Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại ĐÀO HOA Chương 2 ĐÀO HOA

Chương 2 ĐÀO HOA

5:19 chiều – 30/11/2024

Ông ta thấy vẻ mặt ghét bỏ của ta lại càng vui vẻ: “Ngươi nghĩ lại mà xem, theo ta đi. Một tiểu nương tử xinh đẹp như ngươi, ở ẩn nơi núi rừng này chẳng phải là quá phí phạm sao?”

Bỗng một tràng cười lạnh vang lên, Thời Bạch từ trong phòng bước ra.

“Lý đại nhân, vị nương tử xinh đẹp này quả thật chỉ thích nơi này của ta thôi.”

“Nương tử?” Khuôn mặt Lý đại nhân tái xanh tái xám, lại cười gượng: “Tiên sinh, xem cái miệng ta vụng về, phu nhân của tiên sinh trẻ trung xinh đẹp, quả là tài tử giai nhân trời sinh một đôi.”

Thời Bạch tiến tới, kéo ta vào lòng: “Lý đại nhân, mời ông đi cho, phu nhân nhà ta chán ghét nhất là những kẻ lẻo mép như ông.”

Lý đại nhân mặt mày khó coi, dẫn người rời đi trong tức tối.

Ta thoát khỏi vòng tay của Thời Bạch, khẽ nói một tiếng cảm tạ rồi trở về phòng.

5

Khi trời vừa nhá nhem tối, Thời Bạch lên núi vẫn chưa trở về, bỗng nghe tiếng đập cửa mạnh mẽ vang lên.

Từ cửa sổ nhìn ra, chỉ thấy Thái tử ngồi trên lưng ngựa, mang theo rất nhiều binh sĩ, phá cửa mà vào.

Ta bị mấy người lôi ra ngoài.

Thái tử ngồi trên cao, cúi xuống nhìn ta.

Hắn cúi người, bóp chặt cằm ta, giọng nói như băng giá:

“Miểu Miểu, ta yêu nàng như thế, sao nàng có thể rời bỏ ta, lại trong thời gian ngắn đã trở thành phu nhân của kẻ khác?”

Lòng ta vì lời nói của Thái tử mà hoảng sợ đến nghẹt thở.

Ta rất lo Thời Bạch đột nhiên quay lại, sẽ bị liên lụy vì ta.

“Không… không có, Thái tử điện hạ, ta theo ngài về, chúng ta đi.”

Thái tử cười lạnh: “Sao vậy, Miểu Miểu sợ ta giết tình lang của nàng à?”

“Không phải, Thái tử điện hạ, người ấy chỉ cứu mạng ta, chúng ta trong sạch, xin ngài tha cho người ấy.”

Ta vừa nói vừa rơi lệ.

Không muốn Thời Bạch vì ta mà gặp tai họa.

Sắc mặt Thái tử càng khó coi, ngài phất tay: “Lục soát cả ngọn núi này, tìm cho bằng được hắn về đây cho ta.”

“Miểu Miểu, không nghe lời, phải trả giá đắt.”

Ta nhìn những binh lính của Thái tử tỏa ra, vây kín cả ngọn núi.

Ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong lòng chỉ cảm thấy người trước mặt thật xa lạ.

Tiểu Thạch Đầu năm xưa tuy ít nói, nhưng tâm địa thiện lương, sao lại trở thành người như bây giờ?

Thái tử dường như từ ánh mắt ta phát hiện điều khác lạ, hắn cúi xuống, đầu ngón tay chậm rãi lướt qua gương mặt ta, giọng nói dịu dàng hơn nhiều.

“Miểu Miểu, kẻ này để nàng ở lại nơi này, tâm địa khó lường, nàng ngàn vạn lần không được để hắn lừa gạt.”

Ta gần như khẩn cầu:

“Thái tử điện hạ, nếu không nhờ hắn ra tay cứu giúp, ta cũng chẳng sống đến hôm nay. Miểu Miểu không thể lấy oán trả ân, xin ngài tha cho hắn.”

Thái tử khẽ cười khinh miệt: “Lòng người hiểm ác, Miểu Miểu, nàng thật quá ngây thơ.”

Lòng người hiểm ác? Nhưng kẻ thực sự có lòng hiểm ác là ai đây?

Ta kiếp này chẳng qua chỉ mong cầu một người, cùng sống những ngày yên bình.

Giờ lại là nhờ ai ban tặng?

Ta bất lực nhắm mắt lại, chỉ có thể cầu nguyện Thời Bạch sớm nhận ra truy binh mà rời đi.

