Lần đầu gặp Tiêu Hành, ta mới bảy tuổi.
Theo sư phụ lên núi hái thuốc, ta gặp hắn bị nhốt trong lồng.
Ta mãi không quên được cảnh đó, hắn rách rưới, toàn thân đầy vết thương.
Hắn co ro trong lồng, da thịt lộ ra, vết cắn, vết cào, vết xước làm ta kinh hãi, nhưng tất cả không bằng việc hắn đang làm.
Hắn cầm trong tay một miếng thịt sống đẫm máu, bên mép còn dính lông chó.
Chỉ liếc ta một cái, không buồn không vui, rồi lại cúi đầu.
Có lẽ thấy ta nhếch nhác, hắn kéo tay, ném một miếng thịt chó về phía ta qua khe lồng.
Ta không nhịn được, “oa” một tiếng nôn mửa.
Khi tỉnh lại, ta đã được sư phụ đưa về tiểu viện.
Chúng ta sống dưới vách núi Thanh Sơn, phía sau núi là lăng tẩm hoàng gia.
Sư phụ dặn dò ta không được đến đó nữa, nơi ấy cơ quan trùng trùng.
Lần trước ta đến, là men theo con đường nhỏ bên vách núi, dù dốc nhưng có thể đi qua.
Nghĩ đến đôi mắt đen láy ấy, ta rùng mình, liên tục hứa sẽ không đến đó nữa.
Lần nữa lên núi, đã hơn nửa tháng, ta vẫn không kìm được nhìn về phía đó.
Thiếu niên ấy bị xích sắt trói tay chân, trong lồng chỉ còn một đống xương trắng, hắn vẫn co ro, như thể không còn hơi thở.
Cho đến khi ta tiến gần, hắn mới mở mắt nhìn ta.
Gương mặt gầy gò làm đôi mắt hắn trông to hơn, bên trong mờ mịt, dường như không thể tập trung.
Ta kinh hãi trong lòng, nhớ lại lời khuyên của sư phụ, vội quay người rời đi.
Chân váy dưới chân bất ngờ bị người kéo lại, cảm giác lạnh lẽo từ đầu ngón tay truyền qua váy chạm đến mắt cá chân, lan khắp cơ thể.
Nghĩ đến đống xương trắng kia, ta lần đầu tiên cảm nhận được sự sợ hãi.
Kết quả của sự sợ hãi là, ta để lại cho hắn củ nhân sâm quý báu của sư phụ.
Sau đó, mỗi hai ngày ta mang bánh bao đến cho hắn một lần.
Mùa hè thêm bát nước, mùa đông thêm chiếc áo.
Hắn bị nhốt trong lồng suốt ba năm, ta cũng mang bánh bao suốt ba năm.
Mãi về sau ta mới biết.
Hắn là hoàng tử bị đạp xuống bùn, còn ta là cô gái mồ côi bị gia tộc vứt bỏ.
Hắn sẽ không lấy ta, ta cũng sẽ không lấy hắn.
Hắn có thù sâu hận lớn của mình.
Ta có vị hôn phu của ta.
Không biết Tiêu Hành xử lý thế nào.
Hôm sau, đám gia nhân trong phủ đều run sợ.
Ở Tây viện, dù xa, ta cũng nghe chuyện này.
Chỉ vì bà vú này nổi tiếng tàn nhẫn, không biết đã cướp đi bao nhiêu mạng người.
Nghe nói bà vú bên cạnh lão phu nhân đêm qua mơ thấy ác mộng, quỳ trước sân lão phu nhân đập đầu xuống đất, khóc lóc như ma quỷ, làm kinh động bầy chó dữ trong phủ.
Đến khi người ta phát hiện, chỉ còn lại một cánh tay, năm ngón bị cắt đứt.
Ta nhớ lại ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Hành khi thấy vết thương trên lưng ta hôm qua.
Ta rùng mình, kẻ điên này quả thật nhớ thù.
Bà nội bị kinh động, vừa thấy cảnh tượng trong sân, liền ngất xỉu.
Ta nghĩ, lần ngất này ít nhất cũng sẽ mất nửa mạng của bà.
Không ngờ, trưa hôm sau bà đã sai người gọi ta đến tiền sảnh.
Ta lòng đầy lo lắng, nghĩ rằng mình đã bị phát hiện.
Bà nội và cha mẹ ngồi uy nghi trên ghế, ta như thường lệ bị ép quỳ dưới đất.
Bà nội lạnh lùng nhìn ta, cha không biểu cảm, nương thì ánh mắt lảng tránh.
Trong lòng ta bỗng có dự cảm không lành.
Vẫn là bà nội không nhịn được mắng: “Đã nói ngươi là kẻ đòi nợ, làm gia đình không yên ổn, hối hận vì không nhấn chìm ngươi từ đầu.”
“Ngay cả hôn sự đã định, người ta cũng không cần ngươi.”
Nói rồi, bà lại lườm nương một cái.
Nương rơm rớm nước mắt, cúi đầu ấm ức.
Vẫn là cha trong tay áo nắm chặt tay nương, nói với bà nội: “Mẹ, chuyện đã qua, đừng nhắc lại nữa.”
“Hiện nay Quốc công phủ rối loạn, không dính vào cũng tốt.”
