18
Bốn bề như sóng triều ập tới, thế giới trước mắt dần vỡ nát, rồi đột ngột tan biến, thân thể ta trở nên nhẹ bẫng.
Bên tai vang lên vô số tiếng khóc than.
Ta mở mắt, thấy một nam nhân đang quay lưng về phía ta, tay cầm kiếm, lớn tiếng quát tháo đám người bên ngoài: “Người ta còn chưa chết, các ngươi khóc cái gì!”
Giọng nói này có chút quen thuộc, ta không chắc chắn, bèn gọi: “Ca ca?”
Cơ thể huynh ấy khẽ cứng lại, rồi quay lại với một gương mặt hoàn toàn xa lạ.
Thấy ta tỉnh lại, huynh ấy vội vàng chạy đến bên giường ta: “Giảo Giảo, muội thật làm ca ca sợ chết khiếp.”
Thật sự là ca ca sao?
Thấy ta ngẩn ngơ, ca ca mới nhận ra, đưa tay gỡ lớp mặt nạ da người xuống, để lộ gương mặt thật.
Ta vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ: “Ca ca, mọi người không sao chứ?”
Ca ca đáp: “Ta, phụ thân, cả tẩu tẩu và cháu trai của muội, tất cả chúng ta đều bình an. Trên đường từ kinh thành đến Lĩnh Nam, chúng ta gặp không ít lần ám sát.”
Ca ca kể lại từng chuyện họ đã gặp phải trên đường lưu đày, nghe mà ta vừa lo lắng vừa hồi hộp.
“Sau cùng, chúng ta đã quyết định giả chết để âm thầm trở về kinh.”
“Còn muội,” huynh ấy khẽ gõ nhẹ vào đầu ta, “Phụ thân bảo muội phải nhẫn nhịn, vậy mà muội không giữ nổi bình tĩnh.”
Ta cũng thấy có chút tủi thân: “Mọi người không nói rõ gì với muội, chỉ để lại vài lời dặn bảo muội hãy tiến hành từ từ, bảo muội nhẫn nại. Cữu cữu và biểu ca bị phế truất, mọi người bị lưu đày, mà muội thì chẳng biết gì cả!”
Ca ca cười, liên tục xin tha: “Không thể trách ta, ai bảo muội là người ngốc nhất trong nhà họ Cố.”
Ta lườm huynh ấy một cái, rồi nói: “Muội đã giết Thất hoàng tử, thế này thì nhà chúng ta dù có muốn yên cũng không thể yên được.”
“Không đâu, kẻ muội giết chỉ là đồ giả mạo.” Huynh ấy giơ mặt nạ da người trong tay lên trước mặt ta.
“Thất hoàng tử hôm đó cũng cải trang sao?”
Ca ca giải thích: “Đúng vậy, hắn đa nghi bẩm sinh, bao lần ám sát đều không giết được chúng ta, nên hắn không tin rằng chúng ta lại chết dễ dàng như thế.”
“Vậy nên hắn mượn cơ hội để thử muội?” Ta cười lạnh, “Đáng tiếc là muội chẳng biết gì cả, thậm chí còn định đồng quy vu tận với hắn.”
“Ai mà ngờ muội lại can đảm đến vậy?” Ca ca cười khẽ, “Dù sao lần này cũng xem như may mắn trong rủi ro.”
“Hơn nữa, phản ứng của muội càng khẳng định rằng mọi người thật sự đã chết.” Ta nghĩ một lúc rồi nói tiếp, “Chỉ là muội không hiểu, tại sao Thất hoàng tử lại không giết muội để trút giận?”
Dù gì thì nhà họ Cố cũng không còn cơ hội trở mình, sao hắn ta không trực tiếp diệt cỏ tận gốc?
19
Ca ca gật đầu khen ngợi: “Giảo Giảo đã lớn, trở nên thông minh hơn rồi.”
Huynh ấy đeo lại mặt nạ da người, trong nháy mắt lại biến thành một người khác: “Hắn sẽ không giết muội, ngược lại, hắn còn mong muốn muội sống tốt, thậm chí còn xóa bỏ việc muội ám sát hắn.”
“Bệ hạ và phụ thân quen biết từ thuở thiếu thời, tình nghĩa mấy chục năm không ai sánh kịp. Dù bệ hạ muốn mở đường cho Thất hoàng tử, ngài cũng không muốn gia đình họ Cố phải chết.”
“Trước đó vụ án họ Thôi đã lôi nhà họ Cố vào vòng oan khuất, giờ đây lại có tin chúng ta chết truyền về kinh thành, bệ hạ tuy không chính thức minh oan cho nhà họ Cố, nhưng vì muội là huyết mạch duy nhất của phụ thân, ngài nhất định sẽ ưu ái bù đắp cho muội. Nếu muội xảy ra chuyện, Thất hoàng tử sẽ không dễ ăn nói.”
Ta gấp gáp hỏi: “Muội luôn có cảm giác mọi người đang âm thầm mưu tính gì đó, sao không thể nói cho muội biết?”
Bên ngoài vang lên giọng nói của Thượng Tử Dự, ca ca vội vàng dặn dò: “Càng ít người biết càng tốt, Giảo Giảo, muội chỉ cần nhớ rằng những ngày như thế này sẽ không kéo dài lâu nữa, tất cả sẽ được lật lại. Trước khi điều đó xảy ra, muội không cần làm gì cả, chỉ cần bảo toàn bản thân.”
Ca ca đặt tay lên vai ta, ra hiệu cho ta nằm xuống giả vờ ngất đi.
“Đại phu, phu nhân của ta thế nào rồi?”
