Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại ĐI VỀ GIANG NAM Chương 1 ĐI VỀ GIANG NAM

Chương 1 ĐI VỀ GIANG NAM

2:55 chiều – 24/10/2024

“Bất quá chỉ là một nữ tử xuyên không, làm sao đấu lại được tiểu thư khuê các đã được thế gia quý tộc bồi dưỡng mười mấy năm như ta?”

Tô Quý Phi nhìn ta, nụ cười đầy khinh mạn.

Nàng xuất thân cao quý, được Hoàng Thượng sủng ái mà chuyên quyền trong cung đã gần mười năm nay.

Nhưng ta không chút sợ hãi, chỉ tiến lại gần nàng, khẽ nói.

“Đáng tiếc, thân phận tiểu thư khuê các của Quý Phi nương nương, lại là giả.”

Sắc mặt Tô Quý Phi lập tức biến đổi.

Ta khẽ cong khóe môi, đúng vậy, ta đã sớm biết, vị Tô Quý Phi được xưng là con gái Thứ sử Thanh Châu thực ra xuất thân thấp hèn, chỉ là một vũ nữ hèn mọn ở nhạc phường.

Mà nàng cũng không biết rằng, thân phận xuyên không của ta, cũng là giả.

Ta vốn là một người sinh ra và lớn lên từ thời cổ đại.

1

Ta vào cung nhờ đợt tuyển chọn năm Càn Nguyên thứ mười một.

Hậu cung mỹ nữ vô số nên dung mạo của ta cũng chẳng tính là nổi bật.

Vì thế, suốt ba tháng từ khi vào cung, Hoàng Thượng chưa từng ghé mắt tới cung của ta chứ đừng nói đến ban phát sủng ái.

Cho đến yến hội mùa xuân, ta dùng một khúc “Thanh Hoa Từ” làm cả triều đình kinh ngạc. Hoàng Thượng nghe đến câu “Thiên thanh sắc đợi mưa khói, còn ta đợi chờ người” liền đập bàn khen ngợi.

Hôm đó, ta nổi bật vô cùng, còn Tô Quý Phi ngồi bên cạnh Hoàng Thượng thì sắc mặt vô cùng khó coi.

Sau đó, ta viết ba trăm bài thơ văn, không chỉ có cổ thi, mà còn có những thể thơ chưa từng ai thấy qua.

Trong đó câu “Mặt hướng về biển, xuân ấm hoa nở” là câu Hoàng Thượng yêu thích nhất.

Khi sứ thần Tây Dương đến triều, mọi người đều không hiểu ngôn ngữ của họ. Chỉ có ta bước ra, dùng ngoại ngữ lưu loát mà giao tiếp với họ, mang lại vinh quang cho triều đình, khiến Hoàng Thượng vô cùng hài lòng.

Nhờ đó, ta được phong làm tài nhân, trở thành kình địch của Tô Quý Phi.

Lão cung nữ họ Lương, người hầu hạ ta, khi chải tóc vào sáng sớm, không giấu được vẻ lo lắng trên mặt.

“Thẩm Tài nhân nổi bật thế này, e rằng không được lòng người.” 

Bà nhíu mày, hạ giọng nói:

 “Không biết Thẩm tài nhân có nghe qua chuyện của Văn tần và Lý chiêu nghi trước đây không…”

Ta khẽ cười.

“Ta biết.”

Triều đình ta bây giờ đang thịnh hành nữ tử xuyên không, đã chẳng còn là bí mật nữa.

Văn tần và Lý chiêu nghi, chính là những nữ tử xuyên không trước đó.

Cả hai đều dùng kỹ năng của họ khiến thời đại này kinh ngạc, Văn tần giỏi phát minh sáng tạo, Lý chiêu nghi tích cực thúc đẩy cải cách. Nhưng kết cục của họ đều giống nhau — đều chết trong những trò cung đấu, dưới tay Tô Quý Phi.

Và bây giờ, Tô Quý Phi cũng định dùng cách đối phó với họ để đối phó với ta.

2

Hôm đó, các phi tần trong cung theo lệ thường đến cung Thanh Vân thỉnh an.

Ngai vị hoàng hậu bỏ trống đã lâu, Tô Quý Phi, người nắm giữ cung Thanh Vân, có vị thế ngang hàng với hoàng hậu. Nhìn thấy mọi người đã tề tựu đông đủ, chuẩn bị cùng hành lễ, Tô Quý Phi mỉm cười, phất tay về phía ta.

