1
Đã qua giờ Tý, phòng của phu nhân Lệ Dương Hầu vẫn còn sáng đèn.
Các tỳ nữ cúi đầu, cẩn thận bước đi nhẹ nhàng, sợ làm phu nhân tức giận.
Bởi vì sau một năm, phu nhân lại bắt đầu gửi tỳ nữ cho Hầu gia.
Người đã được gửi đi nhiều canh giờ, nhưng tiền viện vẫn không có động tĩnh, không biết Hầu gia đã nhận hay giết, chẳng có chút tin tức nào.
Khuôn mặt tuyệt sắc của phu nhân đã biến dạng, dưới ánh nến lập lòe trông cứ như quỷ la sát đáng sợ.
Không may, một tỳ nữ khi dâng trà đã bất cẩn vấp ngã, khiến chén trà va vào nhau, âm thanh va chạm của sứ vang lên rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh.
Phu nhân đột nhiên nổi giận, chộp lấy chén trà trên bàn ném mạnh vào người tỳ nữ, làm nàng ta chảy máu đầu.
Tỳ nữ không quan tâm đến cơn đau, hoảng hốt quỳ rạp trên mặt đất: “Nô tỳ đáng chết, xin phu nhân trách phạt.”
Phu nhân giẫm chân lên bàn tay của tỳ nữ kia, ngón chân còn nghiến mạnh vài cái, nàng nắm tóc tiểu tỳ đập xuống đất, trên cổ trắng nõn xuất hiện những đường gân nổi lên.
“Mẹ kiếp, ngay cả ngươi cũng đang cười nhạo ta?!”
Tỳ nữ đầu bị đập đến hoa mắt chóng mặt, xương ngón tay đã bị phu nhân giẫm gãy, nhưng cô vẫn khúm núm không dám cử động, đau đến nổi trên trán toát mồ hôi lạnh, liên tục cầu xin sự thương xót: “Nô tỳ không dám, nô tỳ không dám.”
Phu nhân thở hổn hển, đột nhiên buông nàng ra, điên cuồng nhảy múa trong phòng, tà váy lộng lẫy theo điệu múa xoay tròn, đẹp đến kinh người.
Mắt nàng đầy nước mắt, miệng lẩm bẩm: “Hầu gia không còn yêu ta nữa, toàn bộ người Kinh đô đều đang cười nhạo ta.”
“Lời thề non hẹn biển năm đó, nói rằng chỉ yêu mình ta, giờ ngài chỉ vì một ca nữ mà bỏ ta, thật nực cười…”
Mỹ nhân tự thương tự cảm, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của mình.
—————
Ta ra hiệu cho tỳ nữ lui xuống trị thương, ta ở lại dọn dẹp hậu quả.
Tỳ nữ bị thương không hề nhẹ, trán đầy máu, khuôn mặt tái nhợt pha xanh xám, nàng ta vô cùng cảm kích nhìn ta một cái, nhẹ nhàng quỳ xuống bò ra ngoài.
Ta thay hương mới mà đốt lên, khói xanh từ lư hương bay ra, mùi hương nồng nàn dần lan tỏa trong phòng, phu nhân mới từ từ bình tĩnh lại, trở lại làm phu nhân xinh đẹp cao quý.
Như thể vừa rồi tất cả chỉ là mộng ảo đẫm máu.
Tỳ nữ hạng hai của phu nhân, Thanh Đái, ánh mắt đố kỵ nhìn ta, nói với phu nhân: “Phu nhân, chị Trúc Tâm dựa vào sự sủng ái của phu nhân, lại dám tự ý hành động, phu nhân không bảo nàng đốt hương, nàng tự ý đốt lên.”
Nàng là tỳ nữ đi theo phu nhân từ nhà mẹ đẻ, vốn định trở thành thiếp của Hầu gia, không ngờ phu nhân ghen tuông như vậy, nàng ta nhanh chóng đổi ý, muốn leo lên làm tỳ nữ thân cận của phu nhân, để thể hiện lòng trung thành, tất cả chuyện dơ bẩn của phu nhân đều do nàng ta xử lý.
Không ngờ ta bất ngờ xuất hiện, cướp mất vị trí đại tỳ nữ, nàng ta ghét ta đến thấu xương.
Phu nhân nghe vậy, liếc nhìn hương đang đốt, lại liếc đống hỗn độn trên đất, ngón tay thon dài chỉ vào mảnh sứ vỡ trên đất, nhẹ giọng nói: “Quỳ xuống.”
Ta bước đến đống mảnh sứ đó, cúi đầu ngoan ngoãn quỳ xuống.
Giọng nàng vang lên trên đỉnh đầu ta, nửa cười nửa không: “Ta biết ngươi đốt hương để ta bình tâm, ta phải cảm ơn ngươi mới đúng, giờ ta càng không thể rời ngươi.”
Ta cúi đầu, cung kính đáp lời: “Nô tỳ không dám, có thể phục vụ phu nhân là vinh hạnh của nô tỳ.”
Nửa năm trước, phu nhân Lệ Dương Hầu mắc chứng bệnh lạ khiến nàng mất ngủ vào ban đêm, cả đêm thức trắng đêm, làm nàng thêm cáu kỉnh, dễ nổi giận, bệnh tình nghiêm trọng đến mức làm tổn hại đến nhan sắc tuyệt trần của nàng, tìm thầy thuốc cũng không có kết quả.
Cho đến khi ta xuất hiện.
Với tài y thuật của mình, trong thời gian ngắn ta đã trở thành tỳ nữ thân cận của phu nhân.
2
Lan Tâm, một tỳ nữ bên cạnh phu nhân từng nói với ta.
