Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 2

6:18 chiều – 31/01/2025

 

4

Không biết Cố Hằng có nhận ra điều gì bất thường hay không.

Ngày đầu tiên, hắn không rời khỏi phủ, thậm chí còn không đi triều chính.

Hắn chỉ ở trong phủ canh giữ ta, quyết không rời ta dù chỉ một khắc.

Ban ngày, nếu ta còn nằm ngủ trong phòng, hắn sẽ canh giữ bên ngoài cửa.

Tối đến, hắn ôm ta thật chặt, như sợ rằng ta sẽ biến mất.

Ta muốn đi dạo, hắn liền đi theo.

Ngay cả khi ta ăn cơm hay đi vệ sinh, hắn cũng luôn ở bên cạnh.

Ta đùa giỡn hỏi Cố Hằng: “Ngươi hôm nay rảnh rỗi thế, có phải đã làm điều gì có lỗi với ta không?”

Cố Hằng nắm tay ta, mỉm cười dịu dàng:

“A Âm, ta yêu nàng hơn yêu chính sinh mạng mình, sao lại dám làm chuyện có lỗi với nàng? 

Chỉ là những ngày qua quá bận rộn, ta không thể ở bên nàng, vậy nên mấy ngày này, để ta bù đắp cho nàng, như vậy có được không?”

【Phì, tên khốn kiếp, lúc này còn dám lừa nữ chính.】

【Rõ ràng đã phản bội nữ chính, giờ còn dám nói những lời giả dối này.】

Ta cúi đầu, nhẹ nhàng đáp:

“Được. Vậy ngươi ở bên ta năm ngày, có được không?”

Coi như là một cuộc chia ly trước khi ra đi.

Cố Hằng không hề do dự, nhanh chóng gật đầu:

“Đừng nói là năm ngày, dù là một tháng, ta cũng sẽ ở lại. Nếu không phải vì mấy hôm trước quá bận, ta ngày nào cũng muốn ở bên nàng.”

Một tháng sao? Bây giờ e rằng là không thể.

Ai ngờ, vào buổi tối, có một phụ nhân lạ mặt đến tìm Cố Hằng.

Vừa thấy hắn, bà ta liền quỳ xuống, đôi mắt đỏ hoe nói:

“Quốc công, Liễu…”

Cố Hằng thấy thế, sắc mặt lập tức biến đổi.

Hắn quát lớn, cắt ngang lời bà ta: “Đi ra ngoài!”

Cố Hằng đá bà ta ra khỏi cửa, rồi quay lại, thần sắc hơi căng thẳng nhìn ta:

“Người này hình như không phải người trong phủ, có thể có ý đồ xấu, ta đi thẩm vấn bà ta một chút.”

【Bà phụ nhân này không phải là người hầu bên Liễu Diệp sao? Sao giờ lại đến đây?】

【Hôm đó, Cố Hằng nửa đêm lại trở về phủ, Liễu Diệp trong lòng không vui, vậy nên bày trò giả vờ đau bụng, muốn nhờ bà phụ nhân này lừa Cố Hằng đi đâu đó.】

Cố Hằng dẫn bà ta đi, rất lâu sau không thấy trở lại.

5

Khi ta đang ngẩn ngơ nhìn những dòng bình luận, tự hỏi liệu đêm nay Cố Hằng có trở về hay không, thì hắn đã đẩy cửa bước vào.

Hắn không nhắc gì đến bà phụ nhân nọ, cũng không nói gì về việc sẽ ra ngoài quân doanh.

Chỉ là, hắn có vẻ phân tâm, tâm trí cũng không hoàn toàn hướng về ta nữa.

Đêm đến, khi chúng ta ngủ cùng, hắn trằn trọc không yên, cứ liên tục trở mình, khiến ta mãi không thể thiếp đi.

Ngày hôm sau, lại có một nha hoàn đến.

Theo lời đồn từ những dòng bình luận, nàng ta là người hầu bên cạnh Liễu Diệp.

