3
Những mảnh sứ vỡ đâm sâu vào đầu gối ta, máu tươi rỉ ra, nhưng Từ Thanh Dung vẫn không có ý định cho ta đứng dậy.
Thanh Đái đứng bên cạnh cười chế nhạo, vẻ độc ác âm hiểm giống hệt Từ Thanh Dung.
Lúc này, Lan Tâm từ ngoài bước vào, cung kính bẩm báo: “Phu nhân, tỳ nữ đêm nay đã được đưa ra khỏi phòng Hầu gia, thi thể đang ở viện Tây, sáng mai sẽ trả về cho cha mẹ cô ta.”
Từ Thanh Dung nghe thấy liền đứng bật dậy, khuôn mặt vốn lạnh lùng như băng, thoáng chốc tan chảy, hiện lên nụ cười tuyệt mỹ.
Nàng cười tươi nhìn ta và Lan Tâm: “Các ngươi theo ta đến viện của Hầu gia.”
Ta và Lan Tâm cúi đầu đáp lời.
Như thể đã biết trước Từ Thanh Dung sẽ đến, Châu Tĩnh Xuyên đang đứng chờ ở cổng viện.
Ánh trăng như bạc chiếu rọi xuống người Châu Tĩnh Xuyên, khiến hắn đẹp như thần tiên.
Hai má Từ Thanh Dung dần đỏ, yếu ớt lao vào lòng Châu Tĩnh Xuyên, mắt đẫm lệ ngước nhìn hắn, giọng ngọt ngào: “Phu quân, chàng còn trách ta không?”
Giọng nàng nhẹ nhàng yếu ớt, có chút nghẹn ngào, như chú mèo con bị ức hiếp, khiến người ta vô cùng thương xót.
Châu Tĩnh Xuyên thở dài: “Ta đã một đao giết chết kẻ phu nhân gửi đến đêm nay rồi, bấy nhiêu vẫn chưa đủ chứng minh lòng ta sao?”
Từ Thanh Dung cảm động đến nước mắt rơi như mưa, ôm chặt lấy Hầu gia, dựa dẫm trong lòng hắn mà cọ tới cọ lui.
Châu Tĩnh Xuyên bị nàng cọ đến dục hỏa bừng bừng, cúi xuống liền thấy cảnh xuân rộng lớn trước ngực phu nhân, mắt hắn càng thêm sâu thẳm rực lửa, đột nhiên ôm ngang nàng, bước nhanh vào trong phòng.
Ta và Lan Tâm đứng canh ngoài cửa.
Chẳng bao lâu sau, bên trong phòng liền truyền ra tiếng thở dốc của nam nhân và tiếng rên rỉ của nữ nhân.
Từ Thanh Dung vừa khóc vừa hỏi: “Phu quân, chàng có thật lòng yêu ta không?”
Hầu gia vừa mạnh mẽ xông tới, vừa khàn giọng đáp: “Trời cao chứng giám.”
Hai người quấn quýt không rời.
Chúng ta phải mang nước vào nhiều lần.
Thường thì tạm ngưng trong một chốc, âm thanh khiến người ta đỏ mặt lại vang lên.
Sáng hôm sau Châu Tĩnh Xuyên lên triều sớm, Từ Thanh Dung lại không thể xuống giường.
Nàng yếu ớt dựa vào đầu giường, khuôn mặt trắng nõn tràn đầy vẻ hồng hào được yêu thương, nhạt giọng ra lệnh cho ta: “Trúc Tâm, tỳ nữ chết đêm qua, đưa cho cha mẹ cô ta năm mươi lượng bạc.”
Có vẻ sau khi hòa giải với Châu Tĩnh Xuyên đêm qua, tâm trạng nàng rất tốt.
Trước đây các tỳ nữ chết trong Hầu phủ chỉ được mười lượng bạc, lần này lại được năm mươi lượng, không biết Liên Kiều dưới suối vàng có cảm thấy cái chết của bản thân là xứng đáng?
Liên Kiều chính là tỳ nữ bị giết đêm qua.
Mới mười sáu tuổi, một cô gái trẻ đẹp, dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt xinh xắn, khi được chọn, Từ Thanh Dung đạo đức giả nói rằng nếu không muốn thì cô có thể từ chối.
Nhưng Liên Kiều đã không từ chối.
Từ Thanh Dung nghe vậy đột nhiên nổi giận, một cước đá vào ngực nàng: “Đồ tiện tỳ đáng chết, ngươi có phải muốn học theo ca nữ đó, mơ tưởng bay lên làm phượng hoàng?!”
“Ta rất ghét người khác chạm vào đồ của ta, nếu ngươi dám có ý định quyến rũ Hầu gia, kết cục chỉ thảm hơn ca nữ kia!”
Liên Kiều bị đá đến mặt trắng bệch, quỳ trên đất liên tục cầu xin: “Nô tỳ tuyệt đối không dám quyến rũ Hầu gia, chỉ vì em trai nô tỳ ở nhà bệnh nặng, phải xem thầy thuốc, mua thuốc cũng cần mười lượng bạc, lấy mạng của nô tỳ đổi lấy mười lượng bạc là đủ rồi.”
Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết.
Lời giải thích đó mới khiến Từ Thanh Dung hài lòng.
Trong mắt người phía trên, mạng người cũng như cỏ rác, mười lượng bạc đã là ân huệ, không ai quan tâm đến sống chết của kẻ hèn mọn.
Nhưng vách thành dài ngàn dặm cũng sẽ bị đổ bởi tổ kiến.
Từ Thanh Dung sẽ không thể biết được, ta vào Lệ Dương Hầu chỉ vì một việc.
Trả thù cho tỷ tỷ.
4
Nếu không có tỷ tỷ, có lẽ ta đã chết từ lâu.
Khi đó, ta vừa trốn thoát khỏi hang quỷ, lang thang trên phố trở thành một đứa ăn mày, nhiều ngày liền không ăn gì, ta thực sự đói không chịu nổi, trộm một cái bánh bao liền bị chủ tiệm bánh bao đuổi đánh suốt ba dặm.
Khi sắp bị chủ tiệm đánh chết, tỷ tỷ xuất hiện như tiên nữ từ trên trời rơi xuống.
Nàng chắn trước mặt ta và chủ tiệm, thay ta trả nửa lượng bạc, rồi mang ta về Xuân Phong Lâu.
Ta ở Xuân Phong Lâu được một bữa ăn no nê, một bàn đồ ăn đầy đều bị ta càn quét sạch sẽ, lúc đó ta đã nghĩ, dù ăn xong bữa này mà phải chết ngay thì cũng đáng.
Tỷ tỷ cũng không bị dáng vẻ ăn như thuồng luồng của ta làm cho kinh hãi, mà ngồi bên cạnh liên tục đưa nước, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Ăn chậm thôi, kẻo nghẹn.”
Sau đó, ta được tỷ tỷ giữ lại, trở thành tỳ nữ thân cận của nàng.
Nàng là ca nữ số một của Xuân Phong Lâu, bán nghệ không bán thân, xinh đẹp lại có tài, không chỉ có giọng hát như chim sơn ca, mà còn chơi đàn cổ tranh rất xuất sắc, danh tiếng của nàng vang khắp Kinh đô.
Ước mơ lớn nhất của nàng là tích góp đủ bạc để chuộc thân, đưa ta cùng nàng về Giang Nam sống, chúng ta sẽ mua một ngôi nhà nhỏ, làm chút buôn bán nhỏ, sống một cuộc đời bình yên.
Ta chưa từng nói với tỷ tỷ rằng, ta theo học một vị độc y số một thiên hạ, làm lang băm lang thang cũng đủ nuôi nàng.
Hôm đó, tỷ tỷ được mời đến Lệ Dương Hầu phủ biểu diễn, đúng lúc ta phát bệnh không thể đi cùng.
Trước khi đi nàng đến thăm ta, mắt sáng như sao: “Ngoan ngoãn chờ tỷ về, chúng ta sắp tích đủ tiền để về Giang Nam rồi.”
Nhưng ta không đợi được nàng trở về.
Chỉ vì Châu Tĩnh Xuyên trong bữa tiệc nhìn tỷ tỷ một chút, bị Từ Thanh Dung nhạy bén phát hiện, nàng ta bỏ thuốc mê tỷ tỷ, rồi đưa lên giường Châu Tĩnh Xuyên.
Lệ Dương Hầu Châu Tĩnh Xuyên, người luôn giữ lòng không lay động, coi mỹ nhân như cỏ rác, lần đó, lại không màng đến tiếng khóc thét đau đớn và chống cự của tỷ tỷ, cưỡng ép chiếm đoạt nàng.
Từ Thanh Dung biết chuyện, tức đến phát điên, ghen tuông đến tột độ, không muốn buông tha cho tỷ tỷ, nàng ta lột sạch y phục tỷ tỷ treo lên để nhục mạ.
“Đồ tiện nhân đáng chết, dám quyến rũ phu quân của ta!”
“Đàn bà lầu xanh đúng là hạ tiện, hôm nay ta sẽ hủy gương mặt này của ngươi, xem ngươi còn quyến rũ được ai!”
Nàng ghen tỵ với giọng hát của tỷ tỷ, bắt nàng nuốt than đỏ rực.
Nàng ghen tỵ với khuôn mặt tỷ tỷ, từng dao từng dao cắt nát mặt nàng.
Nàng ghen tỵ với tài chơi đàn của tỷ tỷ, bẻ gãy mười ngón tay nàng.
Tỷ tỷ của ta, bị Từ Thanh Dung nghĩ đủ trò tra tấn nàng đến chết.
Châu Tĩnh Xuyên biết chuyện, im lặng hồi lâu, chỉ nói: “Là ta có lỗi với phu nhân, chỉ cần nàng nguôi giận, thế nào cũng được.”
Ta bất chấp mưa to gió lớn, cuối cùng cũng tìm thấy xác tỷ tỷ bị hành hạ đến không thể nhận ra ở bãi tha ma.
Ta không rơi một giọt nước mắt.
Trong đầu chỉ có một suy nghĩ.
Giết bọn họ, ta nhất định phải giết bọn họ.