Lúc này ta mới biết, đêm qua mấy đại thần trong kinh bị ám sát.
Quốc công phủ đặc biệt thảm khốc, Thẩm Quốc công bị chặt đầu, Thẩm Dật không rõ tung tích.
Có thể thấy người ra tay tàn nhẫn đến mức nào.
Nhưng chuyện này liên quan gì đến ta?
Vài người mặt mày nhăn nhó, bàn bạc một hồi, cuối cùng câu chuyện kéo đến ta, ánh mắt đồng loạt hướng về ta.
Cha trầm ngâm, nghiêm nghị nói: “Hiện nay phe thái tử không đáng tin, chỉ có thể dựa vào Tứ hoàng tử, nhưng ta và Tứ hoàng tử xưa nay không có giao tình.”
Ta biết, những năm qua cha giữ vững chức quan, không thể thiếu việc kết giao trong triều đình.
Nói hay thì gọi là có tầm nhìn, không đứng về phe phái nào.
Thực chất, đó chỉ là kẻ ba phải.
Những lời này vừa thốt ra, ngay cả bà nội cũng tỏ vẻ lo lắng.
Cha nhìn nương một cái, nương ta lau khóe mắt, cười nhạt nói: “Cũng nhờ A Nhan, từng có ân cứu mạng với Tứ hoàng tử. Sau một hồi hỏi han, ta mới biết được biểu huynh của Tứ hoàng tử, Đại lang nhà họ Tạ, đầu năm vừa mất vợ, đang gấp rút tìm người làm kế thất để xua đi vận xui.”
Nói xong, ánh mắt bà nhìn về phía ta.
Trong lòng ta bỗng trầm xuống, hiểu ra ý định của bà.
Thật là một người mẹ tốt, muốn mượn con gái để thể hiện lòng trung thành sao?
Sự im lặng chết chóc bao trùm.
Mọi người đều nhìn ta với ánh mắt u ám.
Ta quỳ dưới đất, không nói lời nào.
Bỗng có người bước ra từ phía sau bình phong, là chị gái ta, Từ Ngọc Nhan
Bỗng có người bước ra từ phía sau bình phong, là tỷ tỷ ta, Từ Ngọc Nhan.
Chắc là nàng đã ở phía sau từ lâu, giờ thì không thể chờ đợi được nữa.
Nàng mặc một chiếc váy xanh mỏng, thắt lưng đeo ngọc bội, xinh đẹp duyên dáng, tiến tới hành lễ với trưởng bối rồi nhìn ta: “Muội muội sao lại không đồng ý? Đại lang nhà họ Tạ tài giỏi, lại chỉ lớn tuổi hơn một chút.”
“Không phải người ta thường nói, người lớn tuổi biết yêu thương sao?”
“Đây vẫn là do ta mất mặt mới dám đề xuất với Tứ hoàng tử.”
Ta bình tĩnh nhìn nàng, lạnh lùng cười trong lòng, nói: “Nếu tốt như vậy, sao tỷ không gả đi?”
Mặt nàng biến sắc, bà nội lên tiếng trước: “Ngươi nghĩ ai cũng xứng với cháu gái bảo bối của ta sao? Người ta không chê ngươi bị từ hôn, ngươi nên tạ ơn, còn ở đây kén chọn.”
“Vì Từ gia, ngươi không gả cũng phải gả.”
Ta lặng lẽ liếc qua cha mẹ đang im lặng, rồi nhìn tỷ tỷ đầy phấn khích.
Bỗng quản gia đến báo, ghé tai cha nói nhỏ.
Mặt cha đột ngột biến sắc, tay đặt trên đầu gối nắm chặt thành nắm đấm.
Ngay sau đó, cha liền bảo nương đưa ta và tỷ tỷ ra sau bình phong.
Ta cúi đầu đứng yên, bên cạnh là hai mẹ con nương tựa vào nhau.
Quản gia vào trước, theo sau là một bóng dáng cao ráo.
Giọng nói ấm áp vang lên, ta bỗng ngẩng đầu.
Trong ánh sáng mờ ảo, ta thấy hắn bước chậm rãi tới, trong tay dường như có một cái hộp.
Cha lạnh giọng hỏi: “Ngươi là ai? Dám xông vào phủ thượng thư của ta?”
Người đó cúi chào, giọng nhạt nhẽo: “Tiểu sinh vô danh vô tính, chỉ là một thư sinh nghèo, không phiền đại nhân bận tâm.”
Bà nội vỗ tay lên bàn, tức giận: “Tiểu tử vô lễ, dám đến Từ phủ gây rối?”
Hắn đã đứng thẳng dậy, tay đặt lên hộp.
Ngay lập tức, bà nội và cha đều kinh hãi.
Hắn vẫn cười nói: “Thẩm thế tử có mắt không tròng, không biết trân trọng, ta thay hắn xin lỗi nhị tiểu thư Từ.”
Lời vừa dứt, một tiếng hét vang lên, tỷ tỷ ngã xuống đất.
“Mắt… đôi mắt đầy máu…” nàng lắp bắp không rõ lời.
Tiêu Hành quay người, như nhìn về phía chúng ta, ánh mắt như xuyên qua bình phong, nhìn thẳng vào ta.
Ta nắm chặt tay áo, hít sâu một hơi.
Tiêu Hành, ngươi đúng là kẻ điên.