Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hiện đại GẢ CHO THÁI TỬ Chương 2 GẢ CHO THÁI TỬ

Chương 2 GẢ CHO THÁI TỬ

7:55 chiều – 13/10/2024

Ngọn đèn mới cháy lên nhanh chóng bị dập tắt. Khoảnh khắc rèm giường khép lại, bóng người ngoài cửa sổ cũng lướt qua.

Ta nhìn người đang không mảnh vải che thân, cùng ta chung một chiếc giường, cảm giác như sét đánh giữa trời quang!

Hắn không phải Thái tử!

Hắn không phải Phó Văn Châu!

Hắn là Lâm Hạc Chi, vừa đỗ thám hoa năm nay.

Cũng là kẻ đã đứng bên Thái tử trong buổi tuyển chọn của Đông Cung, chê bai nhan sắc ta tầm thường, không xứng bước lên chốn cao sang!

Ta liều mình vùng vẫy, nhưng sức lực sao có thể đấu lại hắn nên bị giữ chặt không thể nhúc nhích. Thế là ta đành cắn mạnh vào cánh tay hắn, miệng đầy mùi máu tanh ghê tởm.

Lâm Hạc Chi chịu đau, nghiến răng nói:

“Thái tử phi thử nghĩ xem, nếu không được Thái tử cho phép, ta làm sao có thể xuất hiện ở đây?”

Trong đầu ta vang lên một tiếng “ầm”, thân thể loạng choạng. Hắn ôm lấy ta trong bóng tối, giọng hạ thấp, mang theo sự đe dọa:

“Ta biết nàng không thể chấp nhận, nhưng sự đã đến nước này, còn cách nào khác sao?”

“Giữa ta và nàng, gạo đã nấu thành cơm. Nếu Thái tử phi làm lớn chuyện, không chỉ khiến hoàng gia mất mặt, mà e rằng mạng sống của nàng cũng khó bảo toàn!”

Ta không nhịn được nữa, giơ tay tát mạnh hắn một cái.

“Ngươi cút đi!”

Hắn lại bịt miệng ta, thấp giọng cảnh cáo đừng nói lớn tiếng, kẻo kinh động đến cung nữ bên ngoài.

Từ nhỏ phụ mẫu đã dạy ta tam tòng tứ đức, sau khi thành thân phải một lòng chung thủy với phu quân. Ta chưa từng nghĩ rằng, sau khi thành thân, lại bị chính phu quân của mình làm nhục như thế này!

Cơ thể ta run rẩy, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, nhỏ lên những ngón tay thon dài của Lâm Hạc Chi.

“Ly Tâm Nguyệt, nàng khóc gì chứ?”

Hắn to gan gọi tên tục của ta:

“Nàng và Thái tử chỉ gặp nhau một lần, vốn dĩ không có tình cảm.”

“Thái tử điện hạ còn chẳng bận tâm thì nàng bận tâm cái gì?”

“Chi bằng coi ta là phu quân của nàng…”

Hắn thấp giọng dụ dỗ, nhưng chưa kịp nói hết câu đã thốt lên một tiếng đau đớn.

Ta đẩy hắn ra, chân trần nhảy xuống giường, loạng choạng tìm kiếm y phục trong bóng tối. 

Ta muốn đi hỏi cho rõ Phó Văn Châu chuyện này là thế nào, cho dù sau đó hắn có muốn xử lý ta thế nào cũng được.

Ta không thể tiếp tục ở cùng một phòng với một nam nhân xa lạ, để hắn tiếp tục nói những lời dơ bẩn vào tai mình nữa.

Sàn nhà lạnh như băng, y phục thì tìm mãi không thấy. Cửa phòng ngủ đột nhiên mở tung, hàng loạt ngọn đèn cung đình đồng loạt sáng lên, chiếu sáng cả căn phòng như ban ngày.

Ta vội vã che mắt, một lát sau mới thấy rõ Phó Văn Châu, phía sau ngài có vài cung nữ theo hầu.

Ta vẫn chưa mặc gì, tóc tai rối bù, hình dáng nhếch nhác. Phó Văn Châu thản nhiên liếc ta một cái, ánh mắt lộ rõ vẻ không hài lòng.

