Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại ĐÍCH TỶ CỦA TA LÀ ĐỆ NHẤT MỸ NHÂN Chương 3 ĐÍCH TỶ CỦA TA LÀ ĐỆ NHẤT MỸ NHÂN

Chương 3 ĐÍCH TỶ CỦA TA LÀ ĐỆ NHẤT MỸ NHÂN

11:16 sáng – 21/11/2024

7

Ngày tuyển tú đến, lòng ta không khỏi bồn chồn. 

Chuyện xảy ra tối qua, Tiêu Cẩn Quyền hẳn đã biết ta đứng sau dàn xếp mọi việc. 

Hắn ghét nhất những mưu mô hèn hạ, mà ta lại đụng trúng giới hạn của hắn. 

Vì vậy, ta không chắc mình có thể được ở lại Đông Cung, trở thành người bên cạnh hắn hay không.

Khi gặp Tiêu Cẩn Quyền, ta luôn cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. 

Tiêu Cẩn Quyền chính trực, trong ánh mắt còn phảng phất sự ôn hòa, khi hắn quét mắt nhìn qua ta…

“Nâng đầu lên…”

Tim ta chùng xuống, chậm rãi ngẩng đầu.

Khoảnh khắc đối diện với ánh mắt Tiêu Cẩn Quyền, ta nhận ra ánh mắt hắn vẫn như đêm đó, sáng rõ nhưng không mất đi sự sắc bén. 

Hắn khẽ nhếch môi, cười nhạt:

“Cũng không kém cạnh đích tỷ của ngươi.”

Trái tim ta khẽ run, bàn tay siết chặt. 

Tiêu Cẩn Quyền chắc hẳn đã điều tra về Trình Thu Ý, và cũng tiện thể điều tra luôn cả ta. 

Hắn vốn muốn Trình Thu Ý làm Thái tử phi, nhưng nàng lại không biết giữ mình.

Cơ hội duy nhất của ta, có lẽ nằm ở xuất thân, chỉ khác biệt ở thứ bậc mà thôi.

Nhưng điều khiến ta bất ngờ là, thứ Tiêu Cẩn Quyền đặt vào tay ta lại là một chiếc ngọc như ý.

Ngọc như ý tượng trưng cho người được hắn chọn, là biểu tượng của Thái tử phi.

Mọi việc đều diễn ra ngoài dự đoán của ta, nhưng cũng hoàn toàn hợp lý.

Thánh chỉ được lập ngay tại chỗ, và ta lập tức trở thành Thái tử phi. 

Phụ thân ta mừng rỡ như điên, ông chỉ muốn loan tin khắp thiên hạ rằng ta là thê tử của Tiêu Cẩn Quyền, là Hoàng hậu tương lai.

Chỉ có hai người không hề vui vẻ, đó là Trình Thu Ý và đích mẫu.

Đích mẫu nhìn Trình Thu Ý, trong mắt đầy thất vọng và bất lực:

“Thu Ý, chuyện của ngươi và Giang Hoài Chi tối đó, cả kinh thành đều biết rồi.

Cũng không biết là tiện nhân nào trông thấy, giờ thì khắp đầu đường cuối ngõ đều đồn đãi về ngươi.”

Ngày ta trở về nhà, ta tình cờ nghe thấy đích mẫu mắng Trình Thu Ý như vậy.

Nhưng bà không hề biết rằng, chính ta, kẻ thứ nữ mà bà luôn xem thường, đã tự tay viết một bài vè giễu cợt, rồi âm thầm truyền bá ra ngoài.

Trình Thu Ý giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng ánh mắt hiện lên sự quyết tâm.

“Như thế càng tốt, như vậy ta không cần phải cùng A Hoài bỏ trốn sống khổ sở. 

A Hoài nhất định sẽ đến hỏi cưới ta.”

Điều này, Trình Thu Ý nói không sai. 

Hiện tại, ta đã là Thái tử phi. 

Tướng quân phủ chắc chắn sẽ không dám đối đầu với phủ thừa tướng. 

Vì để giữ hòa khí, và vì danh dự của một tiểu thư quan gia, Giang Hoài Chi sẽ phải đến cầu thân nàng.

Khi ta về đến nhà, đích mẫu lập tức ngừng lời, nụ cười tươi như hoa hiện trên mặt bà, bước lên đón ta.

“Thái tử phi đã về!”

8

“Khi Thái tử phi đến, cả Trình phủ như sáng bừng lên rồi.” Đích mẫu đon đả, cười vui vẻ nói.

Ta khẽ nhếch môi, nở nụ cười dịu dàng:

“Mẫu thân, con từ đầu đến cuối vẫn chỉ là nhị tiểu thư Trình Hi của Trình phủ, người đừng gọi con là Thái tử phi. 

Huống hồ, con có thể trở thành Thái tử phi cũng là nhờ phúc phần của đại tỷ.”

Sau khi trở về phủ, ta nhận được đãi ngộ hoàn toàn khác trước. 

