Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại ĐỜI NÀY TA CHỌN NHẦM CHỒNG RỒI Chương 5 ĐỜI NÀY TA CHỌN NHẦM CHỒNG RỒI

Chương 5 ĐỜI NÀY TA CHỌN NHẦM CHỒNG RỒI

2:14 chiều – 26/08/2024

14

Tiếng trống lần thứ ba lại vang lên tại Tạ phủ.

Hà Gia Gia cuối cùng vẫn vào Tạ gia với thân phận thiếp thất.

Hai năm nạp ba thiếp, Tạ Tri Ứng dần trở nên cứng cáp hơn.

Chưa kể sau khi vào phủ một tháng, Hà Gia Gia đã có thai, hắn càng thêm vui mừng hớn hở mỗi ngày.

Ta lấy cớ bận rộn việc quản gia, việc chăm sóc thai kỳ của Hà Gia Gia giao hết cho thân mẫu.

Ta cũng gọi Tiền Nhược và Hàn Trúc đến, bảo họ tránh mặt Hà Gia Gia nếu có thể.

Trong một thời gian ngắn, Hà Gia Gia trở nên nổi bật nhất trong hậu viện. Tạ Tri Ứng mỗi ngày đều đến viện của nàng ấy.

Dù Tiền Nhược có bày kế, Hà Gia Gia cũng sẽ lấy cớ bụng không khỏe để gọi Tạ Tri Ứng đi.

Ba nữ nhân tranh giành một nam nhân.

Có thể thấy Tạ Tri Ứng rất thích thú với tình cảnh này. Đôi khi hắn cũng thiên vị, hôm nay nghiêng về người này, ngày mai lại giúp đỡ người khác.

Ta bận rộn tính toán, còn hắn thì cũng không ngừng bận rộn trong hậu viện.

Năm tháng trôi qua, chúng ta mới ngồi lại nói chuyện.

“A Vận, bây giờ Gia Gia đã mang thai sáu tháng, sao ta chưa thấy nàng đến viện của Gia Gia lần nào?”

Gương mặt hắn tràn đầy niềm vui của người sắp làm cha, còn ta chỉ cúi đầu xem sổ sách.

“Sắp đến cuối năm rồi, các nông hộ lần lượt đến nộp thuế, thực sự không có thời gian.”

Ta nói nhẹ nhàng, đưa cho hắn cuốn sổ thu chi của cửa hàng.

“Phu quân xem, năm nay thu nhập từ cửa hàng không khả quan, nếu không có tiền nông hộ nộp lên, e rằng chúng ta không có đủ tiền để lo cho năm mới.”

Tạ Tri Ứng nhận lấy sổ sách, gượng gạo nói:

“Ta chỉ hỏi vậy thôi, A Vận đừng để trong lòng.”

Ta giả vờ như không nghe, tiếp tục gõ bàn tính. Hắn cảm thấy vô vị, tìm cớ rồi rời đi.

Lúc đó, ta mới dừng tay, nhấc chén trà bên cạnh lên nhấp một ngụm.

“Hà Gia Gia đã có con, mọi việc khác cũng cần sắp xếp lại, hãy gọi một người môi giới đến.”

Vạn Xuân gật đầu rồi đi ngay.

15

Tết năm nay thật nhộn nhịp.

Ngày trước, ta luôn cùng Tạ Tri Ứng thức đón giao thừa.

Giờ đây viện của ta trở nên lạnh lẽo, không còn bóng dáng hắn nữa.

Vừa sau bữa tối, Hàn Trúc và Tiền Nhược đã dụ dỗ hắn đi nghỉ ngơi, Hà Gia Gia không có cơ hội xen vào.

Xem ra hai người này đã hiểu rõ mình cần đối phó với ai trước.

Trong phòng đèn nến lung linh, bên cạnh còn có lò than, ta còn nghe loáng thoáng tiếng pháo từ ngoài phố vọng vào.

Ta cầm kéo tỉa những cành mai vừa hái, Vạn Xuân đứng hầu bên cạnh.

“Vạn Xuân, có đẹp không?”

Nàng chỉ mím môi cười:

“Bàn tay của tiểu thư lúc nào cũng khéo léo.”

Ta ngắm một lúc, cũng cười:

“Nếu không phải những cành hoa này dễ tỉa, làm sao ta có thể cắt được chứ.”

Khoảng một canh giờ sau, ta đang định nằm xuống ngủ thì bên ngoài có người gọi lớn:

“Phu nhân, Gia di nương sắp sinh rồi.”

Ta vội vàng ngồi dậy:

“Mới tám tháng mà? Sao lại nhanh như vậy?”

Sắc mặt Vạn Xuân cũng không tốt.

Khi chúng ta đến nơi, Tạ Tri Ứng đang ngồi trong phòng chính, cách một tấm bình phong, tiếng của Hà Gia Gia vô cùng thê lương.

Dưới đất là Hàn Trúc và Tiền Nhược đang quỳ. Hàn Trúc mồ hôi đầm đìa, còn Tiền Nhược thì che mặt khóc.

Tạ Tri Ứng không kìm được, đỡ Tiền Nhược đứng dậy:

“Thôi, chuyện này liên quan gì đến nàng, đứng lên đi.”

Một nha hoàn thấy ta không hiểu chuyện, liền vội giải thích.

