Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 1

6:16 chiều – 31/01/2025

Khắp kinh thành ai ai cũng đều biết, Quốc công yêu vợ như sinh mệnh, nhưng hắn lại thích nuôi thiếp thất bên ngoài.

Hắn rất cẩn thận phòng bị, không bao giờ để người ngoài gây náo loạn trước mặt phu nhân.

Cho đến một ngày, ta vô tình nhìn thấy một chuỗi bình luận.

【Quốc công đã nuôi con nhỏ kia năm năm rồi, nữ chính còn không hay biết sao?】

Ta giật mình, ngay lập tức khựng lại, toàn thân cứng đờ.

Ngày hôm đó, hắn nói với ta rằng sẽ đi tuần tra quân doanh.

Ta nghe theo những lời bình luận, rời khỏi kinh thành, lén lút đến một trang viên ngoại ô.

Tại đó, ta thấy hắn đang ôm một nữ tử, đôi uyên ương nép sát vào nhau, ân ái tình thâm.

Bụng của nữ tử ấy có hơi nhô lên, dung mạo giống ta đến năm phần.

Nàng tựa vào lòng Cố Hằng, dịu dàng trách móc:

“Phu quân, thiếp nay đã mang thai con của chàng, bao giờ chàng sẽ đưa thiếp về phủ?”

Đôi mắt vốn ấm áp của Cố Hằng dần trở nên lạnh lùng, hắn đưa tay siết chặt cổ nàng, ngón tay từ từ siết lại.

Đến khi nàng thở không nổi, mặt đỏ lên, giãy giụa không ngừng, hắn mới buông tay.

Giọng hắn lạnh lẽo, mang theo sát khí, nói:

“Nàng ấy từng nói, nếu ta có người khác, nàng sẽ vĩnh viễn rời xa ta. Ta dù có chết cũng không cho phép chuyện đó xảy ra, bởi vì nàng quan trọng hơn cả sinh mệnh của ta. 

Nếu ngươi dám để nàng biết sự tồn tại của ngươi, ngươi và đứa bé trong bụng ngươi, cả hai đều phải chết.”

Nữ tử mắt đỏ hoe, trong ánh mắt chứa đầy sự tủi hờn:

“Phu quân yêu thương phu nhân như thế, sao lại tìm đến thiếp?”

Cố Hằng cúi đầu, chậm rãi nói: “Quốc công phủ, không thể không có người nối dõi.”

Nữ tử yếu ớt đáp: “Thiếp hiểu rồi, thiếp sẽ ngoan ngoãn.”

Cố Hằng ôm nàng vào lòng lần nữa, âu yếm hôn lên má nàng.

Ta nhìn họ ân ái, cuối cùng quay lưng bỏ đi.

Sau đó, ta cố kìm nước mắt, nói với hệ thống:

“Đưa ta về nhà đi.”

 

1

Sau khi Cố Hằng đã xong xuôi công vụ triều đình, hắn mang về cho ta một ít bánh sen từ Đông phương thành.

Cố Hằng mỉm cười, ân cần dịu dàng như mọi khi:

“Ta nhớ nàng rất thích ăn món này, nhân lúc bánh còn nóng, mau ăn đi. 

Tối nay nàng không cần chờ ta, ta phải đến quân doanh ngoại thành một chuyến.”

Trong lòng ta cảm thấy rất ấm áp, vừa định gật đầu thì đột nhiên trước mắt hiện lên một chuỗi bình luận.

【Quốc công đã nuôi con nhỏ kia năm năm rồi, nữ chính còn không hay biết sao?】

【Nói là đi quân doanh, thực chất là ra trang viên ngoại ô gặp con nhỏ kia.】

【Con ả đó đã có thai rồi, còn giấu nữ chính, đây mà là nam chính thâm tình trong sách sao? Ghê tởm!】

【Đúng vậy, yêu vợ như sinh mệnh, sợ mất vợ, mà lại không kiềm chế được dục vọng, lại còn cẩn thận phòng bị, không cho phép ai gây ồn ào trước mặt nữ chính. 

Giờ ngoài nữ chính, cả kinh thành ai mà không biết, hắn đang nuôi thiếp thất bên ngoài.】

Ta nhìn những dòng bình luận đó, thân thể bỗng cứng đờ.