Cố Hằng giống như hôm qua, cũng chỉ lạnh lùng sai người đi, nhưng rõ ràng, sau khi trở về, sắc mặt hắn trở nên ưu tư hơn, thậm chí cũng không còn kiên nhẫn như ngày trước.

【Nữ tử kia, mới hai ngày không gặp Cố Hằng mà giờ đã không chịu nổi, lại sai người đến tìm hắn, chắc chắn nàng ta sắp làm liều rồi.】

Quả đúng như lời đồn, hai ngày liên tiếp không gặp Cố Hằng, nàng ta đã bắt đầu hoảng loạn.

Khi không tìm được hắn, Liễu Diệp chuyển hướng sang tìm ta, nhưng lại sợ bị hắn phát hiện, nàng đành phải bí mật sai người đưa thư cho ta.

Bức thư ấy, do chính tay nàng ta viết.

Trong thư, nàng nói rằng mình đã mang thai được sáu tháng, đại phu cũng đã kiểm tra qua, là một bé trai.

Nàng ta nói, ta không thể sinh con cho Cố Hằng, nhưng nàng ta tình nguyện làm việc này.

Nàng còn nói rằng, Cố Hằng rất coi trọng đứa bé này, hầu như mỗi ngày đều đến thăm. 

Cố Hằng còn đặt tên cho nó từ rất sớm, dự định sau khi sinh ra, sẽ để nó làm tiểu thế tử.

Nàng ta đã mấy ngày không gặp Cố Hằng, đứa trẻ trong bụng không yên, thai động mạnh, có lẽ là nhớ cha, vậy nên muốn cầu xin ta giúp đỡ, để Cố Hằng có thể gặp lại mẹ con nàng ta một lần.

Nàng ta còn nói, xin ta cho mẹ con nàng một con đường sống, đừng cướp đi đứa con của nàng, nàng muốn tự tay nuôi dưỡng nó, hy vọng ta có thể thành toàn cho nàng.

Ta đọc xong bức thư ấy, trong lòng không hề có lấy một chút cảm xúc, chỉ bình thản đặt nó lên bàn, dùng nghiên mực đè lên.

Không ngờ, những tháng ngày qua, Cố Hằng ngày nào cũng tìm cớ đi quân doanh.

Thành toàn cho nàng ta, sao lại không thể chứ?

Dù sao thì ba ngày nữa, ta cũng sẽ vĩnh viễn rời khỏi thế giới này.

6

Ngày thứ ba.

Hắn cùng ta đến chùa, nơi mà chúng ta lần đầu gặp gỡ.

Trên cây đại thụ có treo hai chiếc thẻ ước nguyện của chúng ta.

Vừa cúng xong, đột nhiên liền có một người lạ mặt từ ngoại thành đến nói với hắn chuyện gì đó. 

Sau đó, Cố Hằng mỉm cười nhìn ta, nói có việc cần phải đến quân doanh xử lý.

Còn ta nghe xong chỉ biết im lặng gật đầu.

Khi hắn đi rồi, ta tự tay tháo chiếc thẻ ước nguyện của ta và Cố Hằng xuống.

Trong thẻ của ta viết rằng:【Chỉ mong một đời một kiếp, một đôi người.】

Còn Cố Hằng viết rằng:【Nguyện cùng Thẩm Âm bách niên giai lão, vĩnh kết đồng tâm.】

Ta bình thản ném hai tấm thẻ vào trong lư hương, rồi lạnh lùng nhìn chúng dần bị thiêu rụi.

Cho đến khi chỉ còn lại đống tro tàn, Cố Hằng mới quay trở về.

Nét mặt hắn mang theo vẻ lo âu không tài nào che giấu được.

Đó là nỗi lo lắng dành riêng cho Liễu Diệp và đứa bé trong bụng nàng ta.

Ngày thứ tư.

