Tôi ưỡn bụng đến gần bà ấy: “Báo đi. Tôi là phụ nữ đang mang thai. Bà đã lừa tôi cuộc hôn nhân này và suýt đánh tôi đêm qua. Xem cảnh sát đứng về phía ai?”
Mẹ chồng bị tôi làm cho im lặng. Tôi có bằng chứng về cuộc hôn nhân lừa đảo của họ, nếu báo cảnh sát, có lẽ tôi không phải là người thực sự đen đủi. Hơn nữa tính mạng của Chu Hồng Dân lại đang nằm trong tay tôi.
Thấy bà ấy rút lui, tôi bước đến gần Chu Hồng Dân, đặt chân lên người anh ta, chế nhạo nói với bố mẹ chồng đang bất động: “Bây giờ tôi lại đánh anh ta, các người nói sao?”
Bố mẹ chồng nổi cơn tam bành nhưng cũng không dám ngăn cản.
Tôi cười như điên. Tôi thích cái cảm giác khi họ không ưa tôi nhưng lại không thể làm gì tôi.
Chu Hồng Dân dưới chân tôi gào thét như một con lợn chuẩn bị gi.ế.t..
Cứ như vậy, trước mắt bố mẹ chồng, tôi đánh anh ta thành trạng thái như vậy, nhưng họ cũng không dám nói một câu
.Các bác sĩ và y tá nghe thấy động tĩnh liền vào phòng kiểm tra, Tôi nhìn chằm chằm vào bố mẹ chồng, họ cố nén giận và nói với bác sĩ: “… Không sao đâu”
Chu Hồng Dân bị đánh đến nỗi cẳ mặt sưng vù.
Ai cũng biết anh ta đã bị đánh, nhưng bố mẹ chồng vẫn từ chối thừa nhận.
Các bác sĩ và y tá hỏi Chu Hồng Dân, anh ta đau khổ nói: “Không ai đánh tôi, là tôi tự ngã.”
Bác sĩ và y tá: “…”
Họ miễn cưỡng rời khỏi phòng bệnh.
Khi các bác sĩ và y tá rời đi, tôi bình tĩnh nói: “Làm di chúc đi, đừng lãng phí thời gian.”
Sau một hồi đánh đập, cuối cùng họ cũng thành thật.
Sau một hồi ồn ào, cuối cùng họ cũng chấp nhận.
Cuối cùng, Chu Hồng Dân buộc phải lập di chúc và mời luật sư đến công chứng.
“Xong rồi, Bây giờ đã được chưa? Mau giải độc đi.” Chu Hồng Dân ký tên xong nén giận nói.
Đọc di chúc xong, tôi cười nhẹ: “Bồi thường cho con trai tôi xong rồi, giờ chúng ta nên nói đến chuyện bồi thường của cá nhân tôi”.
[Bồi thường cá nhân?”
Mọi người đều bàng hoàng, kinh ngạc nhìn tôi chằm chằm.
Tôi híp mắt: “Để lại tài sản thừa kế cho con cái là đương nhiên, nói gì tới bồi thường. Dù có bồi thường cũng là để cho con cái, chưa đến lượt tôi được bồi thường đâu.”
“Vậy con muốn thế nào?” mẹ chồng nhíu mày hỏi.
Tôi khoanh chân ngồi trên ghế: “Đơn giản, coi như cái giá của một cuộc hôn nhân lừa đảo, các người phải chuyển nhượng một nửa cổ phần cho tôi.”
“Nửa cổ phần, cô gan to lắm!” Bố mẹ chồng không nói gì, còn Chu Hồng Dân phản đối kịch liệt tức giận.
Tôi nhướng mày, lấy trong túi ra một sấp ảnh và tung chúng lên trời.
Những bức ảnh rơi xuống đất, Chu Diễn và những người khác cúi xuống nhặt nó lên, khi đọc nội dung trên đó, mặt đều thay đổi hoàn toàn.
“Không được xem!” Khi thấy bố mẹ chồng cũng đưa tay lấy ảnh, Chu Diễn hoảng hốt chạy tới đẩy ông một cái, đẩy ông bố chồng 60 tuổi lảo đảo lùi về phía sau hai bước, cả người đập vào tường của phòng bệnh, mặt ông ấy tái xanh.