6

Tùy tùng của Thái tử dường như phát hiện điều bất thường, cúi xuống thì thầm bên tai hắn.

Thái tử thoáng sững lại, quay đầu nhìn ta.

“Người đâu, chuẩn bị ngựa.”

Chẳng bao lâu, tiếng vó ngựa dồn dập tiến lại gần.

Thời Bạch vận áo gấm đen tuyền, dáng người cao ráo ngồi thẳng trên lưng ngựa, mái tóc đen dài tung bay, ánh mắt lạnh lùng cao ngạo dừng lại trên ta.

“Thái tử điện hạ, đêm đã khuya, Thái tử phi bệnh nặng, xin ngài mau chóng hồi cung.”

Ta nhìn Thời Bạch, không khỏi ngây người.

Ngài ấy quen biết Thái tử.

Không chỉ quen biết, mà trong lời nói còn ẩn ý, như thể đang uy hiếp.

Thái tử mặt tái mét, siết chặt nắm tay.

Chẳng mấy chốc hắn khẽ cười: “Thì ra là Thời tướng, gia nô của ta bị kẻ cướp bắt đi, tình cờ gặp trên đường nên ta đưa nàng về phủ.”

Nói xong, Thái tử liền bảo người kéo ta lên ngựa, định đưa đi.

Ta kinh ngạc ngoái đầu nhìn Thời Bạch. Hóa ra ngài ấy chính là Thời tướng danh chấn thiên hạ.

Trong dân gian từ lâu đã có lời đồn về Thời tướng, rằng gia thế ngài ấy hiển hách.

Thuở nhỏ được bệ hạ nuôi dưỡng, không chỉ tinh thông y thuật mà còn mưu lược hơn người, nhiều lần dâng kế giúp bệ hạ, được bệ hạ sủng ái mà phong làm Thời tướng.

Chỉ thấy Thời Bạch sắc mặt bình thản, giương cung bắn mũi tên cắm thẳng vào gốc cây trước mặt con ngựa, khiến ngựa hoảng sợ, nhốn nháo chạy loạn.

Thời Bạch xuống ngựa, tiến đến trước mặt Thái tử, khóe môi khẽ nhếch:

“Thái tử, nữ tử này ta rất mến mộ. Ta mạn phép cầu xin điện hạ nhường lại, mong điện hạ nể mặt.”

Thái tử sắc mặt tái mét, gần như nghiến răng nghiến lợi: “Thời tướng muốn gì, mỹ nhân nào chẳng có, loại tiện tỳ này chẳng phải làm bẩn mắt sao.”

Nói xong, Thái tử bỗng nhiên tiến sát lại gần Thời Bạch, ánh mắt đầy vẻ khinh bạc.

“Huống chi, ta từng trong cơn say đã chiếm đoạt nàng, Thời tướng còn muốn sao?”

Ta đứng một bên cắn chặt môi, toàn thân run rẩy không ngừng, bất giác nắm chặt tay thành quyền.

Từ miệng Thái tử, ta chẳng qua chỉ là một tiện tỳ không biết liêm sỉ.

Hóa ra, tất cả đều là giả dối.

Thời Bạch thần sắc không gợn sóng, giọng nói lạnh thêm ba phần:

“Ồ?”

“Gần đây, Ta nghe nói Thái tử phi sức khỏe suy yếu, khắp nơi dò hỏi nguyên do.

“Thái tử nên sớm hồi phủ chăm sóc Thái tử phi, tránh để Tả tướng sinh nghi…”

Thời Bạch nói xong, từ từ bước qua bên cạnh Thái tử.

Lính của Thái tử thấy là Thời Bạch, không dám vọng động, để mặc ngài ấy bế ta lên ngựa.

Thời Bạch đưa ta vào thành, vào phủ. Người của Thái tử cũng không đuổi theo.

Ngài ấy sai người chuẩn bị nước nóng cho ta tắm rửa, còn mình thì thức trắng cả đêm.

Ta không hiểu vì sao Thời Bạch lại cứu ta.

Thái tử phi là con gái độc nhất của Tả tướng, được yêu chiều hết mực.

Chẳng lẽ Thời Bạch cứu ta là để phá vỡ quan hệ giữa Thái tử và Tả tướng?

Nghĩ đến đây, ta lắc đầu.

Dù vì lý do gì, thì việc Thời Bạch cứu mạng ta ngày hôm ấy là thật.

Hôm nay lại giúp ta thoát khỏi móng vuốt của Thái tử.

Trằn trọc mãi, trời dần sáng.

Ta mơ màng ngủ thiếp đi.