Ta cùng Cố Hằng đến tửu lâu, nơi mà chúng ta thường ghé qua, sau đó dạo qua các tiệm ở chợ, rồi đến tiệm bánh điểm tâm mà ta yêu thích nhất.

Khi ta đang ở trong tiệm bánh, bỗng lại có một người lạ mặt đến.

Lần này, Cố Hằng không muốn gặp gỡ, chỉ một câu liền đuổi người ra ngoài.

Ngày thứ năm.

Cố Hằng vẫn kiên quyết không muốn gặp người của nàng ta.

Hắn chỉ ở trong phủ, ngồi đánh cờ với ta.

Nhưng đột nhiên vào giữa trưa, bà phụ nhân hôm nọ, thân hình loạng choạng, vội vã xông vào.

Ánh mắt bà đỏ ngầu, trên mặt đầy vẻ lo âu, nói: “Quốc công, có chuyện rồi!”

Sắc mặt Cố Hằng lập tức biến đổi.

Hắn đột ngột đứng dậy, rồi như nhớ ra điều gì, hắn nhìn ta một cái, mới trầm giọng nói với bà phụ nhân:

“Đi theo ta.”

Sau đó, cả hai vội vã rời đi.

Ta ngẩng đầu lên, nhìn vào màn hình bình luận:

【Liễu Diệp vừa mới đi dạo trong vườn, không cẩn thận trượt ngã, động thai khí rồi. Hừ, nàng ta cố ý phải không?】

【Đúng thế, nàng ta cứ khóc lóc đòi gặp Cố Hằng, nếu không thì không chịu chữa trị.】

【Nàng ta coi đứa bé trong bụng quan trọng như vậy, nếu thực sự có chuyện, sao lại không chịu đi chữa trị chứ?】

Khoảng mười lăm phút sau, Cố Hằng cuối cùng cũng quay về.

Hắn nhíu mày, vẻ mặt lo lắng, nói: “A Âm, quân doanh có việc, ta có lẽ… phải ra ngoài một chuyến.”

7

Ta ngẩng đầu, nhìn Cố Hằng, rồi nhẹ nhàng nói: “Cố Hằng, ngươi đã hứa sẽ ở lại với ta năm ngày.”

Cố Hằng nghe vậy, sắc mặt có chút bất mãn.

Hắn nhíu mày, không vui nhìn ta, giọng điệu còn mang chút nghiêm khắc:

“A Âm, từ khi nào nàng lại trở nên ngang ngược như vậy? Việc trong quân doanh liên quan đến quốc gia, ta không thể không đi.”

【Hừ, lời lẽ thật là giả dối! Chẳng qua là vẫn còn nhớ đến người phụ nữ kia, lại còn giả vờ đem chuyện quốc gia lên để nói.】

【Thật là buồn nôn, nếu không biết hết tất cả mọi chuyện, chắc chắn chúng ta sẽ bị hắn mê hoặc, thậm chí còn trách nữ chính không hiểu chuyện.】

【Hắn nói vậy chẳng phải đang ám chỉ rằng nếu nữ chính ngăn hắn đi là ngang bướng sao?】

Ta nhìn Cố Hằng, lại hỏi hắn lần nữa: “Nhất định phải đi sao?”

Cố Hằng dần trở nên mất kiên nhẫn, nói:

“A Âm, nàng ngoan ngoãn một chút được không? Ta ngoài là phu quân của nàng, còn có nhiều chức vụ khác, không thể chỉ ở bên cạnh nàng.”

Ta bất giác cười.

Đúng vậy, ngoài việc là phu quân của ta, hắn còn là phu quân của nàng ta, là phụ thân của đứa trẻ trong bụng nàng ta.

“Được, ngươi đi đi.” Ta không cản nữa, chỉ nhẹ nhàng nói.

Nghe xong, Cố Hằng cuối cùng cũng thở phào một hơi.

Sắc mặt hắn dịu lại một chút, nhẹ nhàng ôm ta vào lòng, nói nhỏ:

“Xong việc ta sẽ trở về ngay. Ta sẽ dành nhiều thời gian hơn cho nàng, đời này, ta sẽ luôn ở bên nàng.”