Chu Diễn phớt lờ ông ấy, vội vàng nhặt những bức ảnh trên mặt đất.
Ông bố chồng lườm cô một cái giận dữ, cuối cùng lại không nói gì, cúi xuống.
“Khỏi phải nhặt, ảnh gốc ở tay tôi, tôi muốn in bao nhiêu tấm cũng được.” Tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Diễn nói.
Những bức ảnh trên mặt đất là ảnh k.h.i.ê.u d.â.m của Chu Diễn và Chu Hồng Dân, cực kỳ nóng mắt.
“Chu Diễn, cô cũng phải bồi thường.” Tôi lạnh lùng nói.
9 .
“Cô muốn thế nào?” Chu Diễn nhặt bức ảnh cuối cùng lên và nhìn tôi đầy oán hận.
“Trước tiên, quỳ xuống và xin lỗi tôi, công nhận cô là một kẻ đê tiện.” Tôi giơ một ngón tay lên.
Phong cách hành động của dân tộc thiểu số không giống như người Hán, phong cách sinh tồn của chúng tôi, chúng tôi học theo bầy sói. Giữ lời hứa, đối xử chân thành với người khác, nhưng chúng tôi không bao giờ khoan nhượng đối với kẻ thù, nếu làm thì phải làm đến cùng, khiến kẻ thù không dám xâm phạm nữa.
Chu Diễn toàn thân run rẩy, cầu xin nhìn sang Chu Hồng Dân.
Tôi lạnh lùng nói:”Quỳ xuống! Nếu không như thế, tôi sẽ ném hết những bức ảnh này xuống đường.”
Chu Hồng Dân cũng nhìn thấy những bức ảnh, sắc mặt tái nhợt, vội vàng ngồi dậy từ giường bệnh: “Miêu Nguyệt, em làm như vậy là phạm pháp đấy! Người nông thôn các em có hiểu quyền riêng tư không? Hơn nữa, việc truyền bá những loại ảnh này sẽ phạm tội truyền bá k.h.i.ê.u d.â.m, em sẽ phải ngồi tù đấy!”
Tôi cười nhẹ, vuốt nhẹ bụng của mình: “Ngồi tù? Có thể làm tù nhân khi mang thai sao?”
Chu Hồng Dân và Chu Diễn sửng sốt.
Tôi từ từ đứng dậy, tiến đến bên cạnh Chu Hồng Dân và lạnh lùng nói: “Cho dù cho hôm nay tôi có g.i.ế.t anh đi, việc anh lừa gạt hôn nhân, sau đó làm tôi mang thai, còn nữa chúng tôi là dân tộc thiểu số, tất cả những điều này không thể làm tôi ngồi tù, hiểu chưa?”
Lúc này Chu Hồng Dân hoàn toàn bối rối, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Cả nhà họ Chu không dám nói gì nữa.
Có lẽ họ đang hối hận khi đã tìm đến tôi, nghĩ rằng tôi chỉ là một cô gái nông thôn không có quyền lực, nhưng kết quả lại là tôi là một dân tộc thiểu số và gia đình tôi có thế lực.
Tôi quay lại, vung tay một cái vào mặt Chu Diễn: “Quỳ xuống!”
Chu Diễn bị đánh và khóc, nhưng không ai giúp cả, nên cô ta đành cúi đầu quỳ xuống đất, che mặt và thú nhận nhỏ nhẹ: Tôi xin lỗi, tôi …tôi “
“Cô là gì?”
Cô ta sụt sịt nói, “Tôi… tôi là một người đê tiện…”
“Nhớ kỹ lời ngươi vừa nói.”
Tôi hài lòng gật đầu, “Bây giờ cô đã quỳ txuống và thú nhận cô là một con đ.ĩ, Nhìn vào tấm lòng cải tà quy chính của cô, bồi thường cho tôi ba trăm triệu, tôi sẽ trả lại các bức ảnh này cho cô, và sau này sẽ không truyền tải ảnh của cô nữa, Miêu nữ chúng ta rất trung thực, nói là làm.”
“Ba trăm triệu?” Chu Diễn che mặt và ngẩng đầu nhìn tôi với vẻ không thể tin được.
“Số tiền này là để mua những bức ảnh này, bao gồm cả ảnh của cô và Chu Hồng Dân.” Tôi nói, “Tôi khá là nhân hậu phải không?”