Mọi gia nhân, tỳ nữ đều nở nụ cười tiếp đón ta, cung kính gọi ta là “Thái tử phi.” 

Cảnh tượng này khiến người khó chịu nhất chính là Trình Thu Ý. 

Những vinh quang lẽ ra thuộc về nàng, giờ đều rơi vào tay ta.

Nghe lời ta nói, Trình Thu Ý hừ lạnh, trong mắt đầy vẻ kiêu ngạo:

“Mẫu thân, người có biết rõ không? 

Cả đời nàng chỉ biết lấy những thứ ta không cần. 

Ngay cả nam nhân, cũng là người ta không muốn nên mới tùy ý để lại cho nàng. 

Nàng có gì mà tự hào?”

Vừa nghe vậy, ta khẽ liếc Thanh Ngọc một cái. 

Thanh Ngọc hiểu ý ngay, nhanh chóng tiến lên và tát Trình Thu Ý hai cái thật mạnh.

“To gan! 

Dám nói lời bất kính với Thái tử phi, đây là giáo dưỡng của đích tiểu thư của Trình phủ sao?”

Trình Thu Ý bị đánh đến choáng váng, quay đầu định tìm đích mẫu để than khóc, nhưng không ngờ, lại nhận thêm một cái tát nữa từ phụ thân ta, người vừa vội vã từ thư phòng chạy đến. 

Ông lợi dụng tình thế, thẳng tay cho nàng một cái bạt tai mạnh mẽ, khiến nàng khóc lóc chạy về phòng.

Trong lòng ta bỗng cảm thấy vô cùng hả hê, nhưng lại không ngờ rằng, niềm vui bất ngờ còn đang chờ ta phía trước.

Buổi chiều, khi tình cờ đi ngang qua phòng Trình Thu Ý, ta nghe thấy tiếng nói bên trong, nên liền chú ý lắng nghe. 

Ta khẽ chọc thủng tấm giấy dán cửa sổ và nhìn vào bên trong.

Không thể tin được, Giang Hoài Chi đã lén vào Trình phủ và đang ở trong phòng của nàng.

“Trình Thu Ý, ngươi cố ý phải không? 

Giờ thì cả kinh thành nhìn ta ra sao ngươi có biết không?”

Hắn đầy giận dữ, bóp chặt cằm Trình Thu Ý, ánh mắt không giấu nổi sự phẫn nộ.

“May mà Thái tử không truy cứu, nếu ngài ấy thực sự bị trách tội, cả ngươi và ta đều không thoát được!”

Có lẽ do đau quá, mắt Trình Thu Ý đỏ hoe, rưng rưng nước mắt. 

Nàng yếu ớt giải thích:

“A Hoài, ta thực sự không phải là người tung bài vè đó, ta không biết ai đã bịa ra và lan truyền khắp nơi.”

Nghe vậy, cơn giận của Giang Hoài Chi càng dâng trào. 

Hắn đẩy mạnh Trình Thu Ý ngã xuống đất, ánh mắt lạnh lẽo như dao:

“Ngoài ngươi ra, còn ai có thể làm?”

“Trình Thu Ý, nói bỏ trốn với ta chỉ là giả, ngươi muốn được gả vào tướng quân phủ mới là thật đúng không? 

Ngươi không tiếc danh tiếng chỉ để ép ta phải cưới ngươi đúng không!”

Nói xong, Giang Hoài Chi túm lấy tóc Trình Thu Ý, giận dữ hét lên:

“Bây giờ ngươi hài lòng chưa? 

Phụ thân ta đã bắt ta ngày mai phải mang sính lễ đến phủ, cưới đại tiểu thư Trình gia vào cửa!”

Hắn đập đầu Trình Thu Ý vào góc bàn. 

Tiếng va chạm vang lên chói tai. 

Trình Thu Ý choáng váng, ngã vật xuống đất, yếu ớt không còn sức.

Nhưng nàng không chịu bỏ cuộc, cố gắng bò dậy, quỳ trước mặt Giang Hoài Chi.

“A Hoài, từ nhỏ phụ thân ta đã nhờ đại sư bói toán cho ta. 

Họ nói ta là thiên mệnh quý nữ, sẽ gặp nhiều phúc lành.

Vì vậy, phụ thân ta mới muốn ta trở thành Thái tử phi.”

Nước mắt lăn dài trên gò má, Trình Thu Ý nghẹn ngào nói:

“A Hoài, ta không dám giấu, ta còn có khả năng dự đoán trước tương lai. 

Nếu huynh cưới ta, ta nhất định sẽ giúp tướng quân phủ vang danh thiên hạ, bách chiến bách thắng!”

Ta cười lạnh, chuẩn bị rời đi thì đột nhiên bị một tỳ nữ của phủ gọi giật lại.

“Thái tử phi, sao người lại ở đây?”

Nghe vậy, tiếng trò chuyện trong phòng lập tức im bặt.

9

Ta giữ bình tĩnh, đứng trước cửa phòng với vẻ mặt điềm tĩnh.