“Muội muội nhà họ Thẩm không cần hành lễ như vậy, bổn cung biết, ở quê hương của ngươi, mọi người đều bình đẳng.”

Vừa nghe lời này, khóe miệng các phi tần khác đều nhếch lên, chứa đầy ý độc ác.

Nghe nói trước đây, Văn tần và Lý chiêu nghi đều nói về sự bình đẳng, và từ chối hành lễ với Tô Quý Phi.

Các nàng ấy đang đợi để xem ta cũng sẽ đi vào vết xe đổ của những nữ tử xuyên không trước đây.

Ta chỉnh trang lại y phục, hành lễ cẩn thận không chút sai sót:

 “Thần thiếp tạ ơn Quý Phi nương nương, nhưng đây là trong cung, tôn ti cần phải có thứ tự, thần thiếp tuyệt đối không dám vượt lễ.”

Màn chắn được kéo ra, Hoàng Thượng mỉm cười bước ra.

Các phi tần đều kinh ngạc, Hoàng Thượng đã ở trong cung Thanh Vân, mà Tô Quý Phi không hề báo trước cho mọi người.

Một lớp mồ hôi lạnh khẽ đọng trên lưng ta.

Quả nhiên…

Tô Quý Phi làm vậy để dàn cảnh cho Hoàng Thượng thấy, nàng hy vọng ta sẽ thừa nhận câu “mọi người bình đẳng” trước mặt Hoàng Thượng.

Thiên tử làm sao có thể chấp nhận mình ngang hàng với bách tính, dù ngài không lập tức trách phạt ta, thì ta cũng chắc chắn đã mất đi thánh sủng.

Chỉ là Tô Quý Phi hoàn toàn không ngờ rằng, câu trả lời của ta lại khéo léo như vậy, ngược lại còn khiến Hoàng Thượng vui vẻ hơn.

“Thẩm Tài nhân thật hiểu chuyện.” 

Hoàng Thượng vỗ tay Tô Quý Phi:

“Nàng có tài năng, lại tôn trọng ngươi như thế, chi bằng để nàng giúp ngươi quản lý lục cung, ý thế nào?”

Tô Quý Phi miễn cưỡng mỉm cười đáp ứng, nhưng sau lưng lại dùng ánh mắt lạnh lùng cay nghiệt nhìn về phía ta.

Nàng không hiểu tại sao suy nghĩ của ta lại khác hẳn so với những nữ tử xuyên không trước đây.

Chẳng bao lâu, nàng nghĩ ra một kế sách mới.

“Trong cung sắp thêu bản đồ giang sơn vạn dặm, mỗi phi tần chịu trách nhiệm thêu một phần, muội muội đã nhận trách nhiệm phó quản lục cung, phải làm gương cho các tỷ muội, thêu nhiều thêm một chút.”

Tô Quý Phi gửi đến cung của ta một đống chỉ tơ và gấm lụa, nói rằng tháng sau phải nộp.

Thêu thùa là kỹ năng mà các tiểu thư khuê các thời xưa phải tinh thông, nhưng các nữ tử xuyên không hầu hết lại không biết chút gì về việc này.

Một tháng sau là tiệc mừng thọ Hoàng Thượng, Tô Quý Phi uống vài ly rượu, liền cười mà đề nghị với Hoàng Thượng.

“Muội muội nhà họ Thẩm đã thêu xong bản đồ giang sơn vạn dặm, định tặng cho Hoàng Thượng làm quà.”

Nàng nheo mắt cười nhìn ta:

 “Muội muội ngại không dám nói, bổn cung sẽ nói thay, muội muội mau dâng quà lên đi.”

Ta đón lấy ánh mắt chờ xem trò cười của Tô Quý Phi, khẽ nhếch môi: 

“Đa tạ Tô Quý Phi.”

Ta đứng dậy một cách điềm nhiên, Lương cô cô đã sớm mang cuộn tranh đến cho ta, ta bước ra giữa điện, mở bức thêu ra.

Giang sơn gấm vóc vạn dặm hiện ra trước mắt mọi người, đẹp lộng lẫy vô cùng.

Tô Quý Phi sững sờ, nàng ngơ ngác nhìn ta, hoàn toàn không hiểu tại sao lại như vậy.