Đã kết hôn với Cố Hằng năm năm, chúng ta vẫn yêu thương nhau nồng nàn cơ mà?

Dù là người trong phủ hay phu nhân trong kinh thành, ai nấy cũng ca ngợi Cố Hằng là một nam nhân tốt.

Thế nhưng…

Ta nhìn từng dòng bình luận một trôi qua trong không gian, tay ta siết chặt, lòng dần dần chùng xuống.

Lồng ngực nặng nề, đột nhiên có một cảm giác đau nhói khiến ta không thể thở nổi.

Điều này là thật sao?

Cố Hằng… đã phản bội ta sao?

 

2

Không lâu sau khi Cố Hằng rời đi, ta lén lút ra khỏi kinh thành.

Nghe theo những gì bình luận nói, ta sẽ đến trang viên ngoại ô xem thử.

Lúc này, ta lại thấy Cố Hằng, người lẽ ra phải đến quân doanh, đang ôm một nữ tử mỹ mạo, cùng đi dạo trong vườn hoa nhỏ.

Bụng của nữ tử ấy có hơi nhô lên, dung mạo giống ta đến năm phần.

Nàng tựa vào lòng Cố Hằng, đôi uyên ương nép sát vào nhau, ân ái tình thâm.

Cảnh tượng này như một mũi dao đâm thẳng vào mắt ta, khiến ta suýt nữa không đứng vững.

Tay ta siết chặt, cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng.

Chẳng bao lâu sau, ta liền nghe thấy tiếng nữ tử dịu dàng trách móc:

“Phu quân, thiếp nay đã mang thai con của chàng, chàng định khi nào đưa thiếp về phủ?”

Cố Hằng nghe xong, ánh mắt vốn ấm áp dần dần trở nên lạnh lẽo.

Hắn nhìn nàng đầy sát khí, rồi đột nhiên vươn tay ra, siết chặt cổ nàng, không hề có ý định nới lỏng.

Nàng thở dốc, cố gắng giãy giụa, gương mặt nàng nhanh chóng đỏ lên vì thiếu dưỡng khí.

Dần dần, nàng mất đi sức lực, mắt trợn ngược.

Lúc này Cố Hằng mới chịu buông tay.

Nàng được hắn buông tha, hoảng hốt ôm lấy ngực, thở hổn hển, chân thậm chí còn đứng không vững, suýt nữa ngã xuống đất.

Cố Hằng nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng lạnh lùng lên tiếng, giọng nói như ẩn chứa sát khí:

“Chuyện này, từ nay về sau cấm ngươi nhắc lại. 

Nàng ấy từng nói, nếu ta có người khác, nàng sẽ vĩnh viễn rời xa ta. Ta dù có chết cũng không cho phép chuyện đó xảy ra, bởi vì nàng quan trọng hơn cả sinh mệnh của ta. 

Nếu ngươi dám để nàng biết sự tồn tại của ngươi, ngươi và đứa bé trong bụng ngươi, cả hai đều phải chết.”

Nữ tử mắt đỏ hoe, đôi mắt ngập tràn tủi hờn lẫn uất ức: “Nếu phu quân yêu thương phu nhân như vậy, sao lại tìm đến thiếp?”

Cố Hằng cúi đầu, khẽ nói: “Phu nhân rất tốt, nhưng… Quốc công phủ, không thể không có người nối dõi.”

Nữ tử nghe xong, yếu ớt đáp: “Thiếp hiểu rồi, thiếp sẽ ngoan ngoãn.”

Cố Hằng lại ôm nàng vào lòng, âu yếm hôn lên má nàng.

 

3

Chẳng bao lâu, hai người lại tiếp tục ân ái, cứ như vừa rồi không hề xảy ra chuyện gì.

Ta ngẩn người nhìn họ, cho đến khi màn đêm buông xuống, thời tiết dần trở lạnh, hai người cùng nắm tay quay về trang viên.

Lúc này ta mới nhận ra, cơ thể mình đã lạnh buốt từ khi nào.

