Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại CÔNG CHÚA THAY THẾ Chương 1 CÔNG CHÚA THAY THẾ

Chương 1 CÔNG CHÚA THAY THẾ

8:03 sáng – 24/07/2024

Ta là người đóng thế cho công chúa, không phải thay thế kiểu nhẹ nhàng gì mà là thay thế trong chuyện chăn gối. 

Công chúa được lệnh thành hôn hòa thân, nhưng trái tim lại chỉ hướng về người tình cũ. 

Công chúa không thể chịu nổi việc bị quân Bắc Khương man rợ đụng vào thân thể của mình. 

Nàng ta chỉ tay một cái, yêu cầu ta thay nàng ta vào phòng ngủ của Hàn Vương. 

Ta chỉ tay về phía mình, tưởng đâu nghe nhầm.

Công chúa Phượng Ninh nhíu mày: “Chẳng lẽ ngươi thực sự để ta hầu hạ lão man rợ kia sao?”

Công chúa là nữ nhi bảo bối của Lương Đế, vậy nên không ai dám cãi nửa lời với nàng ta, nhưng giờ chúng ta đã không còn ở hoàng cung Đại Lương nữa rồi. 

Nghe nói Hàn Vương tàn bạo. 

Năm ngoái có công chúa đưa người tới đóng giả, nhưng vì phát hiện là cung nữ nên bị thiêu sống. 

“Chúng ta đối xử với ông ta như vậy e là điều không nên làm.”

Công chúa bực bội ngắt lời ta: “Nếu ông ta thực sự có tài thì sẽ không để quân Bắc Khương man rợ gây áp lực lên phụ hoàng, buộc phải gả ta đến nơi hẻo lánh này…

…Ta không muốn phục vụ cho ông ta, lão già ấy đã để chúng ta ở đây biết bao nhiêu ngày mà không phong vương, chỉ tuyên ta đi hầu hạ…

…Thân thể của công chúa làm sao có thể bị coi thường như vậy?”

Ta biết nàng ấy thật sự không muốn, và cũng biết rằng việc hòa thân thường chỉ chọn một cung nữ bình thường như ta, rồi ban cho tước hiệu công chúa và gửi đi nơi khác. 

Ai bảo quốc khố Đại Lương cạn kiệt, không đủ sức chiến đấu, không đủ tự tin mặc cả. 

Quý phi đã dùng cái chết của mình để ngăn cản nhưng cũng không thể ngăn lệnh hòa thân của Lương Đế.

Ta rất muốn an ủi công chúa, nhưng ta không xứng. 

Nàng có thể khóc lóc bên cạnh quý phi, ném vỡ bình hoa ngọc ở Cung Triều Dương. 

Còn ta chỉ có thể hành lễ rồi dọn dẹp đống hỗn độn. 

Hơn nữa, bây giờ rõ ràng công chúa muốn ta đi chết thay cho nàng ấy.

Ta khuyên nhủ: “Lúc nhận lệnh, Hàn Vương Bắc Khương và các hoàng tử khác đều đã gặp công chúa, em làm sao có thể thay công chúa hầu hạ?”

Công chúa Phượng Ninh cười khẩy: “Mẫu phi ta đã thăm dò, Hàn Vương từng bị phản loạn, bị thương ở mắt, ban ngày khó khăn lắm mới nhìn rõ, ban đêm như người mù…

…Ông ta không chỉ mù vào ban đêm, thậm chí nếu gặp ánh sáng sẽ chảy nước mắt, vậy nên trong lều không bao giờ thắp đèn…

…Thân hình ta và ngươi giống nhau nhất, lát nữa ngươi đi cùng ta, vào trong lều, lão già đó sẽ không thể phân biệt được ai.”

Ngoài lều các trại lớn lần lượt sáng đèn, chỉ còn lều chính là tối đen. 

Ta vẫn thấy không ổn, “Nếu bị phát hiện thì làm sao?” 

Công chúa nhíu mày: “Bớt lời, công chúa đã hạ nến rồi, ngươi còn muốn sống không?”

