Hoàng thượng dần bớt sủng ái Tô quý phi, ban đêm, ngài thường ở lại cung của ta, Tô quý phi giả bệnh mấy lần đến thỉnh cầu, nhưng hoàng thượng không kiên nhẫn mà không để ý tới.
Đêm đó, ánh trăng tỏ như nước, rượu đào ta ủ lại ngon, hoàng thượng uống thêm mấy chén, rất nhanh đã say.
Ngài nắm lấy tay ta, dùng ánh mắt say mèm nhìn về phía trăng.
“Tử Hân…”
Thân ta khẽ run lên mà không ai nhận thấy.
Đó là tên của hoàng hậu tỷ tỷ.
Hoàng thượng đã uống rất say, lời nói bắt đầu không rõ ràng, ngài lẩm bẩm hồi tưởng lại những ngày xưa—
Khi đó ngài chỉ là một hoàng tử không được sủng ái, còn hoàng hậu là một nữ quan trong cung, ngài bị tiên hoàng phạt quỳ trong ngày tuyết, nàng đã lặng lẽ che ô cho ngài.
Đó là khởi đầu của một mối tình.
Ngài chưa từng cầu xin điều gì, nhưng đã xin nàng trở thành chính thê của mình, họ từng có những ngày tháng hạnh phúc nhất, ngài dẫn nàng lên cao ngắm trăng, kể cho nàng nghe những hoài bão chưa từng nói với ai, thế nên nàng tin rằng, ngài là người có thể thay đổi thiên hạ.
Vì vậy nàng đứng sau hậu trường, giúp ngài mưu lược, hiến kế, dùng trí tuệ của mình để giúp ngài giải quyết nạn hạn hán ở Giang Nam, khiến cho triều thần ca ngợi, tiên hoàng cũng thưởng thức, cứ thế, nàng đã giúp ngài leo lên ngôi vị hoàng đế.
Sau khi ngài đăng cơ, phong nàng làm hoàng hậu, ngài nắm tay nàng, cảm thấy rằng những gì mình muốn đều đã có đủ.
Ánh trăng ẩn vào trong mây.
Hoàng thượng không nói thêm gì, ngài dựa vào chiếc giường lạnh mà ngủ, khóe mắt lặng lẽ rơi xuống một giọt lệ.
Những gì xảy ra sau đó ngài không nói, nhưng ta đều biết rõ.
Nam nhân là loài động vật tàn nhẫn, câu “thỏ khôn chết, chó săn bị nấu” chắc chắn là phát minh của bọn họ.
Họ có thể cùng những huynh đệ chân lấm tay bùn ở nông thôn lập nên giang sơn này, rồi khi lên ngôi hoàng đế, từng người một trong số những huynh đệ ấy sẽ bị thanh trừng.
Đối với nữ nhân, họ còn vô tình hơn. Còn chút áy náy sau sự vô tình ấy chỉ có thể cảm động chính mình, chứ không cảm động được ta.
Ta đắp chăn cho hắn, lạnh lùng đứng dậy, tránh xa những thái giám, thẳng bước đến Thái y viện.
Ta có việc mà mình cần phải làm.
Khi ta từ Thái y viện trở về, trời đã bắt đầu se lạnh. Ta nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, hoàng thượng liền tỉnh dậy.
Ngài đã tỉnh rượu, hỏi ta đêm qua có chuyện gì xảy ra không.
“Hoàng thượng uống rượu xong liền ngủ đến giờ này.”
Ta dịu dàng trách móc:
“Thần thiếp đã nói rượu đào dễ say, hoàng thượng lại không tin.”
Sau đó, hoàng thượng tán dương ta trong cung, nói rằng trong tất cả các phi tần, Thẩm tài nhân là người dịu dàng và hiểu chuyện nhất.
Ta thầm cười lạnh trong lòng.
Tô quý phi đã lâu không được sủng ái, cuối cùng đã nóng lòng.
Nàng vốn định hại ta nên mới sắp xếp để ta vào ngự thư phòng hầu hoàng thượng, ai ngờ ta lại nắm được cơ hội, một bước đoạt sủng, càng khiến hoàng thượng sinh lòng ghét bỏ nàng.
Tai mắt ta cài trong cung của nàng ta báo lại—Tô quý phi ngày ngày luyện múa trong cung, chuẩn bị dâng múa trong tiệc cua Trung Thu để phục sủng.
