Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại ĐỜI NHƯ BÃO GIÔNG Chương 2 ĐỜI NHƯ BÃO GIÔNG

Chương 2 ĐỜI NHƯ BÃO GIÔNG

2:49 sáng – 18/08/2024

3

Sau khi vết thương lành lại, Hoàng hậu giữ ta ở lại Phượng Nghi Cung.

Thôi Hạo đã làm giả lai lịch của ta, Cao công công bên cạnh Hoàng hậu cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.

Ta hiểu vì sao Thôi Hạo muốn ta giả làm người câm.

Một cung nữ có thể là một giá treo áo, một cây kim bạc, một chiếc quạt, nhưng tuyệt đối không phải là một con người.

Đã là vật dụng, thì không cần phải biết nói, hoặc tốt nhất là không biết nói.

Trong bát chè trôi nước bốc lên hơi nóng, bên trên rắc hoa quế, mùi thơm ngào ngạt xộc thẳng vào mũi.

Hoàng hậu nheo đôi mắt hạnh, mím môi ra hiệu cho ta, ta chớp chớp mắt nhưng không hiểu ý, Bùi Dục thấy vậy cười híp mắt.

“Mộ Xuân ngốc quá! Mẫu hậu bảo ngươi thử độc, các ma ma không ai dạy ngươi sao?”

Lúc nàng nói điều này, hai chân nhỏ đung đưa qua lại dưới gầm bàn.

Đôi giày hổ thêu bằng gấm Thục với hai quả bông đỏ trên mũi giày khẽ rung rinh theo từng nhịp chân.

Ta chợt nhớ đến đôi giày xinh đẹp của mình, cũng là mẫu thân làm cho ta để mang vào dịp Tết, nhưng tiếc là ta còn chưa kịp mang, thì đã mất nhà rồi.

Chè trôi nước rất ngon, nhưng hơi nóng, nóng đến mức lăn đi lăn lại trong miệng ta, ngay lập tức làm môi ta phồng rộp.

Bùi Dục thấy vẻ mặt khổ sở của ta, liền cười khanh khách, vỗ tay reo lên, rồi ngã vào lòng Hoàng hậu.

Thực ra nàng không hẳn là người xấu, chỉ là đôi khi sự ngây thơ của nàng mang theo chút tàn nhẫn.

Buổi tối, ta với đôi môi rộp lên sắp giường cho Bùi Trạm. Chàng kéo ta lại, cẩn thận bôi thuốc bạc hà lên môi ta.

Chàng cúi sát, đôi mắt áp vào nhau trông như mắt gà chọi, khiến ta không nhịn được bật cười.

Chàng là một Tiểu Thái tử hiền lành, luôn đối xử hòa nhã với tất cả cung nhân.

Dù chỉ là một đứa trẻ nghịch ngợm chín tuổi, nhưng trước mặt Phụ hoàng, chàng lại tỏ ra như một người lớn.

Thực ra, Hoàng thượng ngoài mồng một và rằm, thì cũng ít khi đến Phượng Nghi Cung.

Vào buổi tối trước khi Hoàng thượng đến, Hoàng hậu, người luôn ôn hòa với các con, sẽ cầm một cây thước gỗ, ép Bùi Trạm học thuộc sách đến tận khuya.

Bình thường, nụ cười của Hoàng hậu luôn thoáng chút u sầu. Đôi mắt và nụ cười của nàng chỉ thực sự rạng rỡ khi nhìn thấy Hoàng thượng.

Hoàng thượng mặc thường phục màu đen, tuổi chưa đến ba mươi, dáng người cao ráo, mày kiếm mắt sáng, khóe môi hơi mím lại, mang theo một nụ cười mơ hồ.

Ánh mắt của người thoáng dừng lại một chút khi lướt qua ta, rồi rất nhanh chóng tự nhiên đưa tay bế hai đứa con đang cười rạng rỡ lao vào lòng.

Hoàng thượng lưu lại Phượng Nghi Cung, có đại cô cô hầu hạ bên cạnh, ta hiếm khi được rảnh rỗi.

Đêm khuya, ta lén mang theo mấy miếng bánh ngọt Hoàng hậu thưởng ban ngày, vụng trộm lẻn ra ngoài tìm Bùi Diễn.

Chúng ta chụm đầu vào nhau, vừa nhét bánh vào miệng vừa thì thầm nói chuyện, tiếng nói bị nghẹn trong miệng nghe không rõ ràng.

Trên người Bùi Diễn luôn có những vết thương chồng chất, vì là con của tội phụ, nên tất cả các hoàng tử và công chúa đều bắt nạt chàng, ngay cả cung nhân cũng khinh thường chàng.

Nhưng chàng đã quen với việc giả ngốc, người khác có trêu chọc chàng thế nào, chàng cũng chỉ ngây ngô cười mà không phản ứng.

Chỉ khi ở trước mặt ta, chàng mới đỏ mắt.

Ta ôm lấy đầu chàng, những giọt nước mắt ấm nóng chảy xuống cổ ta. Hàng mi dài của chàng như chiếc quạt nhỏ, từng chút từng chút chạm vào cổ ta, khiến lòng ta cũng ngứa ngáy.