Ta im lặng đi cùng công chúa vào lều, tim đập thình thịch lo sợ vệ binh hai bên nghe thấy. 

Lều vương sâu thẳm như cung điện, nếu không có nữ quan Bắc Khương dẫn đường, có khi ta đã lạc lối.

Trong bóng tối, ta bị đẩy lên giường Hàn Vương. 

Công chúa không biết đã trốn đi đâu, mọi chuyện thuận lợi hơn tưởng tượng, Hàn Vương thì không nói chuyện với ta. 

Da thô và tóc lão cọ vào cổ ta, như dã thú liếm mồi. 

Ta cảm giác như đang ở trên xe ngựa xóc nảy, ý thức dần mờ đi trong nỗi đau đớn. 

Khi cùng công chúa ra khỏi lều, trăng đã lên đến đỉnh trời.

Công chúa đắc ý: “Ta đã nói sẽ không sao mà, nữ quan là người mẫu phi mua chuộc, nàng sẽ bảo vệ ta an toàn…

…Ngươi hãy giữ kín miệng đấy”. 

Công chúa ra hiệu cho ta giữ im lặng. 

Khi trở về lều của cung nữ, bọn họ đều đang chờ ta. 

Đông Mai nhỏ tuổi nhất, hai tay chắp lại: “Tỷ Hạ Trúc, tỷ đã trở về, cảm ơn trời đất.”

Thu Cúc kéo ta lại, hỏi: “Công chúa có nổi giận không?”

“Hàn Vương có thích công chúa không?”

“Chúng ta liệu sẽ an toàn chứ?”

Mặt và cổ ta nóng ran, ta phải uống một bát nước lớn mới có thể trả lời qua loa. 

Xuân Lan ngồi bên giường chỉ nghe, có lẽ vẫn bất mãn vì công chúa không chọn nàng. 

Xuân Lan từng là tiểu thư nhà Thái Úy, một tài nữ nổi tiếng ở Biện Kinh. 

Sau khi Thái Úy phạm tội, nam nhân bị lưu đày, nữ nhân thành nô tì. 

Xuân Lan thành người đọc sách cho công chúa, học cùng công chúa về tình hình Bắc Khương. 

Về tình lý, đáng ra nàng ấy phải hầu công chúa, nhưng lần này lại khác.

Ta nằm xuống, thân thể đau nhức, mắt mở không nổi, nhưng đầu óc không ngừng nghĩ ngợi. 

Tưởng rằng việc theo hầu công chúa đã đủ xui xẻo, không ngờ còn gặp chuyện khó nói và nguy hiểm đến thế này. 

Không biết còn có thể giấu được bao lâu. 

“Ta không ngủ được.”

Đông Mai cũng trằn trọc không ngủ được, không thể chịu nổi nữa mà lên tiếng. 

Tiếng Thu Cúc vang lên để đáp lại: “Ừ”. 

Suốt đường về ban nãy thì sợ hãi, giờ đã ổn định rồi lại không ngủ được. 

“Tỷ Xuân Lan vào cung từ năm kia đúng không?”

Đông Mai thò đầu ra hỏi chuyện với Xuân Lan, nàng luôn ngưỡng mộ sự hiểu biết về thơ văn của Xuân Lan. 

Thu Cúc đá vào chăn ngăn không để Đông Mai nhắc đến chuyện đau lòng ấy. 

Hai người lại nói chuyện lan man về lý do vào cung, quê quán ở đâu, không ngoài việc gặp thiên tai nhân họa, người thân sống chết chia ly.

“Muội nhớ nhà quá, chúng ta có thể trở về Đại Lương không?”, Đông Mai nghẹn ngào. 

Một lúc lâu sau, Thu Cúc vỗ vỗ lưng Đông Mai: “Ngủ đi.”

Ánh trăng chiếu qua cửa sổ hắt lên mặt ta, khiến ta choàng mở mắt. 

Trăng ở đây và ở Đại Lương không có gì khác biệt, nhưng ta dường như cũng không có nơi nào để về.