Ta nhẹ nhàng lắc đầu.

Không còn thời gian nữa.

Ta đã định sẽ từ biệt một cách tốt đẹp, coi như là một cuộc chia tay êm đềm.

Nhưng tiếc thay, ta đã không còn cơ hội đó nữa.

Sau khi Cố Hằng đi rồi, ta bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Những bộ y phục ta đã mặc, trang sức đã dùng, chăn đệm đã nằm, thậm chí là những bộ y phục ta đã may cho Cố Hằng và những bức thư ta đã viết cho hắn, tất cả đều do chính tay ta thiêu hủy.

Vì đã quyết định rời đi, ta muốn đi sao cho thật dứt khoát, coi như mọi chuyện chưa từng tồn tại.

Chỉ tiếc rằng, trên thắt lưng của Cố Hằng vẫn còn treo chiếc túi nhỏ mà ta từng thêu tặng cho hắn.

8

Sau khi đã sắp xếp xong tất cả, ta hỏi hệ thống: “Còn bao lâu nữa?”

Hệ thống trả lời:【Thời gian còn lại trước khi chủ nhân rời đi là năm giờ.】

【Để rời khỏi thế giới, cần tiêu hủy thân thể của chủ nhân tại nơi này.】

【Tuy nhiên, xin chủ nhân yên tâm, hệ thống đã chọn cho chủ nhân cái chết tối ưu nhất, sẽ kịp thời phong tỏa cảm giác đau đớn, đảm bảo chủ nhân sẽ không phải chịu đựng chút đau đớn nào.】

Ta gật đầu: “Được rồi.”

Còn năm giờ nữa…

Ta một mình rời khỏi Quốc Công phủ, lang thang trên phố, chẳng có mục đích gì ngoài chờ đợi thời khắc rời đi.

Ngay lúc đó, đột nhiên một tiểu nha hoàn đi đến chặn đường ta.

“Phu nhân, tiểu thư của ta muốn gặp người.”

Ta nhận ra ngay, đây là người đã từng đến gặp Cố Hằng, rõ ràng nàng là nha hoàn bên cạnh Liễu Diệp.

Vậy là, Liễu Diệp muốn gặp ta?

Dù sao ta cũng sắp phải rời đi, gặp nàng ta một lần cũng chẳng sao, coi như là giết thời gian.

Tiểu nha hoàn không dẫn ta trực tiếp đến gặp Liễu Diệp, mà đưa ta vào một gian phòng trong trang viên.

Bên ngoài, ta thấy Cố Hằng ôm lấy Liễu Diệp với vẻ mặt lo lắng, hắn chau mày dặn dò:

“May mà lần này không có chuyện gì, sau này phải cẩn thận hơn, đừng làm tổn thương bản thân nữa.”

Liễu Diệp mặt mày hồng hào, dựa vào lòng Cố Hằng với dáng vẻ hạnh phúc.

“Phu quân… Thiếp không sao rồi, chàng về với nàng ấy đi.”

Nói xong, nàng ta bỗng ôm bụng, kêu lên một tiếng đau đớn.

Cố Hằng chau mày, giọng điệu trầm thấp: “Đừng để động thai khí, tối nay ta sẽ ở lại đây cùng nàng và con.”

Liễu Diệp thoáng chút do dự: “Nhưng như vậy… nàng ấy có giận không?”

Cố Hằng có lẽ đang nhớ đến lúc rời đi, ta đã ngăn hắn lại, vậy nên sắc mặt hắn có chút khó chịu, chắc hẳn trong thâm tâm cảm thấy ta chẳng khéo léo bằng Liễu Diệp.

Vậy nên hắn đáp lại với giọng không mấy vui vẻ: “Không sao đâu.”

Liễu Diệp ngoan ngoãn gật đầu, nhưng ánh mắt lại đắc ý nhìn về phía ta.