5
Ánh mắt của Lâm Hạc Chi lập tức sáng bừng lên.
Nhân lúc hắn hành lễ, tay phải của ta nhẹ nhàng đặt lên vai hắn, giọng nói đầy ẩn ý:
“Thám hoa đại nhân hà tất phải làm bộ làm tịch cung kính với bổn cung như vậy?”
“Chuyện chúng ta sắp làm, ngươi và ta đều rõ ràng.”
Trên mặt hắn không tỏ vẻ gì, nhưng cơ thể lại khẽ run rẩy.
“Thái tử phi đã nghĩ thông suốt rồi sao?”
Ta cười khẩy một tiếng, đôi tay ngọc ngà chầm chậm di chuyển từ ngực hắn xuống, khẽ móc vào dải lưng của hắn.
Trong đỉnh lư hương tám chân đang đốt loại hương thơm thượng hạng. Ánh mắt của Lâm Hạc Chi rực cháy lửa nóng. Trướng đỏ ấm áp, một đêm đầy vẻ mờ ảo sắc xuân.
Hôm sau, khi ta vào thỉnh an Phó Văn Châu, hắn đang cau mày uống trà, vẻ mặt đầy khinh bỉ:
“Ta cứ tưởng Lý gia dạy dỗ ra được một nữ nhân trinh liệt cỡ nào, trước mặt một thám hoa tuấn tú như vậy, cũng chẳng khác gì hạng kỹ nữ.”
Lời lẽ của hắn khó nghe đến mức khiến người ta buồn nôn.
“Nếu ta không nghe lời, điện hạ sẽ lấy mạng ta; nhưng khi ta tuân theo lệnh, Thái tử lại trách ta lẳng lơ đa tình.”
Ta khẽ cúi người:
“Xin Thái tử cho thiếp thân một con đường sống.”
Phó Văn Châu siết chặt ly trà, lạnh lùng nhìn ta:
“Thật khéo miệng.”
Biết hắn chán ghét ta, ta cũng chẳng còn hơi sức đâu mà nịnh nọt hắn nữa. Dù sao cũng không có việc gì, ta cúi chào rồi quay đầu rời đi ngay.
Mỗi đêm, Lâm Hạc Chi đều ở lại chỗ ta một canh giờ. Hắn rất thích sự nhiệt tình của ta, vẻ mặt lúc nào cũng đầy thỏa mãn.
Sau trận hoan ái này, hắn vuốt ve mái tóc đen mượt như lụa của ta, đặt lên mũi ngửi, vẻ say mê không dứt.
Ta nằm úp trên ngực hắn, nghịch ngợm kéo tóc hắn:
“Thái tử chẳng biết hưởng thụ phong tình, may mà thám hoa đại nhân không giống hắn.”
Lâm Hạc Chi nắm lấy tay ta đang không yên phận:
“Sao đột nhiên thông suốt vậy?”
Ta cười khẩy:
“Bổn cung chỉ cần sinh con, đứa trẻ đó chính là người kế vị ngai vàng trong tương lai. Hắn không thích nữ nhân, sau này sẽ chẳng có ai tranh sủng với bổn cung, có gì mà không nghĩ thông suốt chứ.”
Hắn mỉm cười dịu dàng:
“Đúng vậy, cứ coi như nàng đã gả cho ta đi.”
“Nhưng…”
Ta khẽ vén một lọn tóc ra sau tai:
“Ngươi có tranh giành bổn cung với Thái tử không?”
Nụ cười của Lâm Hạc Chi thoáng chững lại, không hiểu ẩn ý trong lời nói của ta.
Ta đi thẳng vào vấn đề:
“Đứa trẻ do bổn cung sinh ra, sau này có thể gọi ngươi một tiếng ‘cha’ được không?”
“Đứa con của một vị hoàng đế tương lai, liệu có thể có hai người cha không?”
Lâm Hạc Chi có gia thế, dung mạo, tài hoa đều xuất sắc, lại còn tình sâu nghĩa nặng với Thái tử, nên Phó Văn Châu mới chọn hắn.
Có lẽ họ đã thỏa thuận với nhau, tin tưởng tuyệt đối rằng sẽ không sinh lòng nghi kỵ.Nhưng một khi làm ra việc nghịch luân, sau này sớm muộn cũng sẽ đối mặt với mâu thuẫn sâu sắc hơn.
Một đứa trẻ sẽ trở thành hoàng đế tương lai, khi biết được cha ruột của mình là ai, nó sẽ chọn như thế nào? Đến lúc đó, liệu Phó Văn Châu có còn dung tha cho Lâm Hạc Chi không?