“Đại tỷ, ta đi ngang qua phòng tỷ và nghe thấy có tiếng động. 

Tỷ có sao không?”

Thay vì chờ Trình Thu Ý chất vấn, ta quyết định chủ động tấn công trước, để tránh nàng nghi ngờ ta.

Một lát sau, Trình Thu Ý mới mở cửa bước ra.

“Không sao, vừa rồi ta chỉ vô ý làm đổ tách trà thôi.”

Thấy nàng đã chỉnh trang lại trang phục, đầu tóc gọn gàng, hoàn toàn không còn vẻ nhếch nhác ban nãy, ta khẽ nhướng mày, nén lại nụ cười mỉm, rồi nhẹ nhàng nói:

“Vậy đại tỷ nên cẩn thận hơn.”

Nghe vậy, Trình Thu Ý cười khẩy, đầy vẻ khinh miệt:

“Bớt giả nhân giả nghĩa đi! 

Tất cả những gì ngươi có hiện tại đều là do ta ban cho. 

Nếu không có ta, ngươi có thể ngồi vững vị trí Thái tử phi sao? 

Chưa chắc đâu! 

Hơn nữa, tương lai ta sẽ là phu nhân tướng quân!”

Thấy vẻ tự mãn trong ánh mắt nàng, ta nhẹ nhàng phản bác:

“Đại tỷ còn chưa bước chân vào cửa tướng quân phủ, cũng chưa định thân. 

Bây giờ mà đã tự nhận mình là phu nhân tướng quân, không sợ ngoài kia người ta càng đồn thổi chuyện tỷ đeo bám người ta hay sao?”

Nghe vậy, sắc mặt Trình Thu Ý lập tức tối sầm lại, ánh mắt sắc bén lướt qua ta. 

Nàng tiến từng bước đến gần ta, giọng thì thầm đầy thách thức:

“Ngươi tưởng mình là Thái tử phi thì ghê gớm lắm sao? 

Tương lai ai làm Hoàng hậu còn chưa biết đâu! 

Thái tử chẳng được sủng ái, trong triều cũng chẳng có ai đứng về phía hắn!”

Nàng bật cười khẽ, tiếp tục nói với giọng chế giễu:

“Ai mà chẳng biết Nhị hoàng tử Tiêu Sách mới là người được bệ hạ yêu thương nhất. 

Hơn nữa, Nhị hoàng tử anh dũng thiện chiến, vô cùng tài giỏi. 

Đừng quên, hắn đã sinh được Hoàng tôn duy nhất của bệ hạ đấy.”

Trình Thu Ý từ lâu đã ủng hộ Tiêu Sách. Nàng đầy tự tin nói:

“Ngươi đừng mơ làm Hoàng hậu, Nhị hoàng tử chắc chắn sẽ kế vị ngai vàng. 

Còn Thái tử và ngươi chỉ là những kẻ lót đường cho hắn mà thôi!”

Ta khẽ nhướng mày, ánh mắt dừng lại trên người nàng.

“Chuyện chưa xảy ra, làm sao đại tỷ có thể chắc chắn? 

Đại tỷ có biết, nếu Thái tử nghe được những lời này, hắn sẽ xử lý tỷ ra sao không? 

Đánh ba mươi trượng hay xử tử ngay tại chỗ?”

Sắc mặt Trình Thu Ý lập tức thay đổi, nụ cười trên môi nàng tắt ngấm, đồng tử co lại:

“Gì cơ? 

Ngươi đã đưa Thái tử đến đây rồi sao?”

Không đợi ta trả lời, nàng vội vàng nói tiếp:

“Đây là khu biệt viện của nữ quyến, ngay cả Thái tử cũng không thể tùy tiện vào. 

Trình Hi, ngươi…”

Nàng chưa kịp nói hết câu, ta không nhịn được bật cười.

“Đại tỷ đừng lo, ta chỉ đùa với tỷ thôi. 

Dù sao thì ta cũng biết rõ nam nhân không được vào đây. 

Chuyện giữa chúng ta, ta sẽ không nói với Thái tử.”

Nghe được lời đảm bảo của ta, Trình Thu Ý lại ngẩng cao đầu đầy kiêu ngạo.

“Xem như ngươi biết điều. 

Sau này, khi Nhị hoàng tử đăng cơ, ta sẽ nhờ A Hoài xin tha cho ngươi, giữ lại cho ngươi cái mạng!”

Ta không trả lời, chỉ cười lạnh rồi lẳng lặng bước qua nàng. 

Cuối cùng, ta không thể không nở một nụ cười lạnh lùng khi nhìn thấy Tiêu Cẩn Quyền đang đứng ngoài biệt viện.

Kiếp trước, ta đã sống lâu hơn Trình Thu Ý nửa năm. 

Kiếp này, chỉ cần có ta ở đây, Nhị hoàng tử sẽ không bao giờ có cơ hội đoạt quyền!

Vị trí Hoàng hậu này, ta nhất định sẽ nắm chắc trong tay!