Lâm Hạc Chi nghe tiếng thì vén rèm giường, nhặt một chiếc áo khoác từ dưới đất khoác lên người, bước vòng qua ta, hành lễ trước mặt Phó Văn Châu, cung kính nói:

“Thái tử điện hạ thứ tội, vi thần vô năng.”

Phó Văn Châu sắc mặt bình thản, đưa tay chỉnh lại chiếc áo khoác cho hắn:

 “Ngươi chỉ làm theo lệnh của ta, không trách ngươi.”

Hai người họ trông có vẻ rất thân quen, như thể đang tán gẫu chuyện thường ngày.

Cửa phòng mở toang, từng cơn gió lạnh buốt ùa vào. Ta ôm đầu gối ngồi bệt trên sàn, run rẩy vì lạnh.

Y phục vương vãi gần giường, nhưng nó đã bị xé rách đến mức không thể mặc được nữa.

Phó Văn Châu không hề để tâm đến tình cảnh đáng thương của ta, cũng chẳng quan tâm đến tôn nghiêm của ta, để mặc ta – danh nghĩa là Thái tử phi – bị bêu rếu trước mặt bao nhiêu cung nữ, không còn chút thể diện nào.

Ngài chỉ để ý đến vết thương trên cánh tay của Lâm Hạc Chi.

“Là nàng làm sao?”

Lâm Hạc Chi giấu vết thương trong tay áo, khẽ nói:

 “Thái tử phi nhất thời không thể chấp nhận, trong lúc hoảng loạn nên mới…”

Phó Văn Châu lập tức nổi giận. Ngài tiến thẳng đến chỗ ta, dùng hết sức tát ta một cái, mắng:

“Tiện nhân!”

“Ngươi dám chống lại lệnh của Cô!”

Máu từ khóe miệng chảy xuống thành dòng, ta đáp trả đầy cay đắng:

“Để chính thất của mình cùng giường với một nam nhân khác, điện hạ, còn gì hoang đường và nhục nhã hơn chuyện này?”

Sắc mặt Phó Văn Châu tối sầm lại, giận dữ quát lên:

“Ngươi đã gả vào Đông Cung, thì là người của Thái tử. Ta bảo ngươi làm gì, ngươi phải làm đó, không có quyền từ chối.”

Khóe mắt ta rơi xuống một hàng lệ, cười chua chát:

“Hóa ra Thái tử lấy ta, vốn dĩ không xem ta là thê tử.”

“Dẫu sao ta cũng là khuê nữ danh môn, phụ thân là Hàn Lâm học sĩ, Thái tử hạ nhục ta như vậy, ít nhất cũng nên cho ta biết lý do chứ!”

Phó Văn Châu đứng trên cao, ánh mắt đáng sợ như Tu La nơi địa ngục:

“Ta không thích nữ nhân.”

“Suốt đời này, ta sẽ không bao giờ chạm vào ngươi, tốt nhất ngươi nên sớm từ bỏ ý định đó.”

Ta không thể tin vào mắt mình khi nhìn hắn.

Vị Thái tử với danh tiếng tốt đẹp, không gần gũi nữ sắc mà mọi người đồn thổi, hóa ra không phải vì hắn tự kiềm chế mà là vì hắn không thích nữ nhân!

“Đã không thích, tại sao lại cưới ta?”

Lâm Hạc Chi, người nãy giờ im lặng, cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói bình thản đến lạ lùng:

“Bởi vì hắn là Thái tử điện hạ. Mà đã là Thái tử thì cần phải có người nối dõi.”

Da đầu ta tê dại.

Vậy nên, vì để có người thừa kế, hắn sẵn sàng để thê tử sinh con với người khác sao.

Ta không chịu nổi nữa, hoảng loạn muốn chạy ra ngoài, nhưng bị các cung nữ chặn lại.

“Thái tử phi, ngươi nên ngoan ngoãn, nghe theo sắp xếp của ta.”

“Nếu mang tiếng bất trinh, không chỉ ngươi, mà cả nhà họ Lý của ngươi cũng sẽ phải trả cái giá không thể gánh nổi.”

Hắn tiến lại gần từng bước, nâng cằm ta lên, ép ta đối diện với hắn:

“Trước mặt người ngoài, ngươi là Thái tử phi cao quý, cùng ta diễn trọn vai phu thê ân ái.”