Giọng ca ca khàn đục: “May mà trúng độc không sâu, dùng bí phương của sư phụ ta, phu nhân hẳn sẽ sớm tỉnh lại.”
“Tiên sinh quả không hổ là truyền nhân của lão nhân Vân Trung.” Thượng Tử Dự khách sáo khen ngợi.
Mọi người trong phòng lần lượt rút lui, chỉ còn lại ta và Thượng Tử Dự.
Hắn bước lên bục, ngồi bên giường ta mà không nói lời nào.
Ta nằm cứng đờ, cuối cùng Thượng Tử Dự cũng động đậy, nhưng chỉ là đưa tay kiểm tra hơi thở của ta rồi kéo chăn đắp kỹ thêm chút nữa.
Tỳ nữ bưng chén thuốc vừa sắc xong vào, trong phòng tràn ngập mùi thuốc.
Thượng Tử Dự đứng dậy, nhường chỗ cho nàng.
Ta cố gắng giả vờ hôn mê, nghiến chặt răng, chỉ cảm nhận được thìa thuốc run rẩy đặt ở môi, nước thuốc ấm tràn qua khóe miệng, chảy xuống cổ.
Muỗng thứ hai cũng vậy.
Tỳ nữ run rẩy bẩm báo: “Đại nhân, thực sự không đút vào được.”
“Để ta.”
Ta còn đang lưỡng lự không biết có nên tỉnh lại hay không thì hơi thở ấm áp của hắn đã phả vào mặt.
Ta mở choàng mắt, hình ảnh trước mặt là gương mặt gần kề của Thượng Tử Dự, ta lập tức đưa tay đẩy hắn ra.
Hắn nuốt trọn ngụm thuốc trong miệng, ánh mắt chăm chú nhìn ta không rời.
20
Ta nhìn chén thuốc trong tay hắn, châm chọc: “Là thuốc gì mà cần đến đại nhân tự mình đút thế?”
Hắn từ tốn đặt chén thuốc xuống: “Nếu không muốn chết, tốt hơn hết là ngoan ngoãn uống hết.”
Ta kéo chăn ngồi dậy, nhận lấy chén thuốc, uống một hơi cạn sạch.
“Thượng Cảnh đâu rồi?” Ta vẫn cần tính sổ chuyện nó hạ độc ta, “Con trai ngươi mưu hại kế mẫu, nhân chứng vật chứng đều có đủ, ngươi sẽ không bỏ qua dễ dàng chứ?”
“Theo lễ pháp mà nói, nó cũng là con trai nàng.” Thượng Tử Dự quay lại ra lệnh cho tỳ nữ, “Đưa công tử tới đây.”
Thượng Cảnh được nhũ mẫu bế đến, thân hình nhỏ bé, gầy gò yếu ớt.
Những lựa chọn trong giấc mơ của ta giờ đây đã phản lại chính nó.
“Cảnh ca nhi, qua đây bái kiến mẫu thân con.”
Ta cúi đầu, nhìn vào đôi mắt đờ đẫn của nó.
“Nói đi, Thượng Cảnh biết lỗi, cầu xin mẫu thân tha thứ.”
Thượng Cảnh há miệng, nhưng không phát ra được âm thanh nào, nước miếng chảy xuống khóe miệng, nhũ mẫu vội lấy khăn lau.
“Nói!” Giọng Thượng Tử Dự đột nhiên trở nên nghiêm khắc.
Thượng Cảnh sợ đến phát khóc.
“Thượng Cảnh, bi… biết lỗi, cầu… cầu xin mẫu thân tha… tha thứ.” Nói năng ngắt quãng, vẻ ngây ngô ngu dại này nào còn là hình ảnh của một thần đồng ngày xưa.
“Quỳ xuống, dập đầu với mẫu thân con.”
Trong lòng ta phức tạp khó tả.
“Nó có tâm trí như đứa trẻ lên ba, việc hạ độc nàng là do bị đại tỷ của nó xúi giục. Về phần Vân tỷ nhi, ta đã dùng gia pháp trừng trị. Nàng hài lòng chưa?”
Điều này thật sự ta không thể bắt bẻ.
Thượng Tử Dự nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại Thượng Cảnh ngồi ngây ngốc tại chỗ, chơi với con hổ vải.
Ta nhìn đến phát chán, bèn bảo nhũ mẫu bế nó đi.
Nó lại không chịu đi, đôi bàn tay nhỏ níu chặt lấy váy ta, nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt: “A nương, đừng bỏ con.”
Thấy ta không động lòng, nó cầm lấy con hổ vải trong tay, nịnh nọt đưa đến trước mặt ta: “A nương, chơi.”
Con hổ vải đã cũ nhưng vẫn sạch sẽ, bị giặt đến bạc màu, đường kim mũi chỉ cũng thô kệch, ta cau mày: “Xấu quá.”
Nhũ mẫu ngỡ ngàng: “Đây… là do chính người tự tay làm cho công tử chơi tám năm trước đấy ạ.”
Đúng là có chuyện như vậy.
Ta vẫn còn nhớ mình vụng về học nữ công, làm con hổ vải xiêu vẹo, nhưng Thượng Cảnh lại rất quý trọng nó.
Thế mà sau này, chính nó đã ném con hổ vải xuống đất, cùng tất cả những thứ ta từng tặng, rồi còn giẫm lên không thương tiếc, miệng hét lên với ta: “Bà không phải mẫu thân của ta! Ta ghét đồ của bà!”
Có lẽ từ lúc ấy, tấm lòng từ mẫu của ta đã vỡ vụn.