Ta và Bùi Diễn cùng lớn lên từ thuở thanh mai trúc mã, vì chàng mà ta đã làm nội gián bên cạnh Thái tử suốt nhiều năm.
Thế nhưng sau khi đăng cơ, chàng lại hỏi ta.
“Trước tiên làm Quý phi, có được không?”
Ta mỉm cười đáp: “Không cần đâu.”
Vài năm sau, chàng lại khóc lóc cầu xin ta làm Hoàng hậu của chàng, ta vẫn lắc đầu.
Chàng không hiểu rằng, ta chỉ muốn về nhà mà thôi.
1
Lần đầu tiên gặp Bùi Diễn, là vào năm ta bảy tuổi.
Chúng ta đã đánh nhau một trận dữ dội.
Ngày hôm đó, ta vì giặt hỏng một bộ cung trang, bị ma ma ở khu giặt giũ đánh sưng cả lòng bàn tay, phải quỳ phạt ngoài Dịch đình.
Gió đêm đông rít qua con đường dài hẹp trong cung, lạnh buốt đến tận xương.
Trong bóng tối, ta bỗng bị ai đó đâm mạnh, ngã sấp xuống đất. Ngẩng đầu lên, ta thấy một cậu bé trạc tuổi ta.
Thân hình chàng gầy yếu, hai hàng lông mày thanh tú nhíu lại, đôi mắt sáng lấp lánh phản chiếu ánh trăng trên trời, như một con sói con lạc bước giữa thảo nguyên hoang vu.
Chàng nheo mắt nhìn ta, rồi dùng giọng điệu non nớt nhưng bướng bỉnh hét lên.
“Nha đầu thối này từ đâu ra, nửa đêm ở đây hù dọa người ta à?”
Lời chàng nói khiến ta có chút tức giận, bởi vì chỉ hơn một tháng trước, ta vẫn là thiên kim của phủ Đại tướng quân.
Phụ mẫu yêu thương, có một ca ca cũng không tệ lắm.
Nhưng đột nhiên một ngày, phụ thân ta bị cáo buộc tội thông đồng với địch phản quốc, cô cô làm Quý phi trong cung cũng bị ban rượu độc, ngay sau đó, thánh chỉ tru di tam tộc được ban xuống.
Về sau ta mới biết, nhà họ Đoạn chúng ta chẳng qua chỉ là con cờ để hoàng thượng kiềm chế ngoại thích họ Giang, khi nhà họ Giang phản kích, họ nhà ta liền trở thành vật hy sinh.
Mẫu thân ta mắt đỏ hoe, thay cho ta bộ y phục của ca ca, rồi nhét ta lên xe chở tù nhân.
Trên đường đi, ta khóc lớn, nghĩ rằng chỉ cần khóc to, phụ mẫu sẽ đến cứu ta.
Cho đến khi nghe bọn lính áp giải nói rằng, nữ quyến sẽ bị biến thành nô tỳ, nam đinh thì tất cả đều bị xử tử, ta mới chậm rãi hiểu ra rằng, mẫu thân muốn ta chết thay cho ca ca.
Nghĩ thông suốt điều này, ta không khóc nữa, lặng lẽ ngồi trong ngục chờ ngày bị chém đầu. Nhưng vài ngày sau, có người dẫn ta ra khỏi thiên lao.
Khi ấy, Thôi Hạo bất quá chỉ khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, nhưng đã giữ chức Tổng quản thái giám.
Hắn đưa ta đến phòng tịnh thân, bất ngờ kéo quần ta xuống. Khi nhìn thấy phần dưới thân thể trần trụi của ta, hắn sửng sốt.
“Ngươi không phải Đoạn Dự Trạch?”
Hắn nhíu mày, cúi xuống nhìn ta.
“Ngươi là Đoạn Dự Tiêu?”
Ta lặng lẽ gật đầu. Hắn nhẹ nhàng thở dài, giúp ta buộc lại quần, rồi nói với ta.