“Ban đêm, ta sẽ để Hạc Chi đến, cho đến khi ngươi mang thai.”

4

Ngoài trời, ánh trăng sáng rực rỡ. Sau khi Phó Văn Châu dẫn người rời đi, ta ngồi bệt trên mặt đất, ngây dại không thể hoàn hồn.

Trước khi tuyển chọn, ta chưa từng gặp Lâm Hạc Chi, nhưng danh tiếng của hắn ta đã nghe qua từ lâu.

Hắn xuất thân từ một gia tộc danh giá ở Giang Ninh, tổ tiên là hoàng thân quốc thích, tám tuổi đã nhập cung làm thư đồng cho Thái tử, quan hệ với Phó Văn Châu vô cùng thân thiết.

Năm nay, hắn tham gia thi đình và đỗ vị trí tam giáp đệ nhất, thêm vào đó là dung mạo tuấn tú, trở thành người trong mộng của bao tiểu thư khuê các.

Ai nấy đều khen hắn nho nhã ôn nhu, nhưng không ai biết rằng dưới lớp vỏ bọc quân tử ấy lại là sự bẩn thỉu đê hèn.

Còn Phó Văn Châu, kẻ đang giả vờ làm một phu quân tình thâm ý trọng với ta, thì thực chất là một kẻ điên không hơn không kém!

Phó Văn Châu giả vờ thông báo với bên ngoài rằng ta mắc phong hàn, rồi giam ta trong phòng ngủ. Ta tuyệt thực chống đối, nhưng đến tối, Lâm Hạc Chi vẫn đến.

“Vi thần tham kiến Thái tử phi.”

Cung nữ canh giữ bên ngoài, chỉ để lại một ngọn đèn dầu.

Ta ném tất cả những gì có thể vào hắn, chửi rủa hắn, nguyền rủa hắn:

“Ngươi mười năm dùi mài kinh sử mới đạt được công danh, bề ngoài phong thái lỗi lạc, ai ai cũng kính trọng.”

“Nhưng thực chất, ngươi chẳng khác nào một con súc vật để phối giống!”

Hắn tránh né những vật nặng, kiên nhẫn đợi ta mắng chửi xong, rồi bế ta đặt lên giường.

“Thái tử phi thứ tội, vi thần không dám trái lệnh điện hạ.”

Dưới ánh sáng yếu ớt của đèn, gương mặt hắn hiện lên rõ ràng.

Ta khóc lóc đến khản cả giọng, hắn mím chặt môi, không nói một lời, cứ thế mà hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Đêm đó, cả ta và hắn đều không thoải mái gì.

Đêm thứ hai, Lâm Hạc Chi động tác nhã nhặn cởi áo, ta nằm cứng đờ trên giường, ánh mắt trống rỗng.

Giãy giụa vô ích, ta không muốn phí sức nữa. Ta nhìn màn giường khẽ lay động, lòng dần trở nên tê liệt. Cho đến khi hắn dừng lại và hôn ta. Ta nhắm chặt mắt, để mặc nước mắt tủi nhục chảy xuống gối, lúc đó ta mới cảm nhận được rằng mình vẫn còn sống.

Lâm Hạc Chi khẽ thở dài, dùng ngón tay lau đi hàng lệ trên má ta.

Hắn thở dài: 

“Ly Tâm Nguyệt, nàng hà tất phải khổ sở như vậy?”

Đêm thứ ba.

Ta chủ động đi tắm, ngâm mình trong bồn nước rải đầy cánh hoa hồng, dùng xà phòng tươi để kỳ cọ cơ thể, dùng dầu thầu dầu để gội đầu.

Sau khi tắm xong, ta nhẹ nhàng thoa chút phấn, cẩn thận vẽ mày, bôi lên môi son đỏ tươi.

Dưới ánh trăng, ta khoác lên mình một lớp sa mỏng màu tím nhạt, bước vào phòng ngủ với dáng vẻ yêu kiều, mỉm cười quyến rũ với Lâm Hạc Chi đang đợi từ lâu:

“Thám hoa đại nhân, đã để ngài chờ lâu rồi.”