Ta cho lui tất cả cung nhân, trong cung tĩnh mịch, một mình nở một nụ cười.
Tốt lắm. Cơ hội ta chờ đợi, cuối cùng đã tới.
5
Tết Trung Thu, trăng tròn như đĩa bạc.
Toàn bộ phi tần trong cung đều tụ tập, trước mặt mỗi người đều có cua béo, kèm theo bánh và rượu ngon.
Khi cung yến đến lúc cao trào, Tô quý phi xin phép rời tiệc, một lát sau, nàng đã thay y phục, tái xuất hiện tại yến tiệc.
Rõ ràng nàng đã chăm chút ăn diện, một bộ trường bào mềm mại màu khói, đầy đầu châu ngọc lấp lánh, khiến khuôn mặt nàng trở nên diễm lệ vô song.
Tô quý phi duyên dáng cúi chào:
“Thần thiếp đã lâu không múa, hôm nay hoàng thượng cùng các tỷ muội vui vẻ, thần thiếp xin được múa một điệu vụng về, mong hoàng thượng và các tỷ muội đừng chê.”
Hoàng thượng đã lâu không đến cung của Tô quý phi, lâu ngày không gặp người cũ, nay người cũ lại trở nên mới mẻ nên ngài vui vẻ gật đầu:
“Trẫm thích nhất là xem múa trúc chi của Liên nhi, nhớ năm xưa, sau khi say rượu, Liên nhi múa mà vòng eo mềm mại như liễu yếu đong đưa, quyến rũ tự nhiên.”
Sắc mặt của Tô quý phi thoáng biến đổi.
Danh xưng vũ cơ không hay ho gì, sau khi vào cung, nàng luôn tự xưng là con gái của Thích sử Thanh Châu, là tiểu thư khuê các xuất thân danh môn.
Giờ hoàng thượng chỉ tiện miệng nói ra, nhưng chẳng khác nào lột trần lai lịch của Tô quý phi trước mặt mọi người.
Hoàng thượng cũng không phải cố ý khiến Tô quý phi mất mặt, chỉ là… trong thâm tâm, ngài vốn dĩ không hề để ý đến cảm xúc của nàng.
Gần mười năm qua, ngài chỉ có sủng ái, chứ không có tình yêu dành cho người phụ nữ này.
Ta lạnh lùng nhìn tất cả, sắc mặt Tô quý phi chỉ khó coi trong chốc lát, giờ đây nàng một lòng muốn phục sủng, bày ra sắc mặt chẳng có ích gì, nên lập tức nở một nụ cười tươi tắn:
“Hoàng thượng thích, thần thiếp dĩ nhiên sẽ tái hiện lại cảnh xưa.”
Nàng nâng chén rượu quế vàng trên bàn, uống cạn, sau đó tiến ra giữa sân, bắt đầu múa.
Không thể phủ nhận, Tô quý phi được sủng ái nhiều năm, tất có lý do của nàng, lúc này nàng múa dưới trăng, vẻ mềm mại quyến rũ hiển hiện rõ ràng, hoàng thượng nhất thời nhìn không rời mắt, mấy phi tần trẻ ghét nàng nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ bất đắc dĩ—Tô quý phi chỉ e rằng sắp trở lại đỉnh cao rồi.
Ta giả vờ uống rượu, để chén rượu che giấu nụ cười nơi khóe miệng.
Thời gian đã đến rồi…
Bóng dáng Tô quý phi đang múa bỗng nhiên loạng choạng. Nàng đứng tại chỗ, tay đặt lên bụng, trên mặt hiện ra vẻ đau đớn.
“Liên nhi…”
Hoàng thượng vừa đứng dậy, Tô quý phi liền ngã sụp xuống đất, ngất lịm.
“Thái y!! Truyền thái y!”
6
“Chúc mừng hoàng thượng, Tô quý phi đã có hỉ rồi.”
Thái y chắp tay hướng hoàng thượng dâng lời chúc.
Hoàng thượng vô cùng vui mừng.
Các phi tần khác đứng phía sau ngài, ta thấy có mấy phi tần trẻ không thể che giấu tâm tư, đã hiện rõ vẻ tuyệt vọng trên mặt.
“Liên nhi mang thai được mấy tháng rồi?”
“Hồi bẩm hoàng thượng, đã hơn một tháng.”