Tiếc là ta không thể ở lâu, chỉ kịp báo cho chàng về hành tung của Hoàng hậu để chàng chuyển lời cho Thôi Hạo, rồi vội vã quay về.

Đông qua xuân đến, ta ngày càng thân thiết với Bùi Trạm và Bùi Dục, hai người họ thường dẫn ta cùng đi đến Thượng thư phòng.

Bọn họ ngồi ở hàng đầu, còn Bùi Diễn ngồi ở cuối lớp.

Khi Thái phó giảng bài, Bùi Diễn cúi đầu giả vờ ngủ gật.

Thỉnh thoảng, Thái phó cố ý gọi chàng đứng lên trả lời câu hỏi, chàng sẽ làm ra vẻ như vừa tỉnh dậy, lau miệng, mặt đỏ bừng, gãi gãi sau đầu, khiến mọi người cười ồ lên.

Họ đều nói, Nhị hoàng tử vốn thông minh lanh lợi, nhưng từ khi mất mẫu phi, vì quá đau buồn mà trở nên ngốc nghếch.

Ta nhớ lại lúc chàng với vụn bánh dính bên miệng, nở nụ cười ranh mãnh với ta mà nói.

“Không ai cảnh giác với một kẻ ngốc cả.”

Bùi Diễn giả ngốc, nhưng Bùi Trạm có vẻ thực sự hơi ngốc thật.

Chàng thường tranh thủ lúc Thái phó không chú ý mà lén đọc sách vặt, còn quay đầu lại nháy mắt và làm khẩu hình với ta.

Ta nheo mắt cố gắng đọc khẩu hình của chàng.

“Tan học… đi… Lăng Vân Các.”

Lăng Vân Các là tòa lầu cao nhất trong cung, đứng trên đó có thể nhìn bao quát toàn bộ kinh thành, nhưng bình thường không ai lên đó cả.

Bùi Trạm kéo ta, lanh lẹ tránh khỏi đám vú nuôi và thái giám, lấy ra chiếc chìa khóa không biết chàng đã trộm từ đâu, lén mở cửa Lăng Vân Các.

Bọn ta thở hổn hển trèo lên tầng cao nhất, dang rộng hai tay đón gió xuân ấm áp.

Chàng nhìn xa xăm ra bên ngoài cung thành, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ khuôn mặt nhỏ nhắn của chàng, đôi mắt sáng hơn cả những viên ngọc trên mũ miện của chàng.

Lúc đó, ta đã nghĩ rằng, một thiếu niên rực rỡ như vậy không nên bị giam cầm trong cung thành này.

Bùi Trạm thò nửa người qua hai thanh lan can, hưng phấn hét lên với bầu trời.

Đột nhiên, chân chàng trượt, cả người lao ra ngoài. Ta theo phản xạ vươn tay túm lấy cổ áo sau của chàng, hoảng hốt thốt lên.

“Cẩn thận!”

Ta cảm thấy có ai đó phía sau kéo mạnh ta và Bùi Trạm trở lại. Nhưng khi quay đầu nhìn, chẳng thấy ai cả.

Bọn ta sợ đến toát mồ hôi, cả người rã rời ngồi bệt xuống đất thở dốc. Một lúc sau, Bùi Trạm bỗng trợn tròn mắt nhìn ta.

“Mộ Xuân, ngươi biết nói chuyện!”

Thấy không thể giấu được nữa, ta đành thú nhận.

“Phải, ta chưa bao giờ nói mình là người câm.”

Chàng sững lại một chút, rồi bật cười ha hả. Ta nheo mắt, nhìn chàng với vẻ hung dữ.

“Sao? Người định đi mách Hoàng hậu à?”

“Sao lại thế được! Ngươi là bạn tốt của ta, hôm nay còn cứu ta nữa, ta sẽ không bao giờ phản bội bạn mình!”

Chàng vỗ ngực, nở nụ cười tươi rói để lộ hàm răng trắng.

Ta sững sờ, Hoàng hậu là kẻ thù của ta, nhưng con trai của kẻ thù lại xem ta là bạn.

“Đúng rồi, trước khi vào cung ngươi tên gì?”

“Tiêu Tiêu…”

“Tên hay lắm, sau này khi không có ai, ta sẽ gọi ngươi là Tiêu Tiêu, ngươi gọi ta là A Trạm nhé! Tiêu Tiêu, ta đã biết bí mật của ngươi, vậy ta cũng nói cho ngươi một bí mật.”

Chàng nhìn ta với vẻ bí hiểm.

“Ta có một tiểu ám vệ, hắn tên là A Thất, không bao giờ lộ diện trước mặt người khác.”

Ta giật mình, có lẽ người vừa rồi giữ lấy ta chính là A Thất.

“Hắn là người của Hoàng thượng phái đến bảo vệ người sao?”

“Không, hắn là người của cữu cữu ta.” Chàng thẳng thắn nói.

Làm nội gián mấy tháng trời, cuối cùng ta cũng có được một manh mối có giá trị—Thái úy Giang đã cài ám vệ trong cung.

Nhìn chàng ngốc nghếch cười, ta thầm nghĩ, vị Thái tử ngốc nghếch này, không biết có thể sống đến mấy tuổi đây?