòng đầy lo nghĩ, chưa biết phải ra tay từ đâu.
Nghe hắn oán thán rằng phu nhân nhiều lần cự tuyệt hắn, lại oán thán trong lòng nàng vốn chẳng có hắn.

Ta nghĩ, nếu ta khiến hắn động lòng, thì phu nhân cũng chẳng phải kẻ không thể động.

Vì vậy, ta lén thả một loại xuân dược cực mạnh vào rượu của hắn, rồi thuê người sắp đặt để hắn nhầm lẫn mà đến gian phòng của ta.

Một đêm hoan lạc, sáng hôm sau khi tỉnh dậy, hắn nhìn ta ngồi khóc trong chăn, chân mày nhíu chặt.

Ta xin lỗi.”

Ta cúi đầu, cố ý để lộ dấu răng hằn trên vai.

“Đến nước này, nói xin lỗi còn có ích gì? Một nữ tử mất đi sự trong sạch, còn biết sống sao trên cõi đời này!”
Chi bằng ta đâm đầu mà chết cho xong!”

Dứt lời, ta vờ như muốn lao mình vào cạnh giường.

Đúng như dự đoán, ta bị kéo lại vào lồng ngực rắn chắc của hắn, giọng nói trầm thấp vang lên.
Đừng sợ, từ nay ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng.”

Nước mắt ta lã chã tuôn rơi, đôi tay siết chặt lấy vai hắn.
Ta biết, dáng vẻ này của ta giống phu nhân trong ký ức của hắn nhất.

Sau khi biết được nguyên nhân cái chết của muội muội, ta đã tra xét tất cả bọn họ.
Hắn và phu nhân là đôi phu thê thanh mai trúc mã, từ nhỏ tướng quân đã yêu khắc cốt ghi tâm nàng ta.

Thế nhưng, từ sau khi thành thân đến nay, họ vẫn ở riêng phòng, con nối dõi cũng chẳng có.
Nguyên do chẳng phải từ tướng quân, thì hẳn là ở phu nhân.

Nhưng đêm qua, có lẽ là do ngài uống say, ngài cũng chẳng muốn như thế. Ta không muốn ép buộc ngài.”

Vừa nói, ta vừa nhẹ nhàng đẩy hắn ra, cố ý để khuôn mặt mình lộ ra góc độ giống phu nhân nhất mà hắn tâm niệm.

Quả nhiên, hắn ngẩn người trong thoáng chốc, rồi ngay sau đó mạnh mẽ ôm lấy eo ta, áp môi xuống.

Tất cả là lỗi của ta. Ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng, đừng sợ.”
Từ nay về sau, nàng chính là người của ta.”

Một nữ tử giống người hắn tâm niệm trong ký ức của hắn như đúc, lại trao cho hắn những điều mà người đó chưa bao giờ cho, còn luôn tỏ lòng lo nghĩ vì hắn.
Một nữ nhân thiện lương như thế, hỏi ai có thể không động lòng?

Từ đó, chúng ta thường xuyên gặp gỡ ở tửu quán, ta vì hắn mà mài mực, khen ngợi tài văn võ song toàn của hắn.
Hắn vì phu nhân mà mua say ngày một ít đi, nụ cười khi đối diện với ta ngày một nhiều hơn.

Hắn chưa từng nói với ta thân phận của mình, ta cũng chẳng truy hỏi, hắn cũng mặc nhiên không hỏi thêm gì về ta.

Ta hiểu lý do. Nếu cho ta một danh phận, phu nhân tất nhiên sẽ đau lòng.
Hắn vẫn còn yêu nàng, không muốn để nàng biết mình tìm nữ nhân khác.

Nam nhân xưa nay đều muốn dùng thứ gọi là tình yêu đáng thương của mình để lừa dối tất cả nữ nhân.

Ta chậm rãi đếm từng nhịp chờ đợi, chẳng bao lâu sau đã nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài phòng.
Sau khi chỉnh sửa tư thế, ta để vài giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt.

Nàng làm sao vậy? Sao lại thổ huyết nhiều đến thế!”

Ta yếu ớt dựa vào lòng hắn, khóc càng thêm dữ dội.

Ta chẳng nói lời nào, chỉ chờ hắn đọc xong mảnh giấy ta để lại rồi mới mở miệng.

Vốn định cứ thế mà đi, nhưng thiếp lại chẳng đành lòng không từ mà biệt.”
Quan hệ giữa thiếp và chàng vốn dĩ là sai trái, nay ta đột ngột gặp chuyện bất ngờ, càng không thể để chàng bị liên lụy.”

Hắn nhíu mày, trong giọng nói tràn đầy phẫn nộ.

Ta lắc đầu, khẽ thoát khỏi vòng tay hắn.
Chàng không thể giải quyết được đâu. Người mà thiếp trêu chọc đến, gia đại nghiệp lớn

Mà chàng chẳng qua chỉ là một tửu khách. Thiếp chỉ mong chàng từ nay tìm một nữ tử mà chàng yêu thương, sống những ngày bình an.”

Hắn liền kéo ta lại, giọng nói thoáng thêm phần giận dữ.
Trên đời này có chuyện gì bản tướng quân không giải quyết được? Chỉ cần ta muốn, chẳng ai dám động đến nàng!”

Ta giả vờ như không nghe thấy lỗ hổng trong lời nói của hắn, chỉ tiếp tục khóc, lệ rơi như mưa.

Ta không tin, giữa thái bình thịnh thế này, có ai dám động vào nàng!”
“Bản tướng quân… ta sẽ đi điều tra ngay!”