Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại ĐỜI NÀY TA CHỌN NHẦM CHỒNG RỒI Chương 4 ĐỜI NÀY TA CHỌN NHẦM CHỒNG RỒI

Chương 4 ĐỜI NÀY TA CHỌN NHẦM CHỒNG RỒI

2:14 chiều – 26/08/2024

11

Vào năm thứ hai sau khi Tạ Tri Ứng rời đi, hắn trở về trong bộ dạng phong trần mệt mỏi.

Sau lưng còn có một cô gái rụt rè theo sau. Ta nhanh mắt nhận ra vẻ không hài lòng của Hàn Trúc.

Chẳng bao lâu sau, có người đến báo cho ta biết rằng đây là nhị phòng thiếp thất mà Tạ Tri Ứng đã đem lòng thương xót ở bên ngoài.

Ta khẽ nhướn mày, chuyện này thật thú vị.

Tạ Tri Ứng trước tiên vào cung, sau đó trở về liền đến ngay viện của ta.

Có lẽ vì áy náy với ta, hắn thậm chí không đến thăm mẫu thân đang bệnh nặng của hắn.

Hắn ngồi đối diện ta, không yên lòng, tay cứ liên tục xoa chiếc nhẫn trên ngón tay cái.

“Khi trước nạp Hàn Trúc là bất đắc dĩ, còn Tiền Nhược lại là lỗi của ta.

Nàng ấy bán thân chôn cha, nếu ta không ra tay giúp đỡ, cô ấy sẽ bị một lão già bảy mươi tuổi ép làm thiếp.”

Hắn khẽ mấp máy môi, liên tục quan sát ta. Ta hiểu và gật đầu:

“Phu quân có tấm lòng nhân hậu, thiếp thân luôn biết điều đó.”

Ta cố nén cảm giác ghê tởm, nắm lấy tay hắn.

“Chỉ là cô nương Tiền Nhược đã theo phu quân về đây, nếu không có danh phận thì thật không công bằng cho nàng ấy.”

Ta mỉm cười:

“Hay để thiếp tìm một ngày tốt, phu quân nạp nàng ấy làm nhị di nương nhé.”

Tạ Tri Ứng vô cùng kinh ngạc, vừa định bước đến ôm ta, nhưng bị ta khéo léo đẩy nhẹ ra.

“Phu quân hãy mau đi thăm thân mẫu đi, bà đã nhắc đến chàng suốt cả năm nay rồi.”

“Được.”

Tạ Tri Ứng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng rời đi. Còn ta chỉ nói với Vạn Xuân:

“Hãy báo tin xuống, nhà họ Tạ lại có hỷ sự nữa rồi.”

12

Chuyện Tiền Nhược được nạp làm nhị di nương nhanh chóng lan truyền khắp phủ.

Lễ nghi lần này còn trang trọng hơn nhiều so với Hàn Trúc. Ngay cả Tạ Tri Ứng cũng đích thân chọn lựa y phục cho ngày đó.

Dù có chút ngạc nhiên, ta vẫn bước vào viện của Tiền Nhược. Lúc ấy, nàng đang chăm sóc hoa cỏ trong sân.

Có lẽ mọi chuyện đã được định đoạt, nên nàng ấy không còn vẻ bối rối như khi mới vào phủ.

Sau khi hành lễ với ta, nàng ấy im lặng ngồi xuống một bên. Ta không biết trong năm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của nàng ấy, ta không khỏi thầm than.

Nữ nhân này, quả thực có chút thủ đoạn.

Ta chỉ tùy ý dặn dò vài câu, sau đó tặng cho nàng ấy mấy món lụa là, để nàng tự may trang phục.

Khi sắp rời đi, ta cố tình tỏ vẻ do dự.

“Tạ gia vốn có quy củ thanh bạch, chỉ có điều này…”

Nàng ấy ngước mắt nhìn ta. Ta giả vờ nhẹ nhàng nói:

“Nhà chúng ta có một vị biểu tiểu thư, dù hôm nay không đến, nhưng Tạ Tri Ứng hết mực yêu thương nàng ấy, đôi khi còn hơn cả chính thất là ta.

Nếu có gặp phải, nhường được thì nên nhường.”

Ánh mắt Tiền Nhược trở nên sâu thẳm. Nhưng nàng chỉ gật đầu, nhẹ nhàng đáp lại.

Ra khỏi viện của nàng, ta liền đến viện của Hàn Trúc.

Mắt đỏ hoe, ta nắm tay Hàn Trúc an ủi:

“Vốn nghĩ rằng muội có thể hầu hạ phu quân tốt, ai ngờ lại có biến cố Tiền Nhược này.”

Hàn Trúc có chút tức giận, lập tức nghiến răng nói:

“Phu nhân đừng nhìn Tiền Nhược bây giờ im lặng không nói gì, nhưng nếu thực sự ra tay, Hàn Trúc thật sự không bằng.”

Ta dừng lại một chút, nha hoàn lớn lên bên cạnh thân mẫu mà nói ra những lời này, xem ra Tiền Nhược quả thực không phải dạng vừa.