“Kỹ thuật thêu của Thẩm Tài nhân thật là tinh xảo.”

 Hoàng Thượng vui vẻ nói”

“Trẫm cứ nghĩ nàng không giỏi việc này.”

Ta mỉm cười dịu dàng: 

“Chỉ cần Hoàng Thượng thích, thần thiếp có thể học bất cứ thứ gì.”

Tiệc cung yến kết thúc, ta và Tô Quý Phi gặp nhau tại ngự hoa viên.

Xung quanh không có ai khác, Tô Quý Phi cuối cùng không cần phải giả vờ hiền thục nữa, nàng ta tiến lại gần ta, nghiến răng ken két.

“Những nữ tử xuyên không như các ngươi, ai nấy đều to gan lớn mật.”

“Không chỉ muốn lên ngôi hậu, còn mơ tưởng rằng Hoàng Thượng sẽ phế bỏ lục cung, thực hiện chế độ một vợ một chồng.”

“Bổn cung khuyên ngươi sớm từ bỏ ý định này đi, người có thể bước lên ngôi vị hoàng hậu, chỉ có bổn cung mà thôi…”

Ta ngắt lời nàng.

“Tô Liên Nhi, ta chưa bao giờ có ý định tranh đoạt ngôi hậu.”

Ta, một người cổ đại, đã mất gần mười năm để khiến mình trông giống một nữ tử xuyên không, chỉ vì một điều duy nhất.

Đó chính là lấy mạng của ngươi.

3

Triều đại này chỉ có ba nữ tử xuyên không. Văn tần, Lý chiêu nghi. Người thứ ba không phải là ta. Người đó còn đến trước cả hai nàng đó, chính là vị hoàng hậu đã qua đời nhiều năm.

Khi đó ta mới tám tuổi, gia đình bị kết tội, ta bị đưa vào nô tịch, ngày ngày làm khổ sai trong cục giặt giũ, bị mụ mụ đánh mắng, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, trông giống như một cây đậu nhỏ vàng úa.

Trong một dịp ngẫu nhiên, hoàng hậu nhìn thấy ta, nàng thương xót, đưa ta về cung của mình, cho ta áo ấm, cho ta cơm nóng, khi ta bệnh, nàng đích thân chăm sóc, từng muỗng thuốc được nàng cẩn thận đút cho ta.

“Tạ ơn hoàng hậu nương nương tái sinh chi ân.”

 Sau khi khỏi bệnh, ta quỳ xuống:

“Nô tỳ nguyện làm trâu ngựa cho hoàng hậu nương nương…”

Nàng chỉ cười, ôm lấy ta.

“Không ai nên làm trâu ngựa cả.” 

Nàng mỉm cười nói với ta:

 “Ta luôn muốn có một muội muội, không ngờ lại được thực hiện điều đó ở thời cổ đại này.”

Khi đó trong cung không có phi tần nào khác, hoàng hậu và hoàng thượng giống như một cặp phu thê bình thường.

Cho đến tận hôm nay, ta vẫn tin rằng, trong số tất cả những người phụ nữ, hoàng thượng yêu nhất là hoàng hậu.

Về sau, Văn tần và Lý chiêu nghi được sủng ái cũng là vì các nàng ấy đều là nữ tử xuyên không, trên người họ có bóng dáng của hoàng hậu.

Nhưng hoàng hậu không hề hạnh phúc.

Nàng theo hoàng thượng xuống Giang Nam, nhìn thấy quan lại thu chiếm ruộng đất, dân chúng khốn khổ khắp nơi, lòng nàng đau đớn vô cùng.

Nàng muốn thúc đẩy cải cách, muốn giảm bớt quyền lực của các phiên vương, muốn thanh trừng tham quan, muốn cho nữ tử được tham gia khoa cử. Nhưng tất cả những điều này chỉ đổi lấy gương mặt ngày càng u ám của hoàng thượng.

Ngài bắt đầu ở lại trong các nhạc phường ở Giang Nam.

Sau này ta mới biết, lúc đó, người ở trong nhạc phường cùng với hoàng thượng, chính là Tô Liên Nhi, tức Tô Quý Phi sau này.

Hoàng thượng yêu hoàng hậu hơn, nhưng Tô Liên Nhi khiến ngài cảm thấy thư giãn.