“Từ hôm nay, ngươi sẽ gọi là Mộ Xuân, là một kẻ câm.”
Khi cơn giận lên cao, ta quên mất mình nên là một kẻ câm.
“Ngươi là tiểu thái giám từ đâu đến, đi đường không biết nhìn à!”
Ta không chịu thua, lớn tiếng mắng người trước mặt. Chàng bị kích động, hung hăng lao đến đẩy ngã ta, cưỡi lên người ta mà giật tai, kéo tóc ta.
Ta dưới thân chàng, vung tay loạn xạ, ra sức cấu xé miệng chàng, hai chân thì đạp loạn.
Cả hai bọn ta như phát điên mà vật lộn với nhau, cuối cùng, ta nâng đầu gối đánh trúng chàng.
Chàng thét lên một tiếng đau đớn, ôm hạ bộ nghiêng người ngã sang một bên, cuộn mình lại mà hít sâu, rồi bật khóc.
Hay thật, người ra tay trước lại khóc trước, ta cũng ấm ức mà khóc theo.
Hai đứa nằm khóc nức nở trên con đường cung vắng vẻ, mãi đến khi lạnh đến mức răng va vào nhau.
“Ta tên Bùi Diễn, là… là Nhị Hoàng tử, ngươi, ngươi tên gì?” Chàng nghẹn ngào phá tan sự im lặng.
“Ta tên Đoạn Dự Tiêu.”
Có lẽ là ta khóc đến lú lẫn, đến khi nhận ra mình đã nói gì thì đã quá muộn. Bùi Diễn nghe xong lập tức bật dậy, mắt sáng như sao trên trời.
“Đoạn Dự Tiêu? Ngươi là biểu muội của ta nhà họ Đoạn?”
Chàng xúc động đến mức giọng run rẩy, kéo mạnh ta đứng dậy, lay vai ta không ngừng.
“Mẫu thân ta là Đoạn Quý phi, là cô cô của ngươi! Ta là biểu ca của ngươi!”
Ta không hiểu tại sao chàng lại kích động đến vậy. Ngay cả phụ mẫu ruột thịt còn không đáng tin, huống chi là một người biểu thân chưa từng gặp mặt.
“Đi thôi! Đến phòng ta sưởi ấm!”
Ta để mặc chàng tuỳ tiện kéo đi, chân khập khiễng bước thật xa, cuối cùng cũng đến một căn phòng nhỏ.
Chàng thắp lên một ngọn đèn dầu yếu ớt, bày trí trong phòng chẳng khá hơn phòng của thái giám là bao.
Chàng bảo ta ngồi xuống, rồi tự mình vào góc phòng lục lọi, tìm ra một rổ than, đó là loại than đen rẻ tiền mà cung nhân thường dùng.
Chàng cẩn thận chọn hai cục, quay lại nhìn ta đang run rẩy, cắn răng rồi thêm hai cục nữa.
Lò bắt đầu nóng lên, khói bụi nồng nặc khiến ta ho sặc sụa đến rơi cả nước mắt, nhưng quả thật ấm lên không ít.
Bùi Diễn tự mình cởi áo ngoài, chui vào giường, rúc trong chăn mà răng va vào nhau kêu lách cách. Một lúc sau, chàng mở một khe nhỏ trong chăn, cười tươi vẫy ta.
“Tiêu Tiêu, ta đã làm ấm chăn rồi, mau vào đây!”
Bọn ta nằm dưới chiếc chăn lạnh lẽo, cứng như tấm sắt, ép sát vào nhau để sưởi ấm cho nhau.
Hai đứa trẻ mất mẹ bắt đầu trò chuyện vu vơ về các bà mẹ của mình.
Mẫu thân của ta, người rất tốt với ta, biết làm món bánh mật đào ngon lành, biết búi tóc đẹp, còn biết thêu bông hoa xinh xắn lên đôi giày nhỏ của ta.