Nhưng đây không phải mục đích của ta khi đến đây, chỉ nhẹ nhàng tiếp lời.

” Nữ nhân trong hậu viện, ai mà dễ đối phó.

Dù ta có Tống gia phía sau, phu quân muốn nạp thiếp cũng không thể không tuân theo.”

Ta thở dài:

“Hàn Trúc, chỉ mong muội đừng oán hận ta.”

Hàn Trúc vội vàng quỳ xuống thể hiện lòng trung thành:

“Phu nhân, nô tì biết năm qua là người thương xót nô tì, chỉ tại nô tì bất tài mà thôi.”

Ta vội vàng đỡ nàng dậy, khẽ thở dài một cách vô tình.

“Chỉ thấy người mới cười, đâu nghe người cũ khóc, từ xưa đến nay vẫn là như vậy thôi.”

Sau câu nói này, trong ánh mắt Hàn Trúc bừng lên sự hận thù.

Tâm tư trong hậu viện thật sâu sắc, khi chưa có con cái, đều là tranh đấu lẫn nhau.

Không biết Hà Gia Gia, liệu có sẵn lòng nhảy vào hố sâu này không.

13

Chỉ là ta không ngờ rằng, còn chưa kịp nghĩ ra đối sách thì đã nghe tin Hà Gia Gia có thai.

Thân mẫu đang ốm nặng, ngay ngày hôm sau đã khỏe lại, vội vàng gọi ta đến.

Khi ta vào, bà ngồi ngay ngắn ở vị trí cao nhất, bên cạnh là Tạ Tri Ứng.

Hắn tránh né ánh mắt của ta, không dám nhìn thẳng.

Khi thân mẫu nói ra tin tức này, hắn càng tái mặt. Ta sững sờ một lúc, rồi lập tức tỏ ra vui mừng.

“Thật là song hỷ lâm môn, chỉ là phu quân sao không bàn bạc với thiếp trước?”

Thân mẫu hừ lạnh một tiếng:

“Bây giờ không phải đang bàn bạc hay sao.”

Ta tự tìm một chỗ ngồi xuống, nha hoàn dâng trà.

“Nếu Gia Gia đã có thai, ý của con là nên nạp làm thiếp, dù sao bụng cũng đã rõ, ai cũng không còn mặt mũi.

Thân mẫu nói nàng ấy đã mang thai được một tháng, vậy cũng tốt, đến ngày sinh ta sẽ nói là sinh non, sớm một tháng cũng không ai nghi ngờ.”

TToai là b/ơ đây cả nhà ơi, đừng đọc nhầm sang bên con đ ậ u x a nh nhé

Lông mày của thân mẫu nhíu chặt lại. Dù gì, Hà Gia Gia cũng là người bên nhà mẹ đẻ bà, ban đầu bà thực sự định cho nàng ấy danh phận thiếp thất, đợi khi có thai thì nâng lên làm bình thê.

Nhưng Tạ Tri Ứng đã có hai phòng thiếp, nếu để Hà Gia Gia làm di nương chẳng phải sẽ làm mất mặt bà sao?

Vì vậy bà nghiêm giọng:

“Dù sao Gia Gia cũng là con gái của muội muội ta, làm sao có thể tùy tiện làm thiếp?

Huống chi nàng ấy sẽ sinh con nối dõi cho Tạ phủ, ít nhất cũng phải là bình thê.”

Ta cười mà không thật sự vui:

” Thân mẫu à, như vậy e rằng sẽ tổn hại đến danh tiếng của Gia Gia.”

Thân mẫu lập tức bị ta chẹn họng, hậm hực nhìn Tạ Tri Ứng.

“Nói đi!”

Tạ Tri Ứng run lên, vội vàng nói:

“Chuyện gia trạch, các người tự quyết định đi.”

Thân mẫu tức giận, giọng cao hẳn lên:

“Đứa trẻ này là cháu đích tôn của Tạ gia, chẳng lẽ muốn mẫu thân của nó làm một thiếp thất sao?”

Ta thuận theo lời bà:

“Nếu không muốn mẫu thân của đứa trẻ bị coi thường…”

Ta ngừng lại, mỉm cười nói:

“Con có thể tuyên bố rằng mình đã có thai, đợi Gia Gia hạ sinh rồi ghi vào tên của con, như vậy sẽ không ai biết.

Chỉ là để tránh rắc rối, Gia Gia sẽ không thể gặp lại đứa trẻ này.”

Thân mẫu hít một hơi lạnh, ngay cả Tạ Tri Ứng cũng không kiềm được.

“Như vậy liệu có quá táo bạo?”

“Không được, không được.”

Ta tất nhiên biết điều này là không thể, dù họ có đồng ý, Hà Gia Gia cũng không đời nào chấp nhận.

Hai phương án ta đưa ra, không cái nào để Hà Gia Gia đạt được điều nàng ta muốn.

Điều ta muốn chính là buộc họ phải chọn một trong hai.

Dù chọn cái nào, cũng đều khiến Hà Gia Gia không thể đạt được nguyện vọng.