32
Khi Lăng Ký Phong nhìn thấy ta, liền bắt đầu huyên thuyên không dứt.
Ta biết cái miệng này của hắn rất biết dỗ người.
Hắn có thể khiến Ninh Quý phi si mê hắn, cũng có thể khiến mẫu thân ta tưởng rằng đã tìm được chân tình.
Mẫu thân Nhị muội, có lẽ cũng từng tin hắn là một kẻ si tình chân thành, mới có thể tức giận đến mức khó sinh.
Nhưng ta không đi vào vết xe đổ của họ.
“Khê nhi, phụ thân biết trước khi vào phủ con sống không dễ dàng gì, nên lúc nào cũng thương con nhất.”
“Mỗi lần con và Nhị muội tranh giành thứ gì, chẳng phải ta luôn thiên vị con sao?”
“Nhị hoàng tử sống không nổi nữa, con cũng không còn chỗ dựa, hoàn cảnh rất khó khăn.”
“Phụ thân không muốn làm khó con, chỉ xin con vào cung diện kiến bệ hạ một lần thôi.”
“Khê nhi, lần này con là người có công giúp rồng lên ngôi, trong lòng bệ hạ chắc chắn xem trọng con.”
“Nếu Lăng gia còn có thể giữ được, con vẫn còn một nơi để dựa vào, có phải không?”
Ta nhẫn nại nhìn hắn đặt hy vọng vào ta, mỉm cười nói:
“Thừa tướng Lăng.”
“Trước tiên, ta không gọi là Khê nhi.”
“Trước khi nhờ người giúp, chi bằng nhớ kỹ tên ta trước đã.”
“Thứ hai, có lẽ ngươi cũng không biết, những thứ ta và Nhị muội tranh giành, xưa nay đều dùng chung.”
“Từ nhỏ, mẫu thân đã dạy chúng ta, chỉ biết dựa vào người khác là tự chuốc lấy khổ sở, còn dựa vào nam nhân lại càng là tự rước nhục nhã.”
“Nguyên nhân trong đó, ta nghĩ ngươi là người hiểu rõ hơn bất cứ ai.”
“Hôm nay, chén rượu này, ta thay Nhị muội và mẫu thân nàng, thay mẫu thân ta, thay Ninh Quý phi, còn cả Tiêu Hàm Dạ, ban cho ngươi.”
Hắn rốt cuộc không còn giữ được vẻ ngoài giả dối, điên cuồng gào mắng loạn xạ.
Vậy nên, ta giữ chặt cằm hắn, mạnh mẽ rót cả chén độc dược vào miệng.
Trước khi rời đi, ta nói với hắn:
“Lăng Ký Phong, từ nay về sau, chúng ta… đều sẽ sống thật tốt.”
33
Những ngày đầu rời kinh, Tiêu Hàm Dạ trở nên trầm lặng đến lạ.
Ta cảm thấy có lỗi với hắn, lại nghĩ hắn đã cố gắng suốt bao năm, cuối cùng lại bị ta phá hỏng tất cả, nên không dám nói chuyện với hắn nhiều.
Hôm qua, ta chỉ ra ngoài xe ngựa, nói với hắn:
“Cỏ thật đẹp.”
Hắn chỉ “ừ” một tiếng, cũng không quay đầu.
Ta lại nói:
“Có màu giống vàng quá nhỉ.”
Cuối cùng, hắn cũng chịu liếc mắt nhìn ra ngoài, sau đó bảo ta rằng, đó là lúa mì.
Ta xấu hổ hỏi hắn:
“Ngươi sao lại từng thấy lúa mì?”
Hắn đáp:
“Ba năm gần đây, lễ Canh Tịch ta đều thay Thái tử tham dự.”
“Hắn chắc cũng như ngươi, bốn chân tay mềm nhũn, không phân biệt được ngũ cốc.”
Ta nói với hắn, lúc Thái tử bị cấm túc, Nội vụ phủ cắt xén bữa ăn, hắn và Thái tử phi đã tự trồng trọt ba năm trong Đông cung.
Tiêu Hàm Dạ im lặng.
Tâm trạng nặng nề của hắn kéo dài cho đến khi đến Sơn Hải quan.
Chỉ huy sứ bảo chúng ta dừng chân tại đây vài ngày, nói rằng cần đi mua thêm vật tư.
Đêm đầu tiên, ta nhìn lên bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ, bỗng nhớ đến những cây lê trong vườn.
Ta lay tỉnh Tiêu Hàm Dạ, hỏi hắn có muốn ra bờ biển ngắm sao không.
Hắn nói hắn muốn ngủ.
Ta đáp:
“Nhưng rõ ràng ngươi vẫn chưa ngủ mà.”
Tiêu Hàm Dạ cau mày:
“Ta ngủ rồi.”
Ta lại nói:
“Vậy sao ngươi còn trả lời ta?”
Tiêu Hàm Dạ bị ta chọc tức đến mức tỉnh hẳn.
Hắn vẫn giữ gương mặt u ám như thế cho đến khi giẫm chân lên bãi cát.
Ta kéo hắn cởi giày, nằm xuống bãi cát mềm mại, lắng nghe tiếng sóng vỗ dập dềnh.
Trên đầu, bầu trời đầy sao rực rỡ đến chói mắt.
Ta nói:
“Tiêu Hàm Dạ, ngươi từng nói ta tựa như ánh sáng từ ngân hà giáng xuống.”
“Vậy nên, dù sau này ngươi không muốn gặp lại ta nữa.”
“Ta vẫn muốn ngươi biết rằng, trong khoảng thời gian ấy, ngươi đối với ta cũng là như thế.”
Ta nghiêng đầu, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, trong hơi thở phảng phất hương vị của biển cả:
“Tiêu Hàm Dạ, cảm ơn ngươi.”
“Ta thực sự đã động tâm.”
Hắn lạnh nhạt đáp:
“Ta biết rồi.”
34
Rạng sáng hôm sau, hắn gọi ta dậy, hỏi ta có muốn ra biển ngắm bình minh không.
Ta nói ta muốn ngủ.
Tiêu Hàm Dạ nói:
“Vậy thì ta sẽ không bao giờ để ý đến nàng nữa.”
Ta lập tức bị hắn dọa cho tỉnh giấc.
Khi ánh mặt trời bừng sáng, nhuộm đỏ đường chân trời nơi biển và trời giao nhau, người bên cạnh khẽ nghiêng người, ngón tay kẹp lấy vành tai ta.
“A Vân,” hắn nói.
“Nàng nói nàng từng động tâm, vậy hiện tại thì sao?”
Ta không kìm được mà khẽ cong khóe môi, nắm lấy cổ tay hắn, ngẩng đầu hôn lên bờ môi ấy.
“Ngươi đoán xem.”
Hắn thở dài một hơi, bất đắc dĩ bật cười.
“A Vân,” hắn nói, “hiện tại chúng ta có cả đời để phơi nắng rồi.”
Hoàn