“Phu nhân, hôm nay Trúc di nương và Nhược di nương đang hầu hạ đại nhân, thì Gia di nương vội vã đến, nói rằng đứa bé đang đạp. Không ngờ vừa khi Nhược di nương đưa tay ra, Gia di nương liền ngã xuống, miệng liên tục nói rằng, chính Nhược di nương đã đẩy nàng ấy.”

Lời này xem như đổ trách nhiệm lên Tiền Nhược.

Ta lập tức quát lớn:

“Chuyện vô căn cứ thế này mà ngươi cũng dám đồn đại à?”

Sau đó bảo người dẫn những người bên cạnh Hà Gia Gia ra ngoài, hai nha hoàn thân tín tay đều dính máu.

Chúng khóc lóc, nói muốn vào hầu hạ Hà Gia Gia. Vạn Xuân lập tức tát một cái.

“Vô lễ, chủ mẫu hỏi chuyện, các ngươi có quyền từ chối sao!”

Ta hiếm khi thể hiện uy quyền của một chủ mẫu, Hàn Trúc cúi đầu quỳ gối, Tiền Nhược trợn tròn mắt, có chút e dè.

Hai nha hoàn của Hà Gia Gia cũng im bặt, không dám khóc nữa.

16

Thái dương của ta giật mạnh, chỉ bảo Tạ Tri Ứng ngồi xuống.

“Được rồi, Gia di nương nói là do Nhược di nương làm, còn các ngươi thì sao?”

Hai nha hoàn lập tức lên tiếng tố cáo, lời lẽ lộn xộn.

Máu đỏ trên tay họ lấp lánh dưới ánh nến mờ, tạo nên một cảm giác ghê rợn.

Tiền Nhược đương nhiên không chịu nhận tội, liền tranh cãi với họ.

Kết quả là hai nha hoàn bắt đầu kéo cả Hàn Trúc vào.

Hàn Trúc không như Tiền Nhược, trực tiếp lao lên tát hai nha hoàn, rồi bắt đầu khóc lóc thảm thiết. Tiền Nhược cũng không chịu thua kém.

Một lúc sau, ngoài tiếng khóc trong quá trình sinh nở của Hà Gia Gia, còn có tiếng la hét của mấy nữ nhân này.

Ta liếc nhìn tấm bình phong, chắc hẳn nàng ta cũng nghe thấy hết.

Khi thấy thời gian đã đến, ta vừa định lên tiếng ngăn lại thì Tạ Tri Ứng đã đập bàn, mọi người lập tức im lặng.

“Các ngươi cãi nhau đủ chưa!”

Với gương mặt tái nhợt của hắn lúc này, lại thêm phần mệt mỏi.

Đúng lúc ấy, bà mụ hớt hải chạy ra ngoài:

“Đại nhân, không ổn rồi, Gia di nương bị băng huyết.”

Ta lập tức rút ngọc bội ở thắt lưng đưa cho người hầu:

“Mau cầm vật này đến tìm thái y, nhanh lên!”

Tạ Tri Ứng lập tức tỉnh lại từ cơn hoảng loạn vì Hà Gia Gia bị băng huyết, hắn quay sang nhìn ta đầy cảm kích và mỉm cười.

“A Vận, không ngờ nàng lại hiểu chuyện đến vậy.”

Hắn ôm ta vào lòng, nhưng tay vẫn run rẩy không ngừng. Hóa ra, hắn cũng không phải không sợ hãi.

Ta giả vờ buồn bã:

“Dù sao đây cũng là con của phu quân, cũng là con của thiếp, sao thiếp có thể không bảo vệ.”

Một câu nói, đã xóa sạch mọi công lao của Hà Gia Gia.

Hà Gia Gia vật lộn suốt đêm, cuối cùng khi trời sáng cũng sinh hạ được một đứa trẻ.

Ông trời thương ta, đó là một bé trai. Lúc này, tâm trạng căng thẳng của ta mới thực sự nhẹ nhõm.

Sau lần sinh nở này, Tạ Tri Ứng càng đối xử tốt với ta hơn, ngay cả Hà Gia Gia cũng bị gạt ra sau.

Nàng ta tất nhiên không vui, hôm nay nói con khóc, ngày mai nói con bị cảm lạnh.

Nói chung, nàng ta yêu cầu Tạ Tri Ứng phải ở bên cạnh mỗi ngày mới hài lòng.

Nghe vậy, ta chỉ nhếch mày cười nhạt.

Sau Tết, ta bưng một bát canh vào thư phòng của Tạ Tri Ứng. Khi ta rời đi, đứa trẻ đã được đưa vào viện của ta.

Hà Gia Gia lập tức nổi cơn thịnh nộ. Ta ôm đứa trẻ đứng lặng lẽ một bên. Còn nàng ta trông thật nhếch nhác, vô cùng nực cười.

“Đủ rồi!”

Từ khi Hà Gia Gia mang thai, mỗi ngày nàng ta đều gây sự, Tạ Tri Ứng đều chiều chuộng nàng ta.

Giờ đây, khi Hà Gia Gia đã làm mẹ mà vẫn không chín chắn, cuối cùng cũng khiến hắn phát ngán.

“Tại sao A Vận không thể làm mẫu thân của đứa trẻ này? Nàng ấy là chủ mẫu, là con gái quan lại.”

Tạ Tri Ứng cáu gắt:

“Đến chuyện này mà ta cũng phải nhắc nhở nàng nhiều lần sao!”

Hà Gia Gia quỳ rạp xuống đất, mặt tái nhợt, ánh mắt đầy vẻ không tin nổi.