Chuỗi bình luận lại liên tục xuất hiện:

【Nữ chính cuối cùng cũng phát hiện ra sự thật!】

【Nam chính thực ra rất yêu nữ chính, còn định sau khi đứa bé này được sinh ra, sẽ xem như con nuôi, đưa về Quốc công phủ cho nàng chăm sóc.】

Đưa cho ta chăm sóc sao?

Lòng ta trào dâng một cảm giác lạnh lẽo, quả thật đây là điều mà Cố Hằng có thể làm được.

Ha! Ta không cần.

Dù sao ta cũng không phải là người của thế giới này.

Ta đến đây để làm nhiệm vụ.

Trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, ta và Cố Hằng đã trót yêu nhau.

Cố Hằng yêu ta rất sâu đậm, luôn hết lòng chiều chuộng ta.

Khi nhiệm vụ kết thúc, ta vì hắn mà quyết định ở lại.

Vì ta không phải người của thế giới này, nên không thể sinh con.

Ta đã nói với Cố Hằng, ta không thể sinh con, nhưng hắn bảo hắn không quan tâm, chỉ cần có ta là đủ.

Ta cũng đã nói với hắn, ở thế giới của ta, chỉ có một đời một kiếp, một đôi tình nhân.

Nếu một ngày hắn phụ ta, có người khác ở cạnh bên, vậy thì ta sẽ biến mất khỏi thế giới này.

Hắn khi ấy đã nói gì?

Hắn ôm chặt ta vào lòng, nói rằng, hắn thà chết cũng không muốn đánh mất ta.

Hắn thề với trời rằng, đời này sẽ không phụ ta.

Nhưng không ngờ chỉ trong vòng năm năm ngắn ngủi, mọi thứ đã thay đổi đến mức ta không cách nào nhận ra.

Cả đêm hôm ấy, ta không quay về kinh thành, mà như một hồn ma, lang thang ở ngoại thành.

Cho đến khi trời tờ mờ sáng, ta mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Hệ thống, đưa ta về nhà đi.”

Âm thanh quen thuộc của máy móc bỗng vang lên bên tai ta:

【Kịch —— Đã kích hoạt chương trình trở về, chủ nhân sẽ trở lại sau năm ngày.】

Cơ thể ta run rẩy vì giá buốt, ta trở lại kinh thành trong cái lạnh bao phủ.

Vừa bước vào phủ, ta liền thấy Cố Hằng vội vã chạy đến, ánh mắt lo lắng nhìn ta.

Hắn sắc mặt tái nhợt, thần sắc tiều tụy, ôm chặt ta vào lòng.

Ta thậm chí còn có thể cảm nhận được cơ thể hắn đang run lên.

Hắn dường như rất sợ hãi.

Không biết đã qua bao lâu, ta mới nghe được giọng hắn run rẩy hỏi:

“A Âm, nàng đã đi đâu? Ta đã tìm nàng suốt cả đêm, ta tưởng nàng không cần ta nữa.”

Ta không trả lời, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi đi quân doanh cơ mà, sao đêm qua lại trở về?”

Chưa kịp nghe hắn đáp, trước mặt lại hiện lên những dòng chữ:

【Đêm qua nghe nói nữ chính mất tích, kẻ bạc tình ngay lập tức từ ngoại ô quay về, dẫn theo gia nhân tìm kiếm nữ chính suốt đêm không ngừng nghỉ.】

【Lúc này mới biết sợ sao? Đã làm chuyện sai trái, còn dám nói lời giả dối.】

Cố Hằng ôm chặt ta như ôm một bảo vật vừa mới tìm lại được, nói:

“Đêm qua gia nhân nói nàng không có ở đây, ta mới lập tức quay về từ quân doanh. Đối với ta, không có gì quan trọng hơn nàng.”

Thật sao? 

Đứa bé mà ngươi luôn mong mỏi, hay là ta, cái nào quan trọng hơn?

Ta kìm nén sự mỉa mai trong lòng, lặng lẽ nói với Cố Hằng:

“Ta chỉ ra ngoài đi dạo thôi. Ta mệt rồi, ta muốn đi ngủ trước.”

Vẻ mặt Cố Hằng thoáng hoảng hốt, hắn chăm chú nhìn ta, dường như sợ ta đã phát hiện ra điều gì.