Trong giấc mơ, ta trở lại làng chài, nơi cha nương ta vẫn còn đó. Cả nhà ta sống những ngày tháng không lo âu, nhưng một ngày kia lũ lớn tràn về, cha nương ta đều mất tích.

Trong mơ, ta chạy khắp nơi, khắp làng chài nhưng không tìm thấy họ.

Khi tỉnh dậy, gối đã ướt đẫm một mảng lớn.

Ta ngồi dậy, bên ngoài thoang thoảng hương thơm, bụng réo lên òng ọc.

Hôm qua Thời Bạch sắp xếp một tiểu nha hoàn tên là Liễu Ngọc, nghe thấy động tĩnh trong phòng liền đẩy cửa bước vào.

Liễu Ngọc giúp ta rửa mặt, gương mặt tròn trịa của nàng ấy khi cười rất đáng yêu:

“Tiểu thư, người ngủ đến mặt trời lên cao rồi, cá nướng của Thời tướng cũng cháy mấy con.”

“Cá nướng?” Ta ngửi thấy mùi thơm, quả nhiên là cá nướng.

“Đúng vậy, Thời tướng từ sáng sớm đã chuẩn bị, ai ngờ nướng mãi mà chẳng thấy tiểu thư dậy.”

Ta bước ra ngoài, thấy Thời Bạch trong sân cúi mắt nhìn con cá nướng trên tay, quay đầu nhàn nhạt liếc ta một cái.

“Dậy rồi thì qua đây thử xem.”

Ta ngồi xuống, cắn thử một miếng, hương vị không tệ, thịt cá tươi ngon vô cùng.

“Không ngờ đại nhân lại có tài nghệ như vậy.”

Thời Bạch dừng tay, đôi mắt đen láy tựa ánh sao lấp lánh.

“Miểu Miểu, sau này nàng gọi ta là Thời Bạch được không?”

Ta cười đáp:

“Đại nhân là rồng phượng trong loài người, ta sao dám gọi thẳng tên đại nhân. Trước đây không biết thân phận của đại nhân, nhiều điều thất lễ, mong đại nhân thứ tội.”

Thời Bạch có chút bất đắc dĩ:

“Vậy thì tùy Miểu Miểu.”

Ta cắn môi, khẽ hỏi:

“Đại nhân cứu ta có phải vì Thái tử?

“Ta và Thái tử không có quan hệ như đại nhân nghĩ… Hắn cũng chẳng quan tâm sống chết của ta.”

Trước khi vào kinh, ta đã từng nghe nói Thời tướng và Tả tướng không hòa thuận. Nay Thái tử cưới con gái độc nhất của Tả tướng, quan hệ với Thời Bạch càng thêm căng thẳng.

Thời Bạch khẽ nhíu đôi mày thanh tú:

“Miểu Miểu, ta cứu nàng không liên quan gì đến Thái tử, cũng chẳng cần nàng làm gì cho ta.”

Ta nhìn thẳng vào đôi mắt của Thời Bạch:

“Đại nhân, nếu là vậy, món nợ bạc ta thiếu ngài, ta sẽ sớm trả, sau đó rời khỏi kinh thành.”

“Nhưng nàng lấy đâu ra bạc?”

“Mẫu thân để lại cho ta một ít trang sức. Hôm nay ta sẽ mang đến tiệm cầm đồ đổi lấy bạc, chắc đủ trả cho đại nhân.”

Thời Bạch mím đôi môi mỏng, giọng điệu bình thản:

“Thôi bỏ đi, bạc ta không cần. Gần đây ta thấy không khỏe, nàng cứ ở lại chăm sóc ta, đợi ta khỏe hơn rồi hẵng rời đi.”

Nghe Thời Bạch đồng ý cho ta rời đi, lòng ta không khỏi nhẹ nhõm.

Ta thực sự rất sợ hãi.

Ở làng chài tuy hẻo lánh, nhưng lòng người thuần hậu, thật thà.

Vào kinh thành, ta chỉ muốn an phận gả chồng, sống một cuộc đời yên bình.

Nhưng lại bị đưa đến phủ Thái tử.

Hơn nữa, còn bị hắn lừa dối chỉ bằng vài lời đường mật.

Hóa ra, giữa người với người không phải cứ chân thành là sẽ nhận lại như ý.

Lừa dối và lợi dụng không chỉ có trên triều đình.

“Trước hết, ta tạ ơn đại nhân.”

“Thôi, đừng nói những chuyện đó nữa. Nàng giúp ta ăn hết cá đi, ta đã nướng rất lâu, không được để lãng phí.”

“…”