Sắc mặt hoàng thượng bỗng nhiên cứng lại.
Ngài thậm chí còn không cần điều tra. Trong hai tháng qua, ngài chưa từng đến cung của Tô quý phi.
Giữa ánh mắt sững sờ của tất cả mọi người, ngài sải bước lớn tiến vào nội điện.
Tô quý phi vẫn chưa tỉnh, còn nằm mê man trên giường, hoàng thượng nắm lấy tóc nàng, kéo mạnh nàng ra khỏi giường.
Tô quý phi tỉnh lại trong cơn đau, hoảng sợ thét lên, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Người đâu, giam kẻ tiện nhân này vào lãnh cung, tra tấn, phải tra ra được gian phu là ai!”
Đêm ấy tựa như đột nhiên lạnh giá, gió trong cung mang theo sự giá buốt thấu xương. Ta ở trong cung, Lương cô cô bên ngoài nghe được tin tức, trở về báo lại cho ta.
“Tô quý phi nhất mực không chịu nhận, chỉ kêu oan.”
“Ừ.”
Ta gật đầu:
“Cô cô có người quen trong lãnh cung chứ? Ta muốn đến thăm nàng.”
“Dễ thôi, toàn là chỗ quen biết của nô tỳ, tài nhân đưa cho nô tỳ chút bạc, nô tỳ sẽ lo liệu ổn thỏa.”
Đêm đã khuya, ta đến lãnh cung. Lương cô cô dẫn mọi người lui ra, ta ngồi đối diện với Tô quý phi. Nàng bị treo trên cột, tóc tai rũ rượi nhìn ta.
“Là ngươi… ngươi hãm hại ta, phải không?”
“Đúng.”
Ta thừa nhận nhanh chóng, nàng ngẩn ra.
“Là ta hãm hại ngươi.”
Ta bình thản nói:
“Ngươi căn bản không có thai.”
“Ta biết trước khi ngươi múa sẽ uống rượu, vì vậy ta đã động tay vào chén rượu quế vàng đó, để ngươi khi múa đến giữa chừng sẽ ngất xỉu.”
“Như vậy là rầm rộ nhất, hoàng thượng và toàn bộ phi tần trong cung sẽ đến cung của ngươi chúc mừng, lúc đó thái y mà ta bỏ tiền mua chuộc sẽ xuất hiện.”
“Trước mặt nhiều người như vậy, hoàng thượng sĩ diện nhất, ngươi sẽ không có chút cơ hội để biện bạch, trực tiếp bị đưa đi tra tấn.”
Nàng trợn mắt nhìn ta, hai mắt đỏ ngầu:
“Thẩm tài nhân, ngươi tự cho mình thông minh, nghĩ ra cái kế tồi tệ thế này? Đợi đến sáng hoàng thượng gặp ta, ta sẽ lập tức nhờ thái y khác chẩn mạch!”
Ta ngắt lời nàng:
“Ngươi nghĩ đẹp quá rồi.”
“Ngươi dám nghĩ, ta sẽ để ngươi sống đến sáng sao.”
Tô quý phi bắt đầu sợ hãi, nàng nhìn ta, hàng mi dài run rẩy:
“Tại sao ngươi lại hãm hại ta…”
“Vì ngươi đã hãm hại nàng.”
“Ai cơ?!”
“Nàng không định phản nghịch, đến phút cuối, nàng vẫn không thể buông bỏ tình cảm với hoàng thượng, nếu không nàng đã có thể rời đi.”
“Là ngươi liên tục dẫn dắt hoàng thượng, lợi dụng tính nghi kỵ của ngài, cuối cùng ép hoàng hậu phải khởi binh.”
Tô quý phi mở to mắt:
“Ngươi nói là… hoàng hậu sao…”
“Ừ.”
Ta khẽ đáp:
“Ta không phải nữ nhân xuyên không gì cả, mười năm trước ta đã ở trong cung rồi.”
“Ngươi… ngươi sao lại oán hận ta?!”
Sự sợ hãi trước cái chết đã áp đảo tất cả, Tô quý phi bắt đầu nói loạn,”Ta có xúi giục, nhưng người giết hoàng hậu thật sự là hoàng thượng!!”
“Đừng vội.”
Ta khẽ cười.
“Kế tiếp chẳng phải sẽ đến lượt hắn sao.”