Mặc dù nhìn phu nhân cao cao tại thượng, được bao người yêu mến, sủng ái, thực ra nàng cũng là một người đáng thương.
Phu nhân Lệ Dương Hầu, tên thật là Từ Thanh Dung, là con gái của Hộ Bộ Thị Lang, do chính thất phu nhân sinh ra.
Năm bốn tuổi nàng đột nhiên mắc bệnh nặng, tìm danh y khắp nơi chữa trị cũng không có kết quả, mẹ của nàng, Từ phu nhân, nghe nói hương khói ở chùa Thượng Vân rất linh thiêng, bèn mang theo vài tỳ nữ đi thắp hương, kết quả gặp phải sơn tặc, cả chủ tớ đều bị giết.
Nói cũng lạ, ngày hôm sau khi phu nhân Từ gặp nạn, bệnh của Từ Thanh Dung liền khỏi, từ đó ở kinh thành lan truyền rằng, tiểu thư nhà Hộ Bộ Thị Lang đã cướp lấy mạng của mẹ mình, Từ phu nhân, mới có thể sống sót.
Ngay cả Từ đại nhân cũng tin là thật, dồn nỗi đau mất vợ lên người nàng.
Sau đó, nhà ngoại của nàng lại vội vã cho con gái thứ xuất giá, gả cho Từ đại nhân làm kế thất.
Dẫu dì đã trở thành mẹ kế nhưng cũng không đối xử tốt với nàng chút nào, thường xuyên đánh mắng, không cho ăn, Từ đại nhân cũng mặc kệ, đường đường là một tiểu thư danh giá mà cuộc sống của nàng còn không bằng tỳ nữ.
Sau khi Từ Thanh Dung đến tuổi cập kê, sắc đẹp nổi tiếng khắp kinh đô, các gia đình quyền quý đến cầu hôn đông nghịt, trong đó Lệ Dương Hầu là người chân thành nhất.
Tuy nhiên, mẹ kế lại sinh lòng ghen tỵ muốn ngầm trừ khử nàng, để con gái ruột của mình là Từ Uyển Ngôn gả cho Hầu tước, lúc nguy hiểm Từ Thanh Dung được Lệ Dương Hầu cứu thoát, cuộc hôn nhân này mới xem như không gặp nguy hiểm
Đêm tân hôn, Lệ Dương Hầu Châu Tĩnh Xuyên thề với Từ Thanh Dung rằng, kiếp này sẽ không bao giờ nạp thiếp, cả đời cũng chỉ yêu một mình nàng.
Hầu gia đối với phu nhân yêu thương vô cùng, nâng niu hết mực, toàn bộ người Kinh đô đều biết, ai cũng nói, Lệ Dương Hầu là người đàn ông tốt nhất thiên hạ.
Từ Thanh Dung cảm động đến rơi nước mắt, từ khi mẹ nàng qua đời, đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được tình yêu của người khác.
Nhưng nàng vẫn không yên tâm.
Để thử lòng Châu Tĩnh Xuyên yêu nàng sâu đậm đến đâu, mỗi tháng Từ Thanh Dung đều gửi vài tỳ nữ xinh đẹp đến giường của hắn, thử thách thái độ của hắn.
Châu Tĩnh Xuyên cũng không bao giờ làm nàng thất vọng, dù đối mặt với tỳ nữ xinh đẹp trần truồng, hắn cũng không hề lay động, thậm chí còn giết họ để thể hiện tình yêu sâu nặng với phu nhân.
Lệ Dương Hầu là quan mới được thăng chức, có công lớn trong việc theo vua, quyền thế ngút trời, hắn thương tiếc Từ Thanh Dung từ nhỏ thiếu thốn tình cảm, không có cảm giác an toàn, rất nuông chiều nàng chơi trò nhỏ này.
Hắn ôm Từ Thanh Dung, ánh mắt thâm tình nói: “Chỉ là vài tỳ nữ thôi, chỉ cần có thể làm phu nhân vui, giết thì giết.”
Hai vợ chồng, một người gửi, một người giết.
Giết xong lại ôm nhau làm tình, tình cảm càng thêm thắm thiết, thậm chí có thể sống hạnh phúc suốt đời.
Nếu không có cô ca nữ đó.
Một năm trước, Hầu phủ tổ chức tiệc mùa xuân, có một ca nữ được mời đến biểu diễn, bị Từ Thanh Dung nhìn trúng, gửi đến giường của Châu Tĩnh Xuyên.
Lần đó, không hiểu sao Châu Tĩnh Xuyên lại không từ chối.
Sau đó, Từ Thanh Dung ghen tuông đến mức hành hạ ca nữ đến chết, rồi vứt xác ra bãi tha ma.
Từ lần đó, nàng không dám gửi tỳ nữ đến phòng của Châu Tĩnh Xuyên nữa.
Tình cảm giữa họ cũng có sự thay đổi một cách vi diệu.
Châu Tĩnh Xuyên là võ tướng, khí huyết thịnh vượng, ham muốn cao, vốn dĩ có thể cùng Từ Thanh Dung quấn quýt suốt đêm, nhưng từ khi chuyện đó xảy ra, hắn chỉ làm nhiệm vụ một tháng ba lần, những lúc khác hắn thà tự giải quyết còn hơn là vào phòng Từ Thanh Dung.
Từ Thanh Dung luôn nhẫn nhịn, cho đến đêm nay, nàng không thể nhịn được nữa.
Sau một năm, nàng lại gửi một tỳ nữ đến phòng Châu Tĩnh Xuyên, thử thách thái độ của hắn.
Nàng muốn đánh cược một lần.
Nếu thắng, sẽ làm lại cặp vợ chồng yêu thương.
Nếu thua, sẽ ly hôn