Chuyện sinh tử liên quan đến quyền lực, quyền lực bao giờ cũng đáng tin hơn lòng người, điều này Phó Văn Châu hiểu rõ, mà Lâm Hạc Chi cũng hiểu rõ.
Lông mi của Lâm Hạc Chi khẽ run, một lát sau, hắn cười khẽ:
“Ly Tâm Nguyệt, nàng quả thật rất thông minh.”
6
Ta càng thêm căm ghét Lâm Hạc Chi.
Hắn cứ gọi tên tục của ta, ta đã nhiều lần quở trách, nhưng hắn lại thổi nhẹ vào tai ta:
“Việc mạo phạm hơn ta còn làm rồi, chỉ là một tiếng gọi, có gì khác biệt?”
Hắn dường như đặc biệt thích thú với loại cảm giác vi phạm đạo đức này.
Người của Phó Văn Châu mỗi đêm đều canh chừng bên ngoài, trừ phi ta và Lâm Hạc Chi cố ý hạ thấp giọng, nếu không bất kỳ tiếng động nào cũng sẽ bị nghe thấy rõ ràng.
Hôm nay khi ta đi ngang qua chính điện, Phó Văn Châu đang nổi giận:
“Ta nuôi bọn chúng để làm gì? Một lũ lang băm vô dụng!”
Hắn liếc thấy ta đứng ngoài cửa, ta đành phải cứng rắn bước vào, giả vờ quan tâm hỏi:
“Điện hạ không khỏe sao?”
Hắn chậm rãi ngước mắt, ánh nhìn âm u, đột nhiên cầm lấy bát thuốc ném mạnh về phía ta.
Ta không kịp né nên bát sứ vỡ tan tành dưới chân ta. Thời tiết nóng bức, nước thuốc nóng hổi thấm qua lớp y phục mỏng manh, khiến da thịt ta đau rát như bị lửa thiêu.
Phó Văn Châu dùng một tay túm lấy cổ áo ta, tay còn lại giật mạnh tóc ta từ phía sau, gương mặt méo mó, dữ tợn như một con thú hoang đang gầm thét:
“Thái tử phi, ngươi rất quan tâm đến ta sao?”
“Ta sao lại có cảm giác, ngươi cùng Hạc Chi mỗi đêm đều rất vui vẻ, ngươi còn nhớ rõ mình là nữ nhân của ai không?”
Ta bị hắn giật tóc đến đau nhói, đầu bị kéo ngửa ra sau, gắng gượng chịu đựng cơn đau từ cánh tay, run rẩy đáp:
“Thần thiếp… thần thiếp là người của điện hạ, thần thiếp vĩnh viễn trung thành với điện hạ.”
Hắn khinh bỉ cười nhạt một tiếng, sau đó mới từ từ buông tay, cho phép cung nữ bước lên xử lý vết thương cho ta.
Khăn tẩm nước lạnh được đắp lên cánh tay đang bỏng rát của ta. Thái y đến xem qua, nói rằng vết bỏng do xử lý không kịp thời nên chắc chắn sẽ để lại sẹo.
Phó Văn Châu chẳng bận tâm đến chuyện đó, chỉ hỏi một câu:
“Nàng đã có thai chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Sao vẫn chưa có! Đúng là một lũ vô dụng!”
Hắn phất tay áo bỏ đi.
Dạo gần đây, tính tình của hắn ngày càng hung bạo, mỗi lần nhìn thấy ta là cơn giận lại bốc lên. Thế nhưng khi ra ngoài, hắn vẫn bắt ta đóng vai phu thê tình thâm.
Hoàng thượng có hai nhi tử, ngoài Phó Văn Châu là đích tử ra thì còn có Dự Vương gia – con của một phi tần, kẻ luôn ngấp nghé ngôi báu.
Trong yến tiệc cung đình, ta chủ động bóc tôm cho Phó Văn Châu thì bị Dự Vương gia trông thấy.
“Nghe nói hoàng huynh và hoàng tẩu tình cảm thắm thiết, hoàng tẩu còn tự tay bóc tôm cho hoàng huynh, thật cảm động. Nhưng sao ta nhớ hoàng huynh dị ứng tôm vậy nhỉ?”
Phó Văn Châu chưa bao giờ dùng bữa cùng ta, ta đương nhiên không biết khẩu vị của hắn.
Hắn giả bộ qua loa cho xong chuyện, nhưng khi về phủ, hắn nổi cơn thịnh nộ, bắt ta quỳ trên đá cuội ngoài sân để chịu phạt.
Giữa mùa hè, nắng như thiêu đốt, đá cuội cứa vào đầu gối ta đau nhức, mấy lần ta suýt ngất đi. Lâm Hạc Chi tình cờ đi qua, từ xa nhìn ta một cái.
Ta liếc nhìn hắn, khẽ gật đầu.