Nhưng mà, trong lòng người, ta vĩnh viễn không thể sánh bằng ca ca.
Ta kéo chăn che mặt, nước mắt làm ướt chăn, khiến nó càng lạnh và cứng hơn.
Bùi Diễn cảm nhận được sự run rẩy của ta, đưa một cánh tay qua, ôm chặt lấy ta vào lòng.
“Tiêu Tiêu, từ hôm nay, chúng ta là người thân nhất, ta sẽ bảo vệ ngươi, chỉ cần hai chúng ta ở bên nhau thì không sợ gì cả!”
Ta tựa vào cổ chàng, nơi có mùi hương của bồ kết, nhẹ nhàng gật đầu. Má chàng ấm áp áp vào trán ta, trong chăn, chàng nắm lấy bàn tay nhỏ lạnh giá của ta.
Nhiều năm sau, ta vẫn thường nhớ về đêm hôm ấy.
Nhưng đôi tay ấm áp của chàng, ta lại chẳng thể nắm giữ thêm một lần nào nữa.
2
Sáng hôm sau, ta đang say giấc thì bị ai đó lôi ra khỏi chăn, cái lạnh buốt giá của buổi sáng mùa đông khiến ta choàng tỉnh.
“Ôi dào—hôm nay ta đúng là được mở rộng tầm mắt, nha đầu bảy tám tuổi đã biết leo lên giường rồi!”
Một ma ma kéo dài giọng, cất giọng châm chọc bên tai ta.
Ta bị bà ta nắm tai kéo đi, cố gắng suy nghĩ xem “leo lên giường” nghĩa là gì.
“Đáng tiếc là leo nhầm giường, phượng hoàng sa cơ còn chẳng bằng con gà!”
Ta theo ánh mắt khinh miệt của ma ma nhìn sang, thấy Bùi Diễn bị một tên thái giám trói chặt hai tay, vừa lớn tiếng la hét vừa đạp loạn xạ.
“Thả nàng ra, thả nàng ra!”
“Mới sáng sớm các ngươi đang làm gì đấy?”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ góc hành lang.
“Công công vạn tuế!”
Cả đám ma ma và thái giám trong phòng lập tức đồng loạt quỳ xuống.
Là Thôi Hạo, hắn đã đến để giải vây cho chúng ta.
Trong suốt những năm về sau, hắn luôn đóng vai trò như vậy.
Hắn ngồi xuống ghế thái sư bằng gỗ hồng mộc, nheo mắt nhấp một ngụm trà.
“Nhớ kỹ, họ Giang đều là kẻ thù của các ngươi.”
Thái hậu và Hoàng hậu đều mang họ Giang, gia tộc họ Giang quyền thế ngất trời. Đương kim Tể tướng là đệ đệ của Thái hậu, cũng là phụ thân của Hoàng hậu, còn Thái úy nắm giữ binh quyền lại là con trai của Tể tướng, cũng là ca ca của Hoàng hậu.
Người họ Giang không chỉ là kẻ thù của ta và Bùi Diễn, mà còn là kẻ thù của Thôi Hạo.
Hắn nói với chúng ta rằng, hắn vốn là công tử của một gia tộc danh giá, cùng với đương kim Hoàng thượng khi còn là Hoàng tử, cũng như phụ thân và cô cô ta, đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ. Sau này, nhà họ Thôi bị Tể tướng Giang vu oan hãm hại, hắn mới mười ba tuổi đã phải trở thành nô lệ trong cung.
Đôi mắt phượng dài hẹp của hắn lóe lên một ánh sáng sâu thẳm, hạ thấp giọng, tiến sát lại gần ta và Bùi Diễn.
“Hoàng thượng cũng muốn lật đổ gia tộc họ Giang. Nếu các ngươi có thể ra sức, việc lớn thành công, Nhị Hoàng tử sẽ trở thành Thái tử.”
Nghe đến hai chữ “Thái tử,” đôi mắt của Bùi Diễn lập tức sáng lên.
Ta vốn đã không còn lưu luyến gì với thế gian này, báo thù có thể coi là một lý do để ta tiếp tục sống, huống hồ ta còn có thể giúp Bùi Diễn.
Vì vậy, khi Thôi Hạo bảo ta đến bên cạnh Hoàng hậu làm nội gián, ta đã không phản đối.
Cuối năm, tuyết rơi, ta ôm đống quần áo vừa giặt xong, mang đến Phượng Nghi Cung.
Ngoài sân cung, tiểu công chúa được trang điểm tinh xảo như búp bê ngồi trên cành cây, dùng tay gạt tuyết từ cành cây xuống và ném vào Thái tử đứng dưới, tiếng cười trong trẻo như chuông bạc vang lên, cùng với những hạt tuyết nhỏ rơi xuống từ trên cây.
Ở đình không xa, Hoàng hậu khoác chiếc áo choàng lông cáo đỏ, nhìn đôi con trai con gái cười đùa, ánh mắt đầy niềm vui.
Nửa năm trước, ta cũng từng ngồi trên cây đào trong sân nhà mình, hái từng quả đào chín mọng ném xuống cho ca ca đứng dưới. Ca ca ta tung áo dài lên đón lấy, chạy qua chạy lại đến mức thở không ra hơi.
Mẫu thân đứng dưới giàn mát, mỉm cười nhào bột. Đến tối, chúng ta có thể ăn món bánh đào mật thơm phức. Nhưng ca ca ta rất gian xảo, lúc nào cũng lén ăn nhiều hơn ta vài miếng.
Ta đang nghĩ ngợi mông lung thì thấy Bùi Diễn núp sau bụi cây, nháy mắt ra hiệu với ta, rồi kéo căng cái ná.
Cành cây khẽ rung, tiểu công chúa thét lên một tiếng, ngã nhào xuống.
Ta vứt đống quần áo sang một bên, chạy đến với tốc độ nhanh nhất có thể và dang tay ra đỡ.
Bùi Dục cũng bằng tuổi ta, khi đó mới bảy tuổi.
Một đứa trẻ bảy tuổi có thể nặng bao nhiêu chứ?
Ừm, chắc cũng chỉ đủ để làm gãy hai cái xương sườn của ta thôi.
Nàng ngã xuống người ta, sững sờ trong một giây rồi bật khóc òa lên.
Vú nuôi mặt mày tái mét chạy đến, ôm chặt lấy nàng rồi chạy về phía Hoàng hậu.
Cung nhân lăng xăng kiểm tra xem nàng bị thương ở đâu, Hoàng hậu vừa khóc vừa liên tục sai người truyền thái y.
Không ai nhìn thấy ta.
Ta nằm trên đất, đau đến mức mồ hôi lạnh túa ra, như một con cá bị vớt lên khỏi nước, đang tuyệt vọng thở dốc trên bờ.
Gió lạnh buốt thổi khô nước mắt ta, khiến ta nghĩ mình có lẽ sắp chết rồi.
Đúng lúc đó, trong tầm nhìn mờ mịt của ta xuất hiện một gương mặt nhỏ nhắn trắng hồng, đôi mắt sáng lấp lánh như hai mặt trời nhỏ rực rỡ dưới bầu trời xám xịt.
“Mẫu hậu—nàng cũng bị thương rồi! Mau cho thái y xem cho nàng nữa đi!”
Giọng nói của Bùi Trạm rất dễ nghe, trước khi ta đau đến ngất đi, âm thanh ấy đã chiếm trọn toàn bộ ý thức của ta.
Ta không có gì đặc biệt, chỉ là trí nhớ rất tốt, người khác nợ ta, ta nợ người khác, dù mười năm trôi qua cũng nhớ rõ ràng.
Ví như, ta nhớ Đoạn Dự Trạch nợ ta một mạng.
Còn ta, lại nợ